Thời gian này đại đa số mọi người đều đang đi làm việc, cũng không gặp nhiều người lắm. Trên mặt Vương Anh treo nụ cười thấy ai là cười tủm tỉm chào hỏi.
“Có phải tôi nhìn lầm không? Đó là Vương Anh con của nhà Vĩnh Phúc?”
“Không phải cả ngày Lý Xuân Quyên đều bảo là con bé ở nhà giống như đại tiểu thư sao? Sao lại gầy như thế chứ?”
“Gầy quá gầy, nhưng ánh mắt vẫn có, không giống như Vương Linh Linh kia, lỗ mũi cũng hướng lên trời được.”
…..
Cũng đừng trách nhóm xã viên bát quái, ai bảo Vương Anh ngoại trừ đi học thì phải ở nhà làm việc chứ?
Thực ra Lý Xuân Quyên không kiêng kị gì nhưng bác trai Vương Vĩnh Thuận lại muốn có mặt mũi, cho dù là giặt quần áo cũng bảo Vương Anh giặt vào sáng sớm tinh mơ khi đó giặt xong thì nhóm xã viên vẫn chưa rời giường, gặt cỏ cho heo ăn thì đến sau núi, nơi nhà họ Vương ở gần với sau núi nên không lo gặp phải người.
Cứ như thế hai ba năm, Vương Anh cũng ít ra ngoài gặp người khác, Lý Xuân Quyên ở bên ngoài còn nói Vương Anh không phải làm việc gì, trong nhà đều là Vương Linh Linh hầu hạ Vương Anh, cũng chẳng còn cách nào, ai bảo người ta là con liệt sĩ chứ?
Lời của Lý Xuân Quyên nói chưa chắc đã có người tin, cái khác không nói chỉ riêng cô con gái Vương Linh Linh chướng mắt kia có bộ dáng khinh thường, bảo cô ta hầu hạ em gái họ? Dù là người không có đầu óc cũng không thể tin được.
Lúc này thấy hai chị em họ cùng nhau đi ra, đối lập rõ ràng, chị họ vênh váo tự đắc đi ở đằng trước, không thèm chào hỏi ai. Em gái họ đi sau gương mặt vàng như nến lại nhỏ nhắn, nở nụ cười thẹn thùng…
“... Có nên đi gọi đại đội trưởng đi xem nhà họ Vương chút không? Nói thế nào cũng là con cái của liệt sĩ.”
“Cô đi hả? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nha đầu đã gả đi thì cần nhà mẹ đẻ chống lưng, cô tưởng đại đội trưởng không biết cái gì ư? Đôi lúc bản thân thấy nhưng đừng nói ra.”
“Hơn nữa cho dù Lý Xuân Quyên không ra gì thì Vương Vĩnh Thuận vẫn là người thành thật, nếu không sao có thể để cho Vương Anh học xong cấp ba?”
“Đọc sách nhiều thì có ích gì, tôi nghe người ta nói đó đều là mấy đứa mọt sách.”
“Cứ cho cô đọc nhiều lần, rồi cô muốn làm mọt sách cô nói có đúng không?”
“Nói đến Vĩnh Thuận mới nhớ. Tôi thấy Vĩnh Thuận đối với con bé cũng chẳng ra làm sao, ngoại trừ cho nó học thì cũng không mua gì cho con bé, cô nhìn quần áo đã cũ thành cái gì kìa.”
“Vĩnh Thuận là người đàn ông như vậy sao? Thô tâm đại ý, Lý Xuân Quyên đúng là độc ác.”
…..
Dọc theo đường đi, trong lòng Vương Anh nhảy dựng lên, bởi vì nước linh tuyền mà tai của cô nhanh nhạy hơn không ít, những lời mà mấy người đó nói đằng sau cô hoàn toàn nghe được.
Quả nhiên…
Thanh danh của bác trai Vương Vĩnh Thuận tốt hơn nhiều so với bác gái Lý Xuân Quyên.
Vương Linh Linh và Vương Anh đi nửa giờ mới tới trấn bên sườn núi tây, sườn núi tây không lớn, vị trí lại tốt, từ trong huyện dọc xuống dưới là đường đi, cách một con sống là xã Hồng Kỳ, dọc theo đường đi thêm hai mươi mấy dặm nữa là huyện thành. Cho nên trong thị trấn đồ gì cũng có, tiệm cơm Quốc Doanh có hai nhà, tiệm sửa xe có một nhà, còn có Cung Tiêu Xã và trại chăn nuôi…
Vương Linh Linh mang theo Vương Anh đi qua hơn nửa thị trấn mới tìm được tiệm cơm Quốc Doanh có Từ Sương đang làm.
Trấn ở sườn núi tây có hai tiệm cơm Quốc Doanh, trên thực tế chỉ từ khi Từ Sương qua đây làm mới được xưng là tiệm cơm, năm chữ ‘Tiệm cơm sườn núi Tây’ được ghi lên tấm bảng của sườn núi tây này đúng là có hơi buồn cười. Một nhà khác là cửa tiệm lâu đời hơn với bảng hiệu lâu đời hơn, hiện tại thu về nước, tên cũng đã đổi gọi là quán mỳ Quốc Doanh.
Trong tiệm cơm sườn núi tây có mười mấy cái bàn, lúc này cũng đã qua giờ cơm nên trong tiệm chỉ có lác đác vài người. Người phục vụ dựa vào bên cạnh bàn moi móng tay, mọi người ai cũng đeo tạp dề, mặt trên là năm cánh sao rực rỡ với mấy chữ to — ‘Tiệm cơm Quốc Doanh lớn ở sườn núi tây huyện Nam Thiệu’.
Vương Linh Linh vừa vào cửa tiệm đã tìm Từ Sương: “Từ Sương ở tiệm các cô đang ở sau bếp đúng không? Tôi tìm anh ta có chút việc.”
Người phục vụ không quen biết Vương Linh Linh, vì thế không cho cô ta vào bếp: “Anh ấy không ở đây, đang đi lấy đồ ăn ở trên trạm.”
Vương Linh Linh không kiên nhẫn hỏi: “Khi nào thì anh ta về?”
Người phục vụ nói: “Cũng không biết được, mọi người không có đồng hồ sao mà biết được thời gian?”
Trên mặt Vương Linh Linh gắn liền với hai chữ không vui, người phục vụ là lao động vinh quang cho nhân dân, cũng không quen cô ta. Trực tiếp mời cô ta đi ra ngoài: “Đồng chí, nếu cô không phải đến ăn cơm thì mời đi ra ngoài, tìm người khác thì ra cửa chờ.”
Vương Linh Linh bị chọc tức đến mức cả đầu đều đau, rất muốn nói mình là vị hôn thê của Từ Sương nhưng lời này nếu nói ta chẳng phải sẽ làm cho Từ Sương có cơ hội ăn vạ cô ta?
“... Cho tôi bốn cái bánh bao nhân thịt.”
Người phục vụ lấy tờ giấy viết xoạt xoạt: “Bốn mao tiền tương đương với bốn phiếu.”
Vương Anh lấy chiếc khăn tay nhỏ từ trong túi ra, thời buổi này nghiêm khắc, nói dân quê chẳng phân biệt được đâu là phiếu gạo, nhưng bởi vì nhà cô ta có em trai là Vương Diệu Tông đang đi học, Lý Xuân Quyên lại đau lòng cho con trai, không để cậu ta mang lương khô đi học giống Vương Anh mà thay đổi phiếu ăn đưa lương thực đi cho con trai ăn ở nhà trường, cho nên trên người Vương Linh Linh mới có hai cân phiếu gạo.
Người phục vụ lấy tờ phiếu, lấy sau bếp bốn cái bánh bao thịt đặt trong chén tráng men, đưa ra bên ngoài. ( truyện trên app T Y T )
Vương Anh vốn dĩ đang ngồi ngay ngắn nhưng khi thấy chén bánh bao thịt thì nhịn không được.
Bánh bao thịt nóng hầm hập, nếp uốn đáng yêu, hơi nóng tỏa lên mờ mịt, trên cùng còn có dấu vết của nước tương. Bột mỳ không phải là quá trắng, có hơi pha trộn màu vàng nhưng dưới ánh sáng càng làm cho bánh bao càng thêm nhu hòa y như đặc hiệu cho bánh, nhìn mê người ngon miệng hơn nhiều…
Vương Linh Linh tức giận khi thấy Vương Anh nhìn chằm chằm hai cái bánh bao nhân thịt, tiệm cơm Quốc Doanh này rất chắc tay, bánh bao thịt căng phồng, nhìn cũng biết bên trong có rất nhiều thịt.
Vương Linh Linh tức giận xong cũng có chút thèm, mấy ngày sau khi cô ta trọng sinh trở về trong nhà ngay cả mùi thịt cũng chưa từng ngửi qua, hôm nay nói muốn Vương Anh và Từ Sương thành đôi cũng thuận tiện cho bản thân nếm thử hương vị.
Lúc cô ta tính cắn miếng bánh bao thì nhìn lên thấy Vương Anh đã nhanh chóng xử lý xong nửa cái bánh bao thịt.
Vương Linh Linh ăn sang miếng thứ hai Vương Anh đã ăn xong toàn bộ.
Vương Linh Linh ăn được một nửa, Vương Anh đã…
Vương Anh chưa đã thèm, ‘nhu nhu nhược nhược’ nhìn về phía chị họ: “Chị, em chưa ăn no.”
Bánh bao nhân thịt heo thời đại này thơm ngon vô cùng, bên trong ngoài thịt ra còn có hành gừng được cắt lát mỏng nếu nhai không kĩ sẽ không nhận ra. Vương Anh cảm thấy đầu bếp nhà này chắc chắn là người có trù nghệ cao siêu, chỉ dùng hành gừng rồi nước thôi chứ không cắt lát mỏng hành với gừng ra để hấp dẫn mùi vị.
Mùi hương hai vị quyện lại hòa quyện với hương thịt mềm, mùi thịt heo lan tỏa đến trong dạ dày, Vương Anh cảm thấy, bản thân có thể ăn hai mươi cái.
Vương Linh Linh cắn răng, Từ Sương vẫn chưa trở về, lúc này nhất định không được làm cho Vương Anh phật lòng.
“... Mày ăn đi, hết thì tao mua thêm cho.”
Vương Linh Linh đứng dậy, tròng mắt của Vương Anh đều đặt lên phía cái chén tráng men.
Vương Linh Linh nhìn theo tầm mắt của Vương Anh, tất nhiên là đối phương đang nhìn chằm chằm vào cái bánh bao còn dư của cô ta.
“... Cho mày cho mày đó.”
Trong lòng Vương Linh Linh cảm thấy chán nản, mắng thầm Vương Anh mấy chục lần, nhân tiện cũng oán trách Lý Xuân Quyên. Sao có thể để cho tam nha đầu mất mặt như thế! Giống như là đã bảy tám năm rồi chưa từng được ăn thịt!
Nếu Vương Anh biết Vương Linh Linh có ý nghĩ đó nhất định sẽ liều mạng gật đầu, đúng là đã bảy tám năm rồi cô chưa đụng qua một miếng thịt nào…
Lớp vỏ của bánh bao thịt trắng như tuyết, Vương Anh không cảm thấy béo mà còn rất ngon, cô ăn nhanh, thế mà nhìn qua không hề lôi thôi, trên người mặc quần áo đã ngả màu, đầu vai còn có vết sờn rất giống như con mèo nhỏ phơi nắng rồi bị lưu lạc đâu đây, cực kỳ thỏa mãn điều kiện đáng thương của vật nhỏ.
Lúc Từ Sương xách hai túi đồ ăn đi vào là thấy một màn hình ảnh như vậy.
Vương Anh đã ăn xong cái bánh bao thịt thứ ba, khóe mắt nhìn thấy có người đứng ngoài cửa, hình như là người trong đội ngũ nhóm dinh dưỡng ở niên đại này, người đàn ông này có thân hình cao ráo nhất trong bọn họ. Trong lòng Vương Anh âm thầm tính toán một chút, có lẽ cũng phải một mét tám mươi lăm trở lên.
Nhìn kỹ một chút, khi thấy diện mạo của đối phương càng thêm kinh ngạc. Mũi cao ngất, mặt mày khắc sâu, tóc cạo ngắn để lộ rõ vầng trán và khuôn mặt, khí chất mang theo sự công kích sắc bén.
Nói tóm lại là cực kỳ đẹp trai, mà hai cái bao tải đựng đồ ăn trên tay của soái ca không ăn khớp với vẻ đẹp ấy lắm.
Đang đợi bánh bao thịt lên Vương Anh nhìn soái ca từ khoảng cách khá gần, cũng coi như là để dạ dày nghỉ ngơi lấy sức. Vương Anh âm thầm tiếc nuối trong lòng, loại người có trình độ mỹ mạo này nếu ở thế giới sau này đi vào ngành giải trí chắc chắn sẽ không cần lo không có cơm ăn, gương mặt đó là ông trời ban cho để kiếm cơm đấy, có thể dựa vào gương mặt này mà ăn cơm cả đời.
Chậc chậc, đáng tiếc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT