Bởi vì ngày mai đã bắt đầu kỳ thi, hai người dùng bữa chưa được bao lâu, Tống Ca Nhiên đã được giáo viên trong trường gửi thông báo, bảo cậu ta tới chỗ giáo viên ôn tập, chuẩn bị tham gia dự thi.

Trước khi đi, Tống Ca Nhiên mở TV cho Kiều Nhung: “Đừng chạy lung tung, nếu tôi về muộn quá thì ngủ trước đi, đã biết chưa?”

Kiều Nhung ngoan ngoãn gật đầu.

Tống Ca Nhiên xoa đầu cô, sau đó ra ngoài.

Kiều Nhung quay đầu xem TV.

Cô tới thế giới này lâu như vậy rồ, nhưng lại rất ít khi xem TV, thi thoảng chỉ xem bản tin thời sự với cha mẹ, lần này đột nhiên có quyền điều khiển TV, cảm thấy khá hứng thú.

Cô tò mò nhìn điều khiển từ xa trong tay, thử ấn mấy nút, nhìn nội dung trên màn hình thay đổi, cảm thấy rất thú vị.

Sau đó cô bắt đầu bấm đổi kênh liên tục.

Cầu Cầu cũng tò mò theo.

Khi Kiều Nhung đổi tới kênh phim hoạt hình, Cầu Cầu hưng phấn nói: [Ký chủ, ta muốn xem cái này!]

Kiều Nhung dừng tay bấm điều khiền, nhìn nội dung trên màn hình TV, nói với Cầu Cầu: “Nghe nói cái này là để cho trẻ con xem, ta không phải trẻ con.”

Cầu Cầu làm nũng: [Ôi chà! Nhưng người ta còn nhỏ mà! Ký chủ tốt bụng, chúng ta cứ xem cái này đi!]

Kiều Nhung bất đắc dĩ chiều theo: “Được thôi.”

Cô đặt điều khiển TV xuống, cực kỳ thích chí mà xem TV, chăm chú vô cùng.

Cầu Cầu nhìn ký chủ vừa mới nói mình không phải trẻ con: […]

Một lát sau, Kiều Nhung đột nhiên cảm thấy đau bụng.

Cả người cô cứng đờ, không biết phải làm sao: “Cầu Cầu, hình như ta đã tới nguyệt sự.”

Cầu Cầu cả kinh: [Ký chủ, cô có mang đồ dùng cho nguyệt sự ở thế giới này không?]

Kiều Nhung lắc đầu: “Không có, ta quên mất.”

Cầu Cầu an ủi: [Ký chủ đừng hoảng, để ta tìm xem quanh đây có chỗ nào mua được không.]

Kiều Nhung ôm bụng, khuôm mặt tái nhợt, cô gật đầu.

Cầu Cầu tìm tòi một lát, vui vẻ nói: [Ký chủ! Ta tìm được rồi! Ở đối diện khách sạn có cửa hàng tiện lợi!]

Kiều Nhung nghe vậy, lập tức đứng lên, mặc vào áo khoác lông vũ, cầm lấy ví tiền: “Ta ra ngoài mua liền đây.”

Kiều Nhung đi thang máy xuống lầu, ra khỏi khách sạn.

Sau đó cô đi qua đường cái đi vào cửa hàng tiện lợi.

Kiều Nhung tìm khắp cửa hàng tiện lợi, cuối cùng cũng tìm thấy quầy băng vệ sinh.

Cô nhìn vô số loại băng vệ sinh màu sắc rực rỡ, cảm thấy hơi lúng túng.

Cầu Cầu: [Có chuyện gì vậy ký chủ?]

Kiều Nhung lắc đầu: “Ta đang nhớ xem đồ ở nhà là loại nào.”

Nói đoạn, cô cầm lấy một gói băng trông khá giống ở nhà, đọc kỹ chữ viết trên bao bì.

Đột nhiên, kệ để hàng bên cạnh bị ai đó gõ lên.

Kiều Nhung kinh ngạc đưa mắt nhìn, trông thấy một nam sinh tóc nhuộm màu nâu, mang khuyên tai, mặc quần áo thời thượng đang nhìn mình.

