Xem hết phim điện ảnh, Tống Ca Nhiên đưa Kiều Nhung tới một nhà hàng món Âu ăn tối.

Khi ngồi chờ thực đơn, Kiều Nhung yên lặng sờ đôi môi còn hơi sưng đỏ của mình, trông hơi ngốc nghếch.

Bây giờ cô vẫn nghĩ không ra vì sao xem phim điện ảnh cũng sẽ trở thành như vậy.

Kiều Nhung hơi bối rối.

Cô có cảm giác Tống Ca Nhiên có thể hôn mình vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu, không hề có quy tắc.

Cô cảm thấy hẳn là nên tìm cơ hội thương lượng với cậu ta một chút, về sau muốn hôn thì phải báo trước với cô, kẻo cô trở tay không kịp.

Bên cạnh đó, nếu có thể giảm số lần đi thì càng tốt.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Kiều Nhung trông thấy Tống Ca Nhiên ngồi ở đối diện đang đưa mắt nhìn về phía nào đó, hơi nhíu mày, sau đó mặt mày cũng tối sầm lại.

Dừng một chút, cậu ta làm như không có việc gì mà nhìn về chỗ cũ, tiếp tục xem thực đơn.

Kiều Nhung ngẩn người, vừa định hỏi có chuyện gì vậy.

Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng của một nam sinh trẻ tuổi, ngữ khí có mấy phần trào phúng: “Ôi trời, đây không phải là anh trai thân yêu của tôi sao?”

Kiều Nhung hơi hơi nhíu nhíu mày, nghiêng người nhìn lại.

Chỉ thấy người mặc quần áo phong cách hip-hop, mang khuyên tai, hai tay đút túi, làm vẻ biếng nhác mà đi tới chỗ bọn họ.

Nam sinh kia mặt mày đắc ý, khóe môi cong lên thành một điệu cười khinh miệt.

Kiều Nhung nhíu mày.

Ồ… cũng hơi quen mắt.

“Sao anh lại rảnh rỗi tới thành phố A vậy? Đừng nói là muốn ăn tết với nhà mình chứ? Nhưng thật là đáng tiếc, ba chẳng muốn nhìn thấy anh chút nào.”

Nam sinh kia nói lời cay nghiệt.

Tống Ca Nhiên ngồi tại chỗ, thản nhiên như cũ, làm vẻ lười biếng mà lật thực đơn trong tay, lười phản ứng, coi như người này chẳng khác gì không khí.

Nam sinh thấy Tống Ca Nhiên không để ý tới mình, nhẹ nhàng “xùy” một tiếng, sau đó tầm mắt dời sang chỗ Kiều Nhung.

Anh ta chưa từng thấy có cô gái nào xuất hiện xung quanh Tống Ca Nhiên.

Vừa thấy rõ gương mặt Kiều Nhung, anh ta hơi sửng sốt, kinh ngạc lên tiếng: “Là em sao?”

Động tác của Tống Ca Nhiên dừng lại.

Kiều Nhung còn chưa nói lời nào, nam sinh kia đã làm vẻ vui mừng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, anh ta liếc mắt nhìn Tống Ca Nhiên một cái, sau đó ra vẻ ái muội mà nói với Kiều Nhung: “Em gái xinh đẹp, còn nhớ anh không? Tối hôm đó chúng ta đã gặp nhau mà.”

Tống Ca Nhiên nghe vậy, ngón tay cậu ta siết chặt, tờ thực đơn lập tức xuất hiện vết gấp thật rõ ràng.

Sau đó.

Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Kiều Nhung, đáy mắt âm trầm, trong mắt chỉ còn một màu đen như mực, khóe mắt thậm chí còn hơi đỏ lên.

Môi mỏng mím chặt, nhè nhẹ run.

Tống Ca Nhiên như đang dùng hết sức bình sinh để kiềm chế trận lôi đình trong người mình, cho dù cậu ta biết việc này có thể khiến mình nổ tung.

Cậu ta im lặng một lát, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Nhung Nhung?”

Kiều Nhung không biết tình huống trước mắt là sao, nhưng cô dễ dàng nhận ra lồng ngực của Tống Ca Nhiên đang phập phồng.

Đây là dấu hiệu cho thấy cậu ta sắp mất khống chế.

Thậm chí lần mất khống chế này còn đáng sợ hơn bất cứ lần nào.

Kiều Nhung thật thà lắc đầu, trả lời Tống Ca Nhiên: “Tôi không quen cậu ta.”

Dừng một lát, cô tiếp tục giải thích: “Buổi tối ngày hôm đó tôi tới cửa hàng tiện lợi mua băng vệ sinh, đột nhiên cậu ta lại xuất hiện rồi nói mấy lời khó hiểu.”

Sắc mặt của Tống Ca Nhiên vẫn giữ nguyên như cũ, như thể không nghe lời Kiều Nhung nói, vẫn cứ nhìn cô chằm chằm.( truyện đăng trên app TᎽT )

Kiều Nhung không khỏi cuống cuồng.

Nam sinh kia còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Ôi trời em gái xinh đẹp, đừng quyết tuyệt như vậy mà! Anh thích em từ cái nhìn đầu tiên đó! Cho anh một cơ hội đi mà!”

Dừng lại đôi chút, anh ta lại lên tiếng, lời nói đầy ẩn ý: “Anh còn có thể lợi hại hơn anh trai mình nhiều…”

Kiều Nhung nhíu mày, nhìn về phía người, vừa định hé miệng nói cái gì đó.

Đột nhiên Tống Ca Nhiên đứng dậy, túm cổ áo nam sinh kia, đẩy ánh ta ngã ra mặt đất, sau đó đấm cho anh ta một cú.

Người kia kêu la thảm thiết, lỗ múi bắt đầu chảy máu.

Mọi người chung quanh cũng bắt đầu sợ hãi mà la lên.

Tống Ca Nhiên tiếp tục đấm cú thứ hai.

Như thể không chết không ngừng.

Kiều Nhung bị dọa cho sợ chết khiếp.

Cô lập tức phản ứng trở lại, khi cậu ta tính đấm tới cú thứ ba, cô không nghĩ ngợi gì mà chạy tới, ôm chặt lấy eo Tống Ca Nhiên từ đằng sau, run giọng gọi tên cậu ta: “Tống Ca Nhiên, Tống Ca Nhiên…”

Kiều Nhung cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lặp đi lặp lại tên của cậu ta.

Tống Ca Nhiên dừng lại, dường như bây giờ mới hoàn hồn.

Cậu ta im lặng một lát, sau đó chậm rãi đứng thẳng người, chỉ có động tác cúi đầu vẫn không thay đổi, cả người căng cứng, hơi thở dồn dập.

Kiều Nhung ôm chặt lấy cậu ta, nuốt nước miếng.

Nam sinh kia vội vội vàng vàng, luống cuống tay chân mà bò dậy từ trên mặt đất. Anh ta lau máu trên mặt mình, thoáng nhìn hai người, sắc mặt càng lúc càng xấu, hung tợn mà nói với Tống Ca Nhiên: “Tôi sẽ mách với ba, anh chờ đấy!”

Sau đó anh ta thất tha thất thểu đi khỏi nhà hàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play