Cho dù là phải sống cùng mấy người đáng ghét dưới cùng một mái nhà nhưng cô cũng cảm thấy đây là thiên đường.

Chi dù bánh bao cao lương là mấy món ăn đơn giản thì cũng đủ làm cho cô mê muội. Phải biết rằng đã nhiều năm cô không có bỏ vào miệng mấy món đồ ăn truyền thống có ý nghĩa này.

Ăn cơm sáng xong, Vương Anh dọn ghế đưa ra ngồi trong viện. Ánh mặt trời tốt như này ở mạt thế rất khó để thấy đươc, không phơi thì trong lòng sẽ thấy lãng phí.

Cửa nhà bên phát ra tiếng kẽo kẹt, bên trong là chị họ đang bị ‘bệnh’ Vương Linh Linh đi ra khỏi cửa.

“Tam nha đầu, quần áo mà mày giặt sạch cho tao hôm qua để ở chỗ nào?”

Nói là đến, trong viện có mấy thùng đựng quần áo đều bị Vương Linh Linh lục lọi tìm nhưng không thấy, đến lúc nhìn thấy bên trong chỗ sọt để đồ hôm qua quần áo của cô ta vẫn còn ở đó.

Dơ dáy, chưa được giặt.

Vương Linh Linh đã chứa một bụng tức giận nay lại càng tức hơn.

“Tam nha đầu! Trên mặt mày chỉ mọc đúng hai cái lỗ à? Quần áo ném ở chỗ này mà mày không thấy?”

Vương Anh lười biếng duỗi người: “Quần áo của ai người đó giặt.”

Vương Linh Linh không thể tin được khi nghe lời này, đây là ai? Đây là tam nha đầu?

Tam nha đầu không phải chỉ biết vâng vâng dạ dạ chồn đầu trong phòng khi đã làm xong việc ư? Tại sao cô lại dám cãi lại lời cô ta?

“Tam nha đầu!”

Vương Anh xoa xoa lỗ tai: “Tôi nghe được, không bị điếc, đừng có lớn tiếng như vậy.”

Vương Linh Linh tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống, trọng sinh trở về vài ngày không có ngày nào là có chuyện làm cô ta hài lòng cả!

Kiếp trước, cô ta nghe theo cha mẹ gả cho Từ Sương, ai ai cũng nói cô ta được gả cho nhà tốt, người đàn ông đó ăn cơm của nhà nước không nói còn là người có tay nghề.

Lúc mới bắt đầu Vương Linh Linh cũng cảm thấy không tồi sau đó lại không cảm thấy vậy.

Sau khi cô ta lấy Từ Sương, cô ta có nhờ anh mang ít nguyên liệu nấu ăn về nhà, dù sao thì chuyện nguyên liệu nấu ăn ấy mà, bỏ ít bỏ nhiều chỉ bằng cái vung tay của đầu bếp, tiết kiệm chút đồ lấy về nhà cũng chẳng ai biết.

Từ Sương không làm mặc cho cô ta khóc nháo, vẻ mặt của đối phương vẫn cứ lạnh nhạt.

Từ Sương không muốn vậy thì Vương Linh Linh chỉ có thể tự mình tới. Mỗi lần đến giờ tan làm cô ta đều đến tìm Từ Sương, tới khi Từ Sương không chú ý liền trộm lấy mộc nhĩ khô trong túi đi. Ai biết lại bị đồng nghiệp của Từ Sương phát hiện, đối phương đi tố cáo lên.

Từ Sương cũng suýt chút nữa mất mạng, sau đó trở về đại đội.

Trở lại đại đội Từ Sương không gượng dậy nổi, mà thường xuyên đến giúp đỡ nhà nhà ở đông tây nấu ăn, mặc dù nói không phải là đầu bếp đứng đắn nhưng ở nông thôn không thiếu tiệc mừng.

Mỗi lần làm cho người ta một bàn đồ ăn lớn, đối phương đều thầm cho Từ Sương tiền hoặc là rổ trứng gà làm quà tạ lễ.

Theo lý thuyết thì chất lượng cuộc sống của Vương Linh Linh không hề giảm sút. Cô ta đi theo Từ Sương làm trợ thủ còn có thể tích cóp được một số thứ.

Ở trong mắt mọi người không có gì ngoài nước luộc khi ở niên đại này thì Vương Linh Linh đã sống trong những ngày thần tiên rồi.

Nhưng Vương Linh Linh vẫn không thỏa mãn, cô ta gả cho công nhân Từ Sương, không phải là người tên Từ Sương hằng ngày đi nấu tiệc trong thôn.

Vương Linh Linh lại làm loạn lên muốn Từ Sương tiếp tục đi làm công nhân.

Thật ra Từ Sương cũng muốn vậy nhưng việc trộm cắp hương liệu nhà bếp không phải là thanh danh tốt gì. Cũng có những người lén lút làm chuyện đó nhưng một khi chuyện vỡ lở ra thì không được. ( truyện trên app T Y T )

Từ Sương đã sống yên lặng nhiều năm, Vương Linh Linh cũng tức giận với anh, hai vợ chồng sống dưới một mái hiên mà như một đôi xa lạ chỉ gặp qua nhau.

Cho đến khi cải cách mở ra, Vương Linh Linh thúc ép Từ Sương mở cửa hàng. Cho dù cô ta cảm thấy Từ Sương uất ức nhưng cũng biết tay nghề của Từ Sương không tồi. Chỉ là một đầu bếp ở cái thôn cũng có không ít người có địa vị tới mời anh đến.

Sau khi khai trương cửa hàng, tất cả đều nằm trong dự đoán của Vương Linh Linh, chưa giới thiệu đã có nhiều người đến.

Năm tháng vất vả qua đi không bao lâu, mọi người đều nói bàn ăn phong phú. Tay nghề của Tú Sương tốt, bán không nhiều lắm nhưng tiêu thụ lại mạnh, cũng coi như là cửa gần bắt nguồn xa, dòng chảy dài sinh ý.

Nhưng Vương Linh Linh vẫn cảm thấy chưa đủ, cô ta đưa giá lên mức cực cao. Nhóm người thứ nhất không phải là phú thương, nhóm người thứ hai lại là cán bộ gia đình. Nước chảy lại còn có được bao nhiêu?

Vương Linh Linh hận, cô ta hận Từ Sương vì sao trăm nghề không làm lại đi làm đầu bếp.

Thuyết thư sinh trăm lần không đúng một lần, nói đều là lời giả! Người ta đi học đại học rồi ra làm cán bộ. Nhưng câu nói đó không áp dụng lên người của Từ Sương.

Không cầu tiến, không luồn cúi, không biết vớt lấy chỗ tốt cho bản thân.

Trong một lần cãi nhau, Vương Linh Linh lấy băng ghế ném vào tay của Từ Sương khiến cho nó bị thương.

Lúc này, quán ăn cũng không mở được nữa, Từ Sương đành dọn đồ về quê đi trồng trọt.

Vương Linh Linh dứt khoát ly hôn với Từ Sương, đi về phía Nam tìm con đường phát tài.

Mấy năm đó phía Nam cũng không phải là nơi tốt lành gì. Chế độ hộ tịch không hoàn chỉnh, trên đường cướp bóc đầy ngóc ngách, còn có bọn buôn người và mấy kẻ lừa đảo.

Vương Linh Linh bị lừa vài lần, sinh hoạt càng ngày càng không như ý đành phải về nhà.

Sau khi về nhà cô ta mới phát hiện, tất cả đều đã thay đổi.

Khác ở chỗ là Vương Anh, cha mẹ khi đó muốn nhà ở của chú hai nên đã gả Vương Anh cho một người tham gia quân ngũ.

Vương Anh ở nông thôn mấy năm, nuôi dưỡng con gái riêng của chồng vô cùng xuất sắc, cũng bắt được trái tim của người đàn ông.

Lúc Vương Linh Linh như chó nhà có tang trở về nhà, chồng đã xuất ngũ của Vương Anh lên huyện làm và trở thành nhà giàu số một, đưa vợ và con đi lên tỉnh thành, tương lai càng rộng mở.

Ngay cả Từ Sương cũng được một khách sạn ở tỉnh thành đưa đi làm ‘chủ bếp hành chính’.

Vương Linh Linh không biết ‘chủ bếp hành chính’ là cái gì nhưng tóm lại là làm công cho người khác.

Trong lòng cô ta như có ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ, đó là vì chồng của Vương Anh.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Vương Anh được thuận buồm xuôi gió, tùy tiện gả cho một gã liền trở thành nhà giàu số một?

Mà bản thân lại phải luồn cúi nửa đời người cái gì cũng không có được?

Vương Linh Linh sắp bị tức chết rồi.

Sau đó mở mắt, Vương Linh Linh phát hiện bản thân trở lại tuổi mười tám.

Vương Linh Linh mừng rỡ như điên, đời này, cô ta muốn cướp lấy người chồng nhà giàu số một đó.

Chưa đợi cô ta nói gả cho người kia thì chuyện từ hôn với Từ Sương đúng là có chút khó khăn, mẹ cô ta sống chết không đồng ý cho cô ta từ hôn với Từ Sương.

Vương Linh Linh bực bội không xong, cũng không thể nói cho mẹ biết Từ Sương chính là phế vật, sau này chỉ đi làm công cho người ta mà thôi.

Hơn nữa, vốn dĩ Vương Anh là đứa thành thật vậy mà hôm nay thái độ khác thường làm người ta giận sôi máu.

Trong đầu Vương Linh Linh tràn ngập phẫn nộ, ánh mắt chợt lóe lên.

Kiếp trước Vương Linh Linh gả cho nhà giàu số một, còn cô ta gả cho Từ Sương. Nếu kiếp này cô ta gả cho nhà giàu số một vậy thì tại sao Vương Anh lại không thể gả cho Từ Sương?

Vương Linh Linh càng nghĩ càng cảm thấy đây là ý kiến hay, Từ Sương chính là kẻ bất lực, Vương Anh cũng là đồ vô dụng. Hai người hợp lại vừa đúng xứng đôi.

Vương Anh là đứa không cha không mẹ, dựa vào cái gì mà gả làm phu nhân của Triệu Quân, người nhà giàu số một? Nên để cô gả cho phế vật Từ Sương đó thích hợp hơn, hai người nghèo khổ chết ở nông thôn.

Vương Linh Linh vui vẻ khen bản thân thông minh, giống như có thể thấy được tương lai ở trước mắt.

Vương Anh ngồi trên ghế, giống con mèo nhỏ, lười biếng, ngoan ngoãn, khóe mắt nhìn chằm chằm Vương Linh Linh.

Chỉ thấy vẻ mặt của cô ta biến hóa không ngừng, tuổi còn nhỏ mà lúc nào cũng để lộ sự toan tính cùng ghen ghét.

Vương Anh cũng có chút buồn bực, chẳng qua chỉ là không giặt quần áo cho cô ta mà thôi, đâu cần hận như thế chứ?

Vương Linh Linh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình làm thế nào để bảo Vương Anh gả cho Từ Sương? Chỉ sợ mẹ cô ta không đồng ý, dù sao hiện tại Từ Sương ở trong thị trấn vẫn là người có công ăn việc làm, có thể coi như là người có điều kiện tốt trong đại đội, anh còn có người anh trai đang học đại học ở tỉnh khác nữa. Nếu không phải năm đó mẹ cô ta và mẹ của Từ Sương có giao tình thì cuộc hôn nhân này làm gì rơi trên đầu cô ta.

Nếu để Vương Anh gả đi e là cả mẹ của Từ Sương chưa chắc đã dễ dàng đồng ý như vậy.

Vương Anh có hứng thú nhìn mặt Vương Linh Linh biến sắc trong chốc lát, chậm rãi ngáp lên ngáp xuống. Ánh mặt trời quá ấm áp, làm cô muốn đánh một giấc nơi đây ngủ thật ngon lành.

Vương Linh Linh vắt hết đầu óc ra suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách nhưng cũng không phải là cách hữu dụng cho lắm.

Nếu hai bên đều khó nói vậy thì để Vương Anh và Từ Sương tự do yêu đương đi! Chỉ cần cho bọn họ thời gian, gọi người đến nhìn hai người họ tay trong tay vậy chẳng phải là thành công rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play