Thấy cô nhìn qua, nam sinh kia cười khẩy nhìn băng vệ sinh trong tay Kiều Nhung, sau đó ngả ngớn mà huýt sáo: “Cần giúp đỡ gì không, em gái xinh đẹp?”

Kiều Nhung khựng lại, ánh mắt dừng trên người anh ta một lát, hơi nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Sau đó cô cầm gói băng vệ sinh đi đến quầy thu ngân.

Nam sinh kia còn ồn ào ở đằng sau: “Này, em gái xinh đẹp đừng bực mà.”

Kiều Nhung mắt điếc tai ngơ, thanh toán xong thì đi khỏi cửa hàng tiện lợi.

Trên đường về khách sạn, cô hơi cúi đầu, vừa đi vừa suy tư.

Cầu Cầu nhìn cô đăm chiêu, tò mò hỏi: [Ký chủ, cô đang nghĩ gì thế?] ( truyện trên app T𝕪T )

Kiều Nhung nghĩ ngợi, do dự trả lời: “Ta nghĩ tới nam sinh khi nãy.”

Cầu Cầu đang muốn kêu ký chủ lăng nhăng thì Kiều Nhung đã nói ra nỗi nghi hoặc của mình: “Hình như anh ta trông khá giống Tống Ca Nhiên.”

Cầu Cầu tức khắc cả kinh: [A…]

Cầu Cầu còn chưa kịp cảm thán lời nào, tay Kiều Nhung đột nhiên bị ai đó kéo lấy.

Cô còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị ôm chặt, như thể giam cầm.

Hơi thở của Tống Ca Nhiên dồn dập, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, Kiều Nhung dường như còn cảm nhận được tiếng tim đập loạn xạ của cậu ta.

“Cậu đi đâu vậy? Không phải đã bảo cậu đừng chạy loạn sao?”

Kiều Nhung lần đầu tiên nghe thấy giọng Tống Ca Nhiên run rẩy nghẹn ngào như vậy, chẳng còn đâu vẻ trầm tĩnh thờ ơ, chỉ còn lại nỗi hoảng loạn và bất lực.

Cô hơi sửng sốt, cất tiếng trả lời: “Tôi tới cửa hàng tiện lợi mua đồ.”

Nói đoạn, cô cựa người, muốn cho cậu ta thấy mình đang ôm gói băng vệ sinh.

Tống Ca Nhiên cúi đầu nhìn đồ trong tay cô, thoáng sững sờ, sau đó cố điều hòa nhịp thở, lại tiếp tục siết chặt cánh tay: “Vì sao không mang theo di động?”

Kiều Nhung tự dưng thấy hơi xấu hổ, lại có phần chột dạ, nhỏ giọng nói: “À… Tại vì vội quá… nên tôi quên mất.”

Tống Ca Nhiên không nói lời nào.

Cậu ta vẫn ôm chặt cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô. Tống Ca Nhiên nhắm mắt lại, lấy lại tâm tình.

Kiều Nhung ngoan ngoãn ở yên trong lòng cậu ta.

Rất lâu sau đó, Tống Ca Nhiên mới buông cô ra, bàn tay kia vẫn nắm chặt tay cô, lẳng lặng dắt cô về khách sạn.

Sắc mặt Tống Ca Nhiên vẫn trắng bệch, tóc tai hỗn độn, hàng mi dài run rẩy, đôi môi mỏng mím chặt.

Kiều Nhung nhìn dáng vẻ của cậu ta, đột nhiên thấy hơi áy náy.

Cô nâng một tay khác, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu ta, sau đó nhẹ giọng xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi, về sau tôi nhất định sẽ nhớ mang di động, sẽ không khiến cậu lo lắng, có được không?”

Tống Ca Nhiên nghe vậy thì đưa mắt nhìn cô, mãi một lại sau, mới nói bằng giọng khàn khàn: “Sau này đi đâu nhớ phải nói với tôi trước.”

Kiều Nhung ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play