Vương Anh đỡ không nổi với những câu hỏi của cô bé.
Từ Sương vội vàng lấy kẹo ra dụ dỗ con gái: "Lát nữa bố dẫn con đi dạo nhé.”
Trước đây Từ Sương luôn bảo vệ con gái mình quá mức, không cho con chơi cũng không cho xem, cuối cùng phải để Vương Anh chỉnh đốn lại anh. Theo quan điểm của cô, làm quen với bên ngoài xã hội nhiều một chút không phải chuyện xấu, dù có bị tổn thương nhưng vấn đề cũng không lớn, trẻ nhỏ, càng bảo vệ càng dễ hư hỏng.
Từ Sương gọi Đào Đào, đến khi đoàn tàu khởi động, người trên tàu đều ngồi ổn định, Từ Sương mới dẫn con gái đi vòng quanh mấy khoang tàu.
Nhưng Đào Đào lại vô cùng phấn khích, lúc quay về còn kéo tay mẹ lảm nhảm rất lâu.
Có “tiểu yêu tinh” Đào Đào, suốt chặng đường cũng không cảm thấy nhàm chán.
Đến trưa, có một xe thức ăn được đẩy tới.
“Suất cơm hộp một phần một tệ năm, có thịt với rau.”
Đào Đào lập tức bị thu hút, ngồi xe một lúc lâu, cái bụng nhỏ của cô bé đã réo ầm ĩ lên rồi.
Cô bé mong ngóng nhìn mẹ: "Đói~"
Vương Anh lấy bánh, thịt, dưa muối, trứng mà Từ Sương đã chuẩn bị ra: “Vậy ăn thôi. Mẹ đi rót ít nước nóng, hâm lại cơm cho nóng một chút.”
Đào Đào bĩu môi: “Nhưng con muốn ăn cơm chị ấy bán.”
Từ Sương cau mày, dỗ con gái: "Món này không ngon, đồ bố làm ngon hơn.”
Thức ăn trên tàu hỏa anh đương nhiên biết trình độ ở mức nào, cũng chỉ tạm coi nuốt trôi được thôi.
Đào Đào không phục, làm loạn lên đòi ăn: “Con muốn ăn cái kia!”
Vương Anh cũng không ngăn cản, cười nói: “�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.