Kiều Nhung ở trong phòng tròn ba ngày.
Mấy ngày nay, chỉ cần Tống Ca Nhiên về được một lát, đều sẽ nhìn cô chằm chằm, hoặc là kéo cô lại ôm một cái, hôn một cái.
Mãi cho đến buổi chiều ngày thứ ba, mấy hạng mục thi đấu đều kết thúc, Tống Ca Nhiên mới đồng ý đưa Kiều Nhung ra ngoài đi dạo.
Kiều Nhung rất vui vẻ.
Tuy rằng cô không phải là người thích ra ngoài chơi, nhưng cũng đã nhốt mình trong phòng tới sắp mốc meo.
Hai người ăn xong cơm trưa thì ra ngoài luôn.
Bây giờ đã là kỳ nghỉ đông, chỉ ít lâu nữa là tới giao thừa.
Ở thành phố A, đường phố hai bên cũng bắt đầu được treo đèn lồng đỏ.
Những chiếc đèn lồng nhỏ được treo trên thân cây cao vút, trông cực kỳ đáng yêu.
Ánh mắt Kiều Nhung sáng lấp lánh, cô nhìn chằm chằm mấy chiếc đèn lồng nhỏ đó, vô cùng thích thú.
Tống Ca Nhiên nắm tay cô, nhìn cô không ngừng đưa mắt quan sát hai bên đường, không nhịn được mà nhẹ nhàng kéo tay cô: “Đang nhìn gì thế?”
Kiều Nhung giơ tay chỉ chỉ những chiếc đèn lồng, bộ dạng vui tươi: “Cái kia kìa!”
Nói đoạn, cô tưởng tượng, sau đó nói: “Nếu như đèn sáng lên, nhất định sẽ rất đẹp.”
Giống như trước kia khi còn ở tiên giới, mỗi độ nguyên tiêu, Kiều Nhung đều phải xuống trần gian mua hoa đăng.
Nghĩ đoạn, cô lại cảm thấy hơi đáng tiếc, nếu có thể mang một cái về nhà thì tốt rồi.
Tống Ca Nhiên lẳng lặng nhìn cô, không nói gì cả.
Hai người đi dạo dọc theo đường phố, một lát sau, Tống Ca Nhiên tìm được một rạp chiếu phim, định mời cô vào xem phim.
Vừa đi vào rạp chiếu phim, trà sữa và bắp rang ngọt ngào mùi bơ bày ra trước mặt.
Kiều Nhung hai mắt sáng ngời, giao việc mua vé xem phim cho Tống Ca Nhiên, mình thì chạy tới quầy bán bắp rang.
Tống Ca Nhiên bị gạt tay ra, bất đắc dĩ nhắc nhở cô: “Đừng chạy lung tung đó.”
Kiều Nhung “ừm” một tiếng, vẫy tay lấy lệ, sau đó tiếp tục hoàn thành nghiệp lớn mang tên “bắp rang bơ”.
Tống Ca Nhiên hơi cong môi, cậu ta lắc đầu, xoay người đi tới chỗ khác chọn phim.
Cậu ta hai tay đút túi, ngẩng đầu nhìn danh sách phim điện ảnh một lát, đột nhiên nhìn thấy một bộ, khẽ mắt, như suy tư điều gì đó.
Chờ Kiều Nhung mua xong trà sữa và bắp rang, Tống Ca Nhiên cầm hai chiếc vé xem phim đi tới, sau đó thuận tay cầm lấy bắp rang trong tay cô, một tay khác dắt cô vào phòng chiếu phim.
Kiều Nhung chưa xem phim điện ảnh bao giờ, khi được Tống Ca Nhiên dắt vào phía ghế tình nhân, cô còn tò mò nhìn màn hình lớn trước mặt.
Không biết màn hình lớn này có gì khác TV ở nhà.
Tống Ca Nhiên nghiêng người nhìn cô, cậu ta nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Cậu xem phim kinh dị bao giờ chưa?”
Phim kinh dị?
Kiều Nhung chớp chớp mắt, lắc đầu.
“Tôi chưa xem.”
Nói đúng hơn là, cô chưa xem phim điện ảnh bao giờ.
Sau đó Kiều Nhung nhìn thấy Tống Ca Nhiên cong môi cười, cậu ta mím môi, không nói câu nào nữa.
Kiều Nhung thấy hơi kỳ quái.
Không bao lâu sao, bộ phim bắt đầu.
Phòng chiếu tắt đèn.
Sau đó màn hình cũng tối đi, tiếng nhạc bắt đầu vang lên, màn hình lớn dần dần hiện ra tên phim.
Mấy dòng chữ đỏ như máu, còn chưa biến mất hoàn toàn, đột nhiên “uỳnh” một tiếng, một gương mặt quỷ đầm đìa máu tươi đột nhiên hiện ra màn hình.
Cả phòng chiếu hít sâu một hơi.
Có lẽ là không ngờ vừa vào phim đã kích thích như vậy.
Kiều Nhung vừa nhai bắp rang, vừa nhìn chằm chằm gương mặt quỷ kia, nhẹ nhàng chớp mắt, đột nhiên nhớ lại khi mình ra ngoài rèn luyện, cũng từng gặp phải mấy lệ quỷ.
Nhớ lại một hồi, chẳng hiểu sao Kiều Nhung lại thấy vô cùng quen thuộc và thân thiết.
Nghĩ tới trải nghiệm trước kia, Kiều Nhung hơi nhếch miệng cười.
( truyện đăng trên app TᎽT )
Tống Ca Nhiên bên cạnh vẫn luôn quan sát thái độ của cô từ lúc phim điện ảnh bắt đầu tới giờ, thấy cô bình tĩnh mà nhìn chằm chằm màn hình phim điện ảnh, thậm chí còn vui vẻ gặm bắp rang, cậu ta nhíu mày.
Tống Ca Nhiên khẽ mím môi, rời tầm mắt về màn hình lớn phía trước.
Chẳng nói lời nào.
Một lát sau, Kiều Nhung dần cảm thấy nhàm chán.
Nói thật lòng, tình tiết này không có gì đặc biệt, dường như chỉ là vì muốn hù dọa người khác mà dàn dựng, trải nghiệm của cô còn thú vị hơn thế nhiều.
Hơn nữa, tuy rằng ban dầu đám quỷ đó còn có thể mang đến một chút cảm giác thân thiết, nhưng mặt quỷ quá xấu, nhìn hồi lâu, Kiều Nhung cảm thấy bị ảnh hưởng đến tâm tình.
Nàng là một chú mèo thích những thứ đẹp đẽ.
Vì thế Kiều Nhung quyết định thanh tẩy đôi mắt mình.
Cô lẳng lặng nghiêng đầu, bắt đầu chắm chú ngắm nhìn sườn mặt nghiêng của Tống Ca Nhiên.
Nhìn từ tròng mắt đen quyền, chuyển qua sống mũi cao thẳng, lại men theo sống mũi, chậm rãi nhìn xuống, nhìn về phía đôi môi mỏng mê người.
Cũng không biết vì sao hai cánh môi cậu ta lại mím chặn, nhìn điệu bộ này, hình như cũng không vui vẻ là mấy.
Kiều Nhung chớp hai mắt.
Một lúc lâu sau, cô trông thấy hàng lông mi dài của Tống Ca Nhiên khẽ run lên, đôi môi mỏng cũng càng lúc càng mím chặt.
Cô hơi nghiêng đầu.
Tống Ca Nhiên rốt cuộc không chịu nổi mà nhìn về phía đôi mắt cô, nhẹ nhàng hít thở, nghiêng đầu nhìn về phía cô, mặt mày nhu hòa, cậu ta hỏi: “Làm sao vậy?”
Kiều Nhung híp mắt cười: “Cậu thật đẹp.”
Tống Ca Nhiên sững người, lại rời tầm mắt về phía màn hình lớn, chỉ là hơi thở của cậu ta bắt đầu hỗn loạn.
Gò má dường như cũng ửng hồng, nhiệt độ cháy bỏng ấy, cho dù là trong mưa giông bão táp cũng hiển hiện rõ ràng.
Kiều Nhung hoàn toàn không biết mình đang trêu chọc người khác, tiếp tục nhìn chằm chằm Tống Ca Nhiên một cách vui vẻ.
Lại thêm vài giây nữa, một bàn tay đột nhiên duỗi lại đây ôm lấy eo cô, kéo cô lại bên cạnh mình.
Kiều Nhung ngẩn người, chưa kịp phản ứng đã bị áp vào trong lồng ngực của Tống Ca Nhiên, sau đó tầm mắt bị một bóng đen khỏa lấp.
Đôi môi Kiều Nhung bị ghì chặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT