Giữa trưa, Tống Ca Nhiên làm thật nhiều món ăn ngon.

Kiều Nhung thấy hơi quái lại, không biết nguyên liệu nấu ăn từ đâu tới, hình như chỗ này chỉ có bọn họ, không có ai khác sống ở đây.

Nhưng cô cũng chẳng buồn để ý mà đánh chén một bữa no nê.

Khi đang ăn, Tống Ca Nhiên ngồi đối diện đột nhiên mở miệng: “Mỗi lần tới kỳ nghỉ, tôi đều sẽ ở chỗ này một mình.”

Kiều Nhung sửng sốt.

Cậu ta cong môi, như đang hồi tưởng chuyện thuở xưa: “Có lần tôi tình cờ phát hiện chỗ này, vừa nhìn đã thích rồi. Sau đó tôi đã mua ngọn núi này, bảo người ở đây xây một căn nhà nhỏ.”

Nói đoạn, ánh mắt Tống Ca Nhiên hơi ảm đạm, cậu ta tiếp tục kể: “Nhưng lần nào cũng chỉ có một mình tôi thôi.”

Kiều Nhung dừng một lát, sau đó chăm chú nhìn cậu ta, đảm bảo: “Sau này tôi sẽ luôn ở bên cậu.”

Tống Ca Nhiên sững sờ, cậu ta chăm chú nhìn cô, sau đó khẽ nở một nụ cười: “Đây là cậu nói nhé.”

Cho nên phải thực hiện.

Kiều Nhung ngoan ngoãn gật đầu, lên tiếng đảm bảo: “Ừm.”

Tống Ca Nhiên hơi hơi rũ mắt, khóe miệng mỉm cười.

Thật ra trước kia ở nơi này một mình, Tống Ca Nhiên cũng không cảm thấy có gì không tốt.

Nhưng có đôi khi nhìn ngoài cửa sổ, không hiểu sao lại cảm thấy thiếu cái gì đó.

Bây giờ mới biết được, cậu ta thiếu cô.



Kiều Nhung và Tống Ca Nhiên ở trong biệt thự giữa núi này một tuần, sau đó chuẩn bị đi về.

Cũng sắp tới giao thừa, cha mẹ nhà họ Kiều liên tục gọi điện giục cô về nhà.

Khi ấy, Kiều Nhung tò mò hỏi Tống Ca Nhiên về chuyện nam sinh hôm trước.

Ngay lúc đó, sắc mặt Tống Ca Nhiên rất xấu, cậu ta chẳng nói gì, chỉ bảo cô cách xa anh ta một chút, đừng chạm mặt anh ta.

Kiều Nhung nhìn sắc mặt Tống Ca Nhiên, cảm thấy hẳn là có ẩn tình, nhưng Tống Ca Nhiên có vẻ không muốn đề cập đến, vì thế cô cũng chẳng hỏi gì thêm.

Khi về đến nhà, Kiều Nhung an ổn nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó bắt đầu phụ giúp cha mẹ chuẩn bị đón tết.

Trước giao thừa một hôm, vào buổi chiều, mẹ Kiều tính đưa cô ra chợ mua chút đồ tết, sau đó mua quần áo diện tết cho cô.

Kiều Nhung theo mẹ dạo một vòng, đột nhiên trông thấy trước mặt có một gian hàng bày đèn lồng nhỏ.

Hai mắt Kiều Nhung sáng ngời, cô kéo góc áo mẹ Kiều, chỉ vào mấy chiếc đèn lồng mà nói: “Mẹ ơi, con muốn mua cái này!”

Mẹ Kiều nhìn theo tầm mắt của Kiều Nhung, thoáng sửng sốt.

“Sao cục cưng nhà mình đột nhiên lại muốn mua đèn lồng?”

Kiều Nhung nhấp môi cười: “Con cảm thấy đèn lồng lúc sáng lên trông rất đẹp.”

Khi trước ở thành phố A, bởi vì lo lắng cho Tống Ca Nhiên, cô còn chưa kịp ngắm đèn lồng sáng giữa ban đêm.

Cô vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc.

Mẹ Kiều mỉm cười: “Nếu con thích thì chúng ta mua, thuận tiện lại mua mấy cái đèn lớn, treo ở cửa nhà, có được không?”

Kiều Nhung gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh.

Mua đèn lồng xong, mẹ Kiều muốn đi vệ sinh, bà bảo Kiều Nhung ngồi ở ghế dài bên cạnh đợi mình, đặt túi đồ trong tay bên cạnh cô.

“Đừng đi lung tung, mẹ sẽ trở lại ngay, biết không?”

Mẹ Kiều dặn dò cô.

Kiều Nhung ngoan ngoãn vâng dạ.

Nhìn bóng dáng mẹ Kiều đi xa, Kiều Nhung trầm ngâm suy nghĩ.

“Cầu Cầu, vì sao Tống Ca Nhiên và mẹ đều bảo ta không được đi lung tung? Ta đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn dễ đi lạc hay sao?”

Cầu Cầu: [Ồ… Ký chủ, đó là bởi vì bọn họ yêu cô đó!]

Cầu Cầu thầm nghĩ trong lòng.

Đặc biệt là thiếu chủ, vì quá yêu, quá để ý, quá sợ mất đi, cho nên chỉ có thể tìm mọi cách để khiến cho mình có cảm giác an toàn.

Mà Kiều Nhung lại ngẩn người.

Yêu?

Thì ra Tống Ca Nhiên làm như vậy với cô, là bởi vì yêu cô sao?

Kiều Nhung có hơi hoảng hốt, cũng khá do dự.

Cô chưa từng nghĩ tới, khi thiếu chủ chuyển thế sẽ yêu mình.

Dù sao thiếu chủ vốn lãnh đạm, hờ hững, vẫn luôn đứng ở nơi đó, cao không thể với tới, khiến cho người chùn bước.

Hơn nữa, Kiều Nhung thấy thiếu chủ cũng không giống người sẽ yêu ai đó lắm.

Coi như vị diện này là một ngoại lệ đi.

Cô lẳng lặng nghĩ.

Đang lúc nghĩ ngợi, trước mặt đột nhiên bị bao trùm bởi một cái bóng cao gầy, một đôi giày chơi bóng màu trắng dừng lại trước mắt cô.

Kiều Nhung ngẩn người.

Cô ngẩng đầu nhìn, trông thấy nam sinh mình đã gặp ở thành phố A.

Bây giờ anh ta đang nhìn cô, vẻ mặt rất phức tạp, có chút ghen ghét, lại có phần không cam lòng, sau đó làm vẻ châm chọc mà nói: “Thật không ngờ Tống Ca Nhiên lại thích cô như vậy, thậm chí vì cô mà không ngại làm loạn với ba.”

Kiều Nhung nhíu mày, không hiểu chuyện anh ta đang nói cho lắm. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhưng cô nhớ rõ chuyện mình đã hứa với Tống Ca Nhiên, phải cách xa người này một chút.

Vì thế Kiều Nhung lập tức đứng lên, nhấc túi đồ đặt bên người, định rời đi.

Người thấy thế, lập tức chặn trước người cô: “Ê… Tôi nói thật này, cô đi theo tôi chắc chắn sẽ tốt hơn đi theo Tống Ca Nhiên, cô không định suy xét một chút sao?”

Kiều Nhung cảm thấy không thể hiểu được cả lời nói lẫn hành vi của người này.

Chỉ là có một chuyện cô có thể chắc chắn.

Kiều Nhung ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh ta: “Chắc là nhà cậu thiếu gương.”

Dừng một chút, cô tiếp tục nói: “Rất khó coi.”

Nam sinh kia ngây người.

Kiều Nhung xoay người rời đi, căm phẫn mà nói với Cầu Cầu: “Ta cảm thấy khi trước mắt mình mù.”

Cầu Cầu tò mò: [Sao ký chủ lại nói như thế?]

Kiều Nhung nói: “Rõ ràng người đó và Tống Ca Nhiên chả giống nhau tẹo nào, Tống Ca Nhiên đẹp như vậy, người đó lại rất xấu.”

Đặc biệt là biểu cảm trên mặt, rất xấu.

Cầu Cầu: […]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play