“Tống Ca Nhiên, cậu làm sao vậy?”

Kiều Nhung ngẩng đầu nhìn Tống Ca Nhiên.

Hẻm nhỏ tối tăm, không có ánh đèn, cô chỉ có thể trông thấy dáng mặt của Tống Ca Nhiên ẩn hiện trong bóng tối, có mấy làn sương lạnh ẩn hiện theo hơi thở của hai người.

Cặp mắt sâu thăm thẳm, tựa như mang theo ánh sáng, khóa cứng trên người Kiều Nhung, nửa tấc cũng chẳng rời.

Kiều Nhung đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng.

Nhưng cảm giác nguy hiểm đó chỉ lướt qua trong giây lát.

Tống Ca Nhiên thở hắt ra, sau đó mở miệng: “Tuần sau tôi phải tới thành phố A tham gia kỳ thi toán học.”

Kiều Nhung gật đầu: “Mình biết mà.”

Tống Ca Nhiên dừng một chút, giọng nói trầm đi: “Phải thi tới ba ngày.”

Kiều Nhung tiếp tục gật đầu: “Ừ, sao vậy?”

Tống Ca Nhiên im lặng một lúc lâu, sau đó tiếp tục mở miệng, giọng nói trầm khàn: “Cậu có thể đi chung với tôi không?”

Kiều Nhung ngẩn người, không trả lời.

Tống Ca Nhiên lại nói: “Được không? Tôi không muốn đi một mình.”

Kiều Nhung nghĩ tới bóng dáng Tống Ca Nhiên một thân một mình, đột nhiên cảm thấy không đành lòng, nhưng cô vẫn thấy chần chừ: “Tôi có đi được không?”

Kì thi này hẳn là vô cùng nghiêm ngặt.

Tống Ca Nhiên nói: “Được chứ, cứ giao cho tôi.”

Vì thế Kiều Nhung gật đầu: “Vậy được, tôi đi chung với cậu.”

Cô vừa dứt lời, Tống Ca Nhiên liền nở nụ cười.

Cho dù không thấy rõ lắm, nhưng Kiều Nhung vẫn cảm nhận được rõ ràng.

Cậu ta đang rất vui vẻ.

Vì thế Kiều Nhung cũng vui vẻ.

Cô cong mắt cười, hỏi Tống Ca Nhiên: “Chúng ta về nhà chứ?”

Tống Ca Nhiên nhìn chằm chằm Kiều Nhung, cậu ta nói: “Chờ một chút.”

Kiều Nhung: “Hả?”

Tống Ca Nhiên hơi hơi cúi đầu, nhìn đôi mắt cô, sau đó chậm rãi nói: “Nhắm mắt lại.”

Tiếng nói dịu dàng, hơi có phần mê hoặc.

Kiều Nhung khó hiểu mà nhìn cậu ta, không rõ cậu ta muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Sau đó, cô cảm thấy một cơn gió nhẹ lướt qua gò má, chậm rãi bao trùm ở trước mắt mình, khăn quàng cổ bị kéo trễ xuống, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.

Sau đó nữa, có thứ gì mềm mại tựa bông gòn chạm vào môi cô.

Kiều Nhung ngơ ngẩn.

Tống Ca Nhiên hôn nhẹ lên đôi môi Kiều Nhung, ngừng một lát rồi mới bắt đầu hôn sâu hơn.

Quét qua từng chỗ một.

Hơi thở cậu ta nóng hừng hực.

Mãi một lúc lâu, Tống Ca Nhiên mới chịu buông ra.

Cậu ta quàng lại khăn cho cô, sau đó nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”

Kiều Nhung mím môi, ngơ ngác gật đầu.

Khi Tống Ca Nhiên về đến nhà, dì Trần mới vừa quét tước xong xuôi.

Nhìn thấy Tống Ca Nhiên, dì Trần áy náy mở lời: “Xin lỗi thiếu gia, hôm nay dì dọn dẹp lâu quá.”

Tống Ca Nhiên trả lời: “Không sao đâu dì, hôm nay cậu ấy không tới.”

Dì Trần biết trong khoảng thời gian này có một cô gái thường xuyên lui tới biệt thự, nhưng trước nay chưa từng gặp qua.

Dì Trần trông thấy gương mặt thiếu gia nhà mình còn hơi đỏ, trong lòng cảm thấy vui mừng.

Dì Trần ân cần hỏi: “Thiếu gia, chắc là cậu còn chưa ăn cơm chiều nhỉ? Hay để dì làm món gì cho nhé?”

Tống Ca Nhiên hơi chớp mắt, cậu ta mím môi: “Không cần đâu ạ, dì Trần cứ về trước đi ạ.”

Dì Trần: “Được.”

Tống Ca Nhiên nhìn bà ấy, sau đó xoay người lên lầu.

Vào trong phòng mình, cậu ta không bật đèn mà nằm thẳng lên giường, lẳng lặng nhìn trần nhà.

Một lát sau, Tống Ca Nhiên chậm rãi giơ tay, che trước mắt.

Nhớ tới kia xúc cảm ấm áp mềm mại khi, hơi thở ngọt ngào kia, cùng với hàng lông mi cong vút lướt nhẹ qua lòng bàn tay kia.

Khóe môi cậu ta hơi cong lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play