Sau khi quay lại phòng, Kiều Nhung trấn an Tống Ca Nhiên hồi lâu, sau đó mới chạy vào phòng tắm.

Tắm rửa xong xuôi, cô bước ra ngoài, nhìn thấy Tống Ca Nhiên đang tựa vào cửa sổ khách sạn, thất thần nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ.

Nghe thấy tiếng động, cậu ta hết thất thần, nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt vẫn còn hơi tăm tối, Tống Ca Nhiên vẫy tay với Kiều Nhung: “Lại đây.”

Kiều Nhung lại gần cậu ta.

Sau đó cô bị cậu ta bế lên, đặt ở bên bậu cửa sổ, vòng eo bị bàn tay cậu ta khóa chặt, sau cổ lại bị một bàn tay khác giữ lấy.

Kiều Nhung chưa kịp phản ứng, đôi môi của Tống Ca Nhiên đã đặt lên môi cô.

Cậu ta hơi vội vàng.

Như thể hy vọng có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô qua lần gần gũi này.

Kiều Nhung hơi sửng sốt, bây giờ cô mới phản ứng lại, cô thử thăm dò, chủ động ôm lấy cậu ta.

Trong nháy mắt khi tay cô chạm vào người mình, cơ thể Tống Ca Nhiên cứng đò, động tác càng thêm điên cuồng.

Một hồi lâu sau, Kiều Nhung cảm thấy như mình không thể thở được bình thường nữa, cậu ta mới buông lỏng, rời khỏi đôi môi cô, chỉ khẽ cọ vào khóe môi cô một chút.

Sau đó, cậu ta hơi lui về sau, nhìn đôi mắt cô, đưa tay vuốt ve đôi môi bị hôn tới mức sưng đỏ, ngữ khí có chút bất an: “Cậu sẽ rời khỏi tôi ư?”

Kiều Nhung dừng một chút, không hề do dự mà trả lời: “Không đâu.”

Nàng sẽ luôn ở bên y suốt hành trình lịch kiếp.

Tống Ca Nhiên lúc này mới yên lòng, cậu ta xoa tóc cô, giọng nói hơi khàn: “Đi ngủ thôi.”

Bởi vì “dì cả” gõ cửa tới thăm bất ngờ, Kiều Nhung có hơi ngượng ngùng, nằm cách Tống Ca Nhiên rất xa.

Dù sao giường cũng lớn.

Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, tỉnh lại khi, cô lại thấy mình đang được Tống Ca Nhiên ôm vào lòng.

Giường lớn như vậy, hai người lại chỉ nằm rúm ró ở một góc.

Kiều Nhung bị khóa chặt, nhìn ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuyên qua bức màn, cô mơ màng chớp mắt.

Cô muốn xuống giường, nhưng lại không dám cựa quậy, ngộ nhỡ rớt xuống giường, khiến cho Tống Ca Nhiên tỉnh giấc, vậy thì không ổn.

Đợi thêm một lát, chuông báo thức vang lên, Tống Ca Nhiên mới mở mắt ra.

Cậu ta hãy còn buồn ngủ, mơ màng nhìn Kiều Nhung, sau đó cong khóe môi, hôn lên gương mặt cô, sau đó rất tự nhiên mà buông cô ra.

Kiều Nhung nhìn cậu ta đi vào phòng tắm rửa mặt, cô hỏi Cầu Cầu: “Tối hôm qua Tống Ca Nhiên ôm ta qua đó sao?”

Chỏm lông của Cầu Cầu lắc mạnh: [Ký chủ, là tự cô lăn qua đó!]

Kiều Nhung: ?

Hình như cô chẳng nhớ gì nhiều, chỉ nhớ nửa đêm có nằm mơ, trong mộng, cô biến về nguyên dạng, đang nghịch cầu len trên thảm cỏ, sau đó không biết vì sao lại lăn phải lưới săn của ai ở dưới đất, lưới săn kia túm chặt lất cô, cô giương nanh múa vuốt thế nào cũng không thoát nổi.

Cầu Cầu: [Ha ha ha…]

“…”

Không nhớ rõ, Kiều Nhung không thèm nhớ nữa.

Cũng không phải chuyện gì quan trọng.

Cầu Cầu lại thấy hơi chột dạ.

Tối hôm qua nó trơ mắt mà nhìn thiếu chủ còn thức, lén lút dịch qua đó, nhẹ nhàng vén chăn của cô lên, sau đó đợi trong chốc lát, ký chủ đã lăn đi, lăn vào trong lòng thiếu chủ, còn ôm tới ôm lui mà hít hà, giống như chú lợn con vậy. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Cuối cùng hai người cùng lăn tới mép giường, nếu không phải thiếu chủ đè cô lại, nói không chừng hai người đã rớt xuống giường.

Có lẽ nó không nên nói chuyện này với ký chủ.

Hôm nay lại là một ngày giúp cho đường tình của thiếu chủ càng thêm thuận lợi!

Cầu Cầu thật là hãnh diện.



Cuối cùng cũng tới lúc tham gia dự thi.

Tống Ca Nhiên ra ngoài trước, cậu ta nhìn Kiều Nhung thật lâu, muốn nói lại thôi.

Kiều Nhung muốn để cậu ta an tâm làm bài thi, chủ động kéo tay cậu ta mà hứa: “Cậu yên tâm, tôi sẽ ngoan ngoãn xem TV ở trong phòng, cơm trưa cũng gọi vào phòng ăn, không đi đâu hết.”

Những lời này Tống Ca Nhiên đã nhấn mạnh mấy lần.

Tống Ca Nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúi người hôn lên tóc cô: “Tôi sẽ làm xong bài thi rồi về đây sớm một chút.”

Kiều Nhung vừa nghe đã thấy hơi cuống: “Tôi sẽ nghe lời mà, cậu nhất định phải làm bài thi nghiêm túc, đừng có gấp gáp.”

Tống Ca Nhiên khẽ cười, đồng ý với cô: “Được.”

Sau đó cậu ta xoay người, mở cửa rời đi.

Chờ cửa phòng đóng lại, Kiều Nhung mới thả lỏng người.

Sau đó cô lại chọc Cầu Cầu: “Tống Ca Nhiên thật sự hơi kỳ lạ.”

Đây không phải lần đầu tiên cô cảm thấy như vậy.

Dường như càng ngày cậu ta càng mất khống chế.

Sao cậu ta lại như vậy chứ?

Cầu Cầu cũng không biết nên giải thích thế nào: [Cũng không sao mà… Ký chủ cũng đã trấn an được ngài ấy rồi đó thôi]

Sau đó nó lại nhanh chóng nói sang chuyện khác: [Ký chủ, hôm qua cô có nói về nam sinh kia, chuyện là như thế nào.]

Sự chú ý Kiều Nhung chuyển sang chuyện này.

Cô nhớ lại dáng vẻ của nam sinh tối hôm qua, có hơi do dự: “Thật ra ta cũng không thấy rõ lắm, chỉ là thấy người đó hơi giống Tống Ca Nhiên, hẳn là trùng hợp mà thôi.”

Cầu Cầu cũng không để ở trong lòng, vui sướng nói: [Vậy thì đừng nghĩ nữa, ký chủ, chúng ta xem tiếp phim hoạt hình ngày hôm qua đi!]

Kiều Nhung: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play