Nhiều người nhìn như vậy, đương nhiên Vương Vĩnh Thuận không có cách nào đụng tay đụng chân, bị Điền Hữu Phúc tìm kế toán tới lại càng không thể làm được gì. Từng đồ vật được tính xuống dưới, hai bên đã thanh toán xong.
Trong lòng Vương Vĩnh Thuận buồn bực muốn chết, nhưng vẫn hiện lên tia hy vọng xa vời, Vương Anh được phân nhiều đồ như thế làm sao cô có thể giữ được đúng không? Những người này đi rồi sớm muộn mấy thứ này cũng sẽ thuộc về ông ta mà thôi. Mấy miếng thịt khô ở nhà bếp đó Vương Anh có thể ăn mảnh ư?
Kết quả còn chưa đợi Vương Vĩnh Thuận phản ứng lại, Vương Anh đã trực tiếp lấy đồ đi…
Trái tim Vương Vĩnh Thuận như nhỏ máu, cố tình nói mấy lời rộng lượng: “Tam nha đầu thật là, hôm nay mọi người đã vất vả rồi, cũng muộn rồi mong mọi người thông cảm.”
Người xung quanh càng quan sát càng thương Vương Anh, nha đầu này đúng là trọng tình trọng nghĩa.
Lập tức có người về nhà lấy khoai tây khoai lang đỏ đưa đến đây. Vương Anh xách ra chừng bốn năm cân thịt khô chiêu đã mọi người có chút không đủ, mọi người lấy khoai lang, khoai tây đến vậy là đủ rồi.
Còn có người nói thầm với nhau cảm thấy nha đầu Vương Anh này vừa ngốc vừa hào phóng.
Có nhà ai có duyên cớ ăn được cái này đâu? Người nhà quê tích cóp đồ không dễ dàng gì.
Món thịt khô này mỗi ngày tích một chút là có thể ăn qua mùa đông đó!
Còn có mỡ heo kia chính là món quý đó, đủ cho cả gia đình ăn nửa năm.
Thời đại này nhà ai mà không phải là tiết tiết kiệm kiệm để sinh hoạt đâu?
Nhưng Vương Anh không nghĩ như vậy.
Đầu tiên Vương Anh hiểu rất rõ tay nghề của mình đến đâu, tay nghề của cô nếu tiến vào phòng bếp sẽ không thể tồn tại được, sẽ làm đồ ăn chết cho mọi người, ngay cả chưng cái trứng gà cũng để cho hỏng, cho nên nghĩ cũng đừng nghĩ việc cô sẽ vào bếp. Khi ở thế giới kia cô dùng nồi cơm điện nấu cơm còn chưa chín nữa là, loại củi này đúng là làm khó cô rồi.
Cho nên trong nhà có mấy khối thịt khô, cô không thể làm được.
Hơn nữa, Vương Anh biết bác trai bác gái cũng sẽ không trơ mắt nhìn cơm ngon rượu say nhà cô để đó.
Cái khác không nói, trong phòng còn có một người chị họ không biết có suy nghĩ gì đang nằm bên trong.
Vương Anh nghĩ, một miếng thịt với chút mỡ heo để ở nơi này quả thực có thể sẽ làm cho bác trai bác gái và chị họ tính kế với nhau.
Với lại chuyện lần này mặc dù cô giải quyết thuận lợi nhưng cũng chưa được tốt