Chớp mắt đã tới giao thừa.

Kiều Nhung theo mẹ Kiều đi dán câu đối xuân, treo đèn lồng lớn, còn học làm vằn thắn.

Tuy rằng sủi cảo mà cô gói đều xiêu vẹo, nhưng cô lại cảm thấy rất thú vị.

Cho dù là mấy hoạt động này, hay là bầu không khí tân niên này, đều vô cùng mới lạ.

Trước giờ cô chưa từng có cảm giác như vậy.

Vì thế cả ngày nay Kiều Nhung cực kỳ vui vẻ.

Nhưng là niềm vui ấy chỉ kéo dài tới buổi chiều.

Tới buổi chiều, trong nhà Kiều Nhung có rất nhiều người lui tới, có cả ông bà nội ngoại, các chú các bác, còn có một đám anh chị em họ.

Cả nhà họ Kiều vô cùng náo nhiệt.

Kiều Nhung nhìn một phòng toàn người: “…”

Bây giờ cô mới biết, thì ra nhà họ Kiều có nhiều người như vậy.

Sau đó Kiều Nhung bị mẹ đẩy đi chơi với anh chị em họ.

Cả một buổi trưa, lần đầu tiên cô cảm thấy có người xung quanh như vậy, thật sự khá mệt.

Ở chung một chỗ với Tống Ca Nhiên còn vui hơn.

Nghĩ tới Tống Ca Nhiên, Kiều Nhung ngồi trên xích đu ngoài sân, nhìn chằm chằm đèn lồng đỏ thẫm lắc lư trước cổng, hơi thất thần.

Không biết cậu ta đang làm cái gì.

Hôm nay là giao thừa, dựa theo cách nói của mọi người, là ngày cả nhà đoàn viên… Nhưng Tống Ca Nhiên lại chỉ có một mình.

Trước nay cô chưa từng gặp người nhà của cậu ta, ngoại trừ người “em trai” kia.

Nếu hôm nay cậu ta chỉ có một mình… khoan đã, nếu hôm nay cậu ta chỉ có một mình, có phải nên đưa cậu ta tới nhà mình không?

Như vậy bọn họ lại có thể ở cùng một chỗ với nhau!

Kiều Nhung hai mắt sáng ngời.

Vì thế cô đứng lên, chạy ra cửa. Cô dừng một lát, quay đầu lại, lại thấy trước cửa treo đèn lồng, nháy mắt nghĩ đèn lồng nhỏ đặt ở trong phòng.

Cô đứng yên nghĩ ngợi, sau đó lại chạy về phòng, tìm đèn lồng nhỏ, sau đó cầm ra cửa, đi đến cửa nhà Tống Ca Nhiên.

Đi được một đoạn, Kiều Nhung đột nhiên dừng bước, nhìn phía trước.

Cửa nhà Tống Ca Nhiên đậu một chiếc xe hơi màu đen.

Kiều Nhung chớp mắt, nhìn chiếc xe hơi kia, ra chiều suy tư.

Chẳng lẽ người nhà của Tống Ca Nhiên đã trở về?

Kiều Nhung hơi do dự, nếu người nhà của cậu ta đã trở lại, cô chạy tới tìm cậu ta hình như không tốt lắm.

Hay là ngày mai lại đến đi.

Kiều Nhung đãng định xoay người rời đi, đột nhiên hai bóng người đi ra từ trong nhà Tống Ca Nhiên, đi tới xe hơi phía trước.

Kiều Nhung khựng lại, cẩn thận nhìn hai người kia.

Là một người đàn ông trung niên hơi mập và nam sinh đã gặp qua vài lần kia, sắc mặt hai người đều rất khó coi.

Nam sinh kia hơi nghiêng đầu, trông thấy Kiều Nhung, sắc mặt đột nhiên hơi vặn vẹo, tựa như có điều không cam lòng, lại có phần phẫn nộ, nhấc chân muốn đi tới đây.

Lại giống nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện lên nét phân vân và do dự, cuối cùng anh ta bất đắc dĩ buông bỏ, nén căm giận mà đi vào trong xe. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Xe hơi phát động, sau đó nhanh chóng mà xoay một đường cong, rời đi khu vực này.

Kiều Nhung chớp chớp mắt, hơi hơi do dự một chút, sau đó tiếp tục nhấc chân đi về phía trước.

Khi đi đến cửa nhà Tống Ca Nhiên, cô nhìn vào bên trong, liền trông thấy cậu ta đang đứng ở cửa.

Tống Ca Nhiên chỉ mặc chiếc áo hoodie màu xám đơn bạc, và chiếc quần ở nhà màu trắng, hai tay đút túi quần, hơi cúi đầu, hàng lông mi mảnh dài rũ xuống, không nhìn rõ biểu tình trên mặt, cậu ta chỉ lẳng lặng đứng đó.

Kiều Nhung đợi trong chốc lát, thấy Tống Ca Nhiên vẫn đứng yên bất động, hơi lo cậu ta sẽ cảm mạo, vì thế cô bèn gọi một tiếng: “Tống Ca Nhiên!”

Tống Ca Nhiên sững sờ, cậu ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, sau đó chậm rãi chớp mắt, dường như không thể tin được cô sẽ xuất hiện ở đây.

Đôi mắt Kiều Nhung cong cong, nở với cậu một nụ cười.

Tống Ca Nhiên ngẩn người, nhanh chân chạy tới chỗ cô: “Sao cậu lại tới đây?”

Kiều Nhung giơ đèn lồng trong tay mình, làm vẻ khoe khoang mà quơ quơ trước mặt cậu: “Tôi cho cậu xem cái này!”

Tống Ca Nhiên hơi rũ mắt, ngắm nhìn chiếc đèn lồng nhỏ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía cô, đáy mắt dịu dàng: “Ừm, rất đẹp.”

Kiều Nhung mừng rỡ, không ngờ Tống Ca Nhiên cũng sẽ thích cái này.

Cô vui vẻ nói: “Cậu thích sao? Tôi tặng cho cậu được không?”

Tống Ca Nhiên nhìn cô, dừng một chút rồi đột nhiên hỏi: “Chỉ cần là thứ tôi thích, cậu đều sẽ cho tôi sao?”

Kiều Nhung khẽ gãi đầu mình: “Ừm, chỉ cần tôi có thể tìm thấy là được.”

Tống Ca Nhiên nhìn cô một lúc lâu, sau đó chậm rãi nở nụ cười, lần đầu tiên cậu ta mỉm cười giống như một cậu thanh niên thực thụ, tới cả đáy mắt cũng tỏa sáng như sao.

Kiều Nhung ngây người nhìn.

Cậu ta chậm rãi tiến lên, hơi cúi người, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô, sau đó thở dài, nói bên tai cô: “Tôi chỉ cần có cậu là đủ rồi.”

Từ đầu đến cuối, cậu ta cũng chỉ cần một mình cô.

Một mình cô, có thể xua tan hết bóng tối trong cuộc đời cậu ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play