Kiều Nhung nói với cha mẹ chuyện muốn đi cùng Tống Ca Nhiên tới thành phố A để tham gia cuộc thi toán học.
Vốn dĩ cô còn lo bọn họ không đồng ý, còn đang đắn đo xem nên thuyết phục cha mẹ như thế nào.
Ấy vậy mà cha mẹ cô thoải mái đồng ý luôn.
Bọn họ biết đó chính là bạn học đã dạy kèm cho Kiều Nhung, mới khiến cho thành tích của con gái bọn họ trở nên ưu tú như vậy, vì thế nên trong lòng luôn cảm kích, còn hy vọng Kiều Nhung có thể gần đèn thì rạng.
Cha mẹ Kiều Nhung hoàn toàn không nhận ra mình đã đưa con gái vào đầm rồng hang hổ.
“Nhung Nhung à, cuộc thi như vậy là cơ hội tốt đó, để con đi thăm thú bên ngoài cũng tốt.”
Mẹ Kiều vừa giúp cô thu dọn hành lý, vừa dặn dò vài lời.
Kiều Nhung ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, con sẽ cố gắng học hỏi.”
Mẹ Kiều xoay người, nhìn con gái đáng yêu ngoan ngoãn của mình, hận không thể ôm vào lòng mà hôn một cái.
Nhìn một lát, đột nhiên bà lại thấy hơi lo lắng, dặn dò cô: “Nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để bị bệnh, cũng đừng cách bạn học của con quá xa, có gì khó khăn thì nhớ gọi điện thoại về…”
Kiều Nhung cười tủm tỉm nhìn mẹ Kiều nói đi nói lại, một dạ hai vâng.
Tống Ca Nhiên không đi theo đoàn của trường, mà chỉ đưa theo Kiều Nhung lên cùng một chuyến bay.
Tới thành phố A, hai người bắt xe đi thẳng tới khách sạn mà nhà trường đã sắp xếp.
Kiều Nhung nhìn Tống Ca Nhiên đi tới khách sạn nhận phòng, nói chuyện với nhân viên lễ tân vài câu, sau đó ra chiều suy tư mà nhìn thẻ phòng.
Tiếp theo, tựa như nghĩ tới cái gì, cậu ta hơi cong môi, đi tới kéo cô vào phòng.
Sau khi mở cửa phòng, Kiều Nhung chỉ thấy có một chiếc giường lớn: “…” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Cô thấy ngờ vực, bèn hỏi Tống Ca Nhiên: “Tôi ngủ ở chỗ nào?”
Tống Ca Nhiên nhìn chiếc giường kia, nhẹ giọng nói: “Số lượng phòng không đủ, thầy dẫn đoàn đã đặt cho tôi một phòng có giường lớn.”
Dừng một chút, cậu ta tiếp tục nói: “Học sinh các trường tới tham gia dự thi đều ở chỗ này, cho nên hết phòng mất rồi.”
Kiều Nhung: “…”
Vậy thì sao chứ?
Ngữ khí của Tống Ca Nhiên tựa như mang theo ý cười: “Cậu chỉ có thể ngủ cùng tôi thôi.”
Nói đoạn, Tống Ca Nhiên còn khẽ xoa đầu cô: “Yên tâm, giường này lớn mà.”
Kiều Nhung: “…”
Trong lòng Kiều Nhung cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng nhìn vẻ mặt Tống Ca Nhiên nghiêm túc chính trực, lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
Kiều Nhung quay đầu nhìn nhìn giường lớn, thấy cũng rộng thật, vì thế trong lòng không mảy may bối rối.
Hai người sắp xếp đồ đạc rồi nghỉ một lát, sau đó xuống nhà ăn ở tầng một dùng bữa tối.
Ở nhà ăn có rất nhiều người, hầu hết đều là học sinh đến từ các trường khác nhau, nhìn thấy hai người bọn họ, rất nhiều người xôn xao nhìn về phía này.
Đặc biệt là các nữ sinh trong nhà ăn, ánh mắt dường như đều dính trên người Tống Ca Nhiên.
Tống Ca Nhiên lại làm như không thấy, chỉ một mực nắm tay Kiều Nhung, dẫn cô đi tìm một chỗ khuất người để ngồi.
Kiều Nhung ngồi xuống, đảo mắt nhìn quanh, lẳng lặng cảm thán về mị lực của Tống Ca Nhiên.
Vừa muốn rời mắt đi, cô đột nhiên cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Kiều Nhung dáo dác nhìn quanh, phát hiện An Nhan đang ngồi ở cách đó không xa cái, bàn tay ghì chặt cái dĩa, ánh mắt ghen ghét và phẫn nộ như thể sắp khoan hai lỗ trên người cô.
Kiều Nhung khẽ chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tống Ca Nhiên gõ trán.
Cô che trán, rời mắt nhìn qua, ánh mắt như muốn hỏi tội.
Tống Ca Nhiên thu tay, đưa thực đơn cho cô: “Đừng nhìn lung tung, ăn cơm trước đã.”
Kiều Nhung “ừ” một tiếng, nhận lấy thực đơn mà xem.
Tống Ca Nhiên nhìn mái tóc hơi rối của cô, sau đó nhàn nhạt quay đầu lại, đưa mắt nhìn An Nhan.
Toàn thân An Nhan tức khắc cứng đờ.
Không hiểu vì sao, ánh mắt của Tống Ca Nhiên rõ rằng chẳng có cảm xúc gì, vậy mà cô ta lại sởn gai ốc.
Cảm giác nguy hiểm này quá mãnh liệt, rồi lại mau chóng biến mất không còn dấu vết.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta cảm thấy là hẳn là do mình quá tức giận, cho nên mới nhìn lầm.
Tống Ca Nhiên chỉ là một học sinh, sao có thể có khí thế đáng sợ như vậy.
Nhất định là nhìn lầm.
An Nhan khẽ thở phào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT