Từ khi Kiều Nhung chuyển chỗ tới bên cạnh Tống Ca Nhiên, mỗi ngày cô đều phải nhận lấy ánh mắt quái dị của mọi người khắp bốn phương tám hướng.
Gần như mỗi giờ chuyển tiết, đều có rất nhiều nữ sinh lớp khác tới ngó nghiêng trước của phòng học, tò mò vô cùng.
Các bạn trong lớp dường như đã rõ mối quan hệ của bọn họ.
Hiện tại, Kiều Nhung đang ngồi ở trên ghế, nhận lấy ánh mắt quỷ dị của chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng, mỗi khi tầm mắt quét đến Kiều Nhung và Tống Ca Nhiên, lại lộ ra vẻ mặt phức tạp, tựa như do dự, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại rời mắt.
Đến bây giờ cô vẫn không quên được buổi chiều hôm đó, cậu chàng giỏi giang ưu tú khác người, đứng ở trước bàn làm việc của cô, ngược với nắng hoàng hôn chiếu rọi ngoài cửa sổ, cậu ta khẽ nói: “Để Kiều Nhung ngồi cùng em, em có thể bảo đảm thành tích của mình không tuột dốc, cũng có thể bảo đảm cậu ấy sẽ tiến vào top mười của lớp… Thành tích lần này của cậu ấy có thể chứng minh.”
Tư thái lễ phép, lời nói chân thật đáng tin.
Chủ nhiệm lớp cười khổ, đây là lần đầu tiên có học sinh đến trước mặt cô tự nhận mình yêu sớm.
Nhưng lại chẳng có cách nào.
Dù sao lời cậu ta nói cũng là thật.
Thành tích của Kiều Nhung tiến bộ quá nhanh, mà Tống Ca Nhiên lại vẫn luôn giữ vững hạng nhất của mình, chưa bao giờ phạm lỗi sai.
Chủ nhiệm lớp yên lặng thở dài.
Kiều Nhung ngồi ở phía dưới nhìn vẻ mặt của giáo viên chủ nhiệm, hơi nghiêng đầu, thấy khá kỳ lạ.
Đột nhiên có một bàn tay đưa qua đây, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đặt dưới bàn của cô, sau đó các ngón tay thon dài xen vào kẽ tay của cô, mười ngón đan xen, ngón cái đặt trên mu bàn tay cô khẽ vuốt ve.
Kiều Nhung nghi hoặc mà nghiêng đầu, trông thấy ánh mắt sâu thăm thẳm của Tống Ca Nhiên.
Vẻ mặt của cậu ta thản nhiên: “Ngoan ngoãn đọc sách đi.”
Kiều Nhung ngẩn người, sau đó cô ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ.”
Kiều Nhung rút tay, nhưng lại không rút được, bàn tay nắm lấy tay cô lại càng siết chặt hơn.
Kiều Nhung: “?”
Tống Ca Nhiên đã rời mắt, vừa dùng tay trái lật sách vở, vừa nhàn nhạt nói: “Cứ để như vậy mà đọc sách.”
Kiều Nhung: “…”
Không biết vì sao, Kiều Nhưng cứ cảm thấy Tống Ca Nhiên càng ngày càng thích đụng vào mình.
Có đôi khi là xoa đầu, có lúc là vuốt ve gương mặt, có lúc lại cầm tay.
Mỗi một lần cậu ta chạm vào cô, tâm trạng dường như sẽ tốt lên.
Kiều Nhung yên lặng suy tư.
Được, Tống Ca Nhiên vui là được.
Cho nên cô không hề phản kháng.
Học kỳ một rất nhanh đã trôi qua, trong vài bài kiểm tra tháng, thành tích của Kiều Nhung ngày một tăng cao, cuối cùng trở thành học sinh đứng top trong lớp.
Bạn bè trong lớp đều khá kinh ngạc, nhưng nhìn thấy Tống Ca Nhiên ngồi ở bên cạnh cô, cũng chỉ đành thầm ngưỡng mộ.
Sau khi thi cuối kỳ xong, sắc chiều đã hơi tối.
Kiều Nhung thu dọn sách vở xong, cô quàng khăn choàng len màu trắng của mình quanh cổ, sau đó thích thú mà nghịch hai quả cầu len nhỏ đính trên khăn cổ của mình.
Khi Tống Ca Nhiên trở lại, cậu ta trông thấy thiếu nữ đứng cửa bên sổ, hơn nửa khuôn mặt đều giấu trong khăn quàng cổ, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng trong thuần khiết. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Đôi mắt kia nhìn thấy cậu ta đến thì lập tức đượm ý cười, ánh sáng ấm áp tuôn ra từ đáy mắt của cô.
Tống Ca Nhiên cảm thấy ngọt ngào, bước chân càng nhanh hơn, cậu ta đi qua đó, vuốt ve khuôn mặt của cô, sau đó lại giúp cô sửa sang lại khăn quàng cổ, hỏi cô: “Dọn sách vở xong chưa?”
Kiều Nhung nhìn về phía Tống Ca Nhiên, giơ tay gãi đầu, sau đó hỏi: “Cậu lấy được giấy dự thi chưa?”
Tống Ca Nhiên gật đầu, sau đó một tay cầm cặp sách, một tay khác kéo bàn tay của Kiều Nhung, mười ngón tay đan vào với nhau, bảo vào trong áo lông vũ của mình, sau đó nói tiếp: “Đi thôi, đi về nhà.”
Kiều Nhung gật đầu.
Mùa đông mới chớm, người qua lại trên đường đã ít đi, chỉ có mấy ánh đèn ô tô còn đang chuyển động.
Chiếc đèn ven đường bắt đầu rọi xuống đất một vầng sáng nhạt.
Kiều Nhung vừa đi vừa nhìn hai chiếc bóng trên mặt đất.
Cô và Tống Ca Nhiên, hai chiếc bóng một cao một thấp, thân mật dựa sát bên nhau, khi đi qua cột đèn thì kéo dài ra, sau đó lại ngắn đi.
Kiều Nhung cảm thấy rất thú vị.
Đang thơ thẩn đếm số đèn đường, người bên cạnh cô bỗng nhiên dừng bước.
Kiều Nhung cũng dừng lại theo, khó hiểu mà ngẩng đầu, lại trông thấy ánh mắt Tống Ca Nhiên hơi gượng gạo.
Nửa khuôn mặt cậu ta được ánh đèn đường chiếu rọi, nửa khác lại nấp trong bóng tối, không thấy rõ ràng.
Kiều Nhung tò mò: “Tống Ca Nhiên?”
Tống Ca Nhiên dừng một chút, không lên tiếng, đột nhiên kéo cô vào một con hẻm nhỏ bên đường.
Kiều Nhung còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị dồn vào góc tường trong hẻm nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT