Bữa tối hôm nay cũng vì thế mà bị phá hỏng.
Sau khi nam sinh kia rời đi không lâu, Tống Ca Nhiên kéo tay Kiều Nhung, lẳng lặng rời khỏi nhà hàng.
Cả đoạn đường dài, cậu ta không nói lời nào, chỉ nắm chặt lấy tay Kiều Nhung, nhìn con đường phía trước.
Lúc này sắc trời đã tối hẳn, ánh đèn rực rỡ sáng lên.
Đèn lồng nhỏ treo ở hai bên đường cũng đã được thắp sáng, tản ra ánh sáng ấm áp, vầng sáng màu cam xuyên qua khe hở của tán lá, in hình lên mặt đường.
Kiều Nhung lại không có tâm tình thưởng thức vẻ đẹp của mấy chiếc đèn này.
Cô nhìn sườn mặt lạnh lùng của Tống Ca Nhiên, không hiểu sao thấy hơi lo lắng.
Đi thêm một đoạn đường, Tống Ca Nhiên bỗng nhiên dừng bước.
Cậu ta đứng yên tại chỗ, im lặng một lúc lâu, sau đó xoay người, đối diện với Kiều Nhung, nhìn vào đôi mắt của cô.
Cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt đen huyền, ánh mắt thâm sâu khó dò.
Kiều Nhung cũng nhìn cậu ta không chớp mắt, trong đôi mắt sáng ngời chỉ có hình bóng của cậu ta.
Tống Ca Nhiên tới gần thêm một bước, một bàn tay chậm rãi chạm vào eo Kiều Nhung, sau đó cánh tay siết chặt, một tay khác khẽ khàng đặt sau gáy cô, ôm cô vào lòng.
Cậu ta hơi cúi đầu, tựa vào vai cô, hơi thở ấm nóng phả vào hõm vai cô.
Tống Ca Nhiên khẽ khàng mở miệng, ý vị khẩn cầu: “Nhung Nhung, đêm nay chúng ta rời khỏi nơi này có được không?”
Dừng một chút, cậu ta nói tiếp: “Cũng đừng trở về nhà, tôi đưa cậu ra ngoài chơi, có được không?”
Kiều Nhung chớp hai mắt.
Tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng trực giác nói với cô rằng nên nghe lời Tống Ca Nhiên.
Vì thế Kiều Nhung ngoan ngoãn trả lời: “Được thôi.”
…
Vì vậy, Tống Ca Nhiên chăm chú nhìn Kiều Nhung gọi điện thoại về nhà, nói muốn ra ngoài chơi với bạn cùng lớp thêm ít lâu mới về.
Ba Kiều và mẹ Kiều dặn dò cô thêm mấy câu, sau đó đồng ý.
Kiều Nhung khẽ thở phào.
Không biết vì lý do gì, cô luôn có dự cảm nếu cha mẹ mình không đồng ý, Tống Ca Nhiên sẽ lại mất khống chế thêm một lần nữa.
Cô buông di động, nhìn về phía cậu ta.
Tống Ca Nhiên đi tới, nắm lấy tay cô: “Gọi về nhà rồi sao? Vậy chúng ta đi thôi.”( truyện đăng trên app TᎽT )
Kiều Nhung ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Ca Nhiên đưa cô ra sân bay.
Kiều Nhung không biết cậu ta muốn đưa mình đi đâu, nhưng hình như chỗ đó rất xa.
Bọn họ ngồi máy bay vài tiếng đồng hồ.
Khi xuống máy bay, lại không biết Tống Ca Nhiên gọi xe từ lúc nào, tài xế cung kính mà giúp bọn họ đem lấy hành lý, sau đó mở cửa mời bọn họ lên xe.
Bọn họ lại ngồi xe thêm vài tiếng đồng hồ.
Lúc này đã là nửa đêm, Kiều Nhung nhìn chung quanh đen như mực, phát hiện trên đường cái chỉ có mỗi xe của bọn họ.
Tới bây giờ, Kiều Nhung thật sự nhịn không nổi, bèn tựa vào vai Tống Ca Nhiên ngủ thiếp đi.
…
Kiều Nhung được vuốt ve mà tỉnh lại.
Cô mơ màng mở mắt, liền trông thấy gương mặt Tống Ca Nhiên.
Cậu ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, dáng vẻ ôn hòa, chỉ là đáy mắt nóng rực không nguôi.
“Tỉnh rồi sao?”
Tống Ca Nhiên nhẹ giọng hỏi.
Kiều Nhung chớp đôi mắt, sau đó nhìn xung quanh một vòng.
Đây là một phòng ngủ rất lớn theo phong cách châu Âu, các loại gia dụng đầy đủ tiện nghi, bày biện chỉnh tề.
Kiều Nhung ngồi dậy, ngây cả người: “Đây là nơi nào?”
Tống Ca Nhiên đứng lên, kéo bức màn dày nặng, ánh mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ lập tức được rót vào phòng.
Cậu ta chỉ mặc một bộ đồ màu trắng đơn sơ, yên lặng mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời đổ xuống người cậu ta, dường như phủ lên người cậu ta một lớp trong sáng thanh khiết của ban mai.
Giống như thiên sứ lạc xuống nhân gian.
Nhưng khi cậu ta quay đầu lại, đôi mắt âm trầm cho người ta biết, đây không phải một thiên sứ trắng tinh không tì vết.
Cậu ta đến từ địa ngục.
Cậu ta khẽ cười với cô, sau đó vẫy tay nói: “Lại đây nhìn xem.”
Kiều Nhung xuống giường, đi đến bên cạnh Tống Ca Nhiên, ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Nơi này hình như là ở trong núi, cây cối xanh um tươi tốt, hoa thơm cỏ lạ, chim chóc hót líu lo, cách đó không xa còn có một hồ nước xanh ngát, sức sống căng tràn
Một tầng sương mỏng nương theo gió, nhẹ nhàng lướt qua, quanh quẩn giữa cây cối, làm cho cảnh sắc như mơ như thật.
Mịt mờ như chốn tiên cảnh bồng lai.
Kiều Nhung nhìn cảnh sắc này, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, dường như đã trở về nơi mà mình thuộc về.
Khi đó vì nàng lười biếng, cũng tìm chỉ được một ngọn núi nhỏ không người, chọn một nơi có phong cảnh đẹp nhất, sau đó tự tay dựng một căn nhà gỗ nhỏ.
Nàng ở nơi đó, thoải mái dễ chịu suốt mấy trăm năm.
Sau này, vì lý do lười biếng mà tu vi của nàng ngày một giảm sút, không có cách nào khác, chỉ đành rời khỏi nhà gỗ nhỏ, xuống núi rèn luyện.
Sau đó còn chưa kịp trở về, đã bị kéo tới tiểu vị diện này…
…
Kiều Nhung đắm chìm trong hồi ức.
Đột nhiên có một vòm ngực ấm áp, nhẹ nhàng dán vào sống lưng cô.
“Thích không?”
Giọng nói mềm dịu ôn hòa của Tống Ca Nhiên vang bên tai Kiều Nhung.
Kiều Nhung nháy mắt hoàn hồn.
Cô khẽ chớp mắt, gãi đầu mình: “Thích chứ, nơi này thật là đẹp.”
“…”
Tống Ca Nhiên sững sờ, sau đó tiếp tục nhẹ giọng hỏi: “Sau này chúng ta sống ở nơi có này được không?”
Kiều Nhung ngẩn người, tưởng tượng cuộc sống về sau ở chỗ này, cảm thấy hẳn là không khác cuộc sống tiêu diêu tự tại của mình khi trước là mấy.
Vì thế cô không hề do dự, tiếp tục gật đầu: “Được chứ.”
“…”
Tống Ca Nhiên ngơ ngẩn.
Một lát sau, cậu ta khẽ xoay người Kiều Nhung lại, nhìn vào đôi mắt của cô, si mê ngắm nhìn trong chốc lát.
Đôi mắt cô sáng ngời, trong trẻo tới tận đáy mắt, không có chút do dự hay phản kháng nào.
Tống Ca Nhiên im lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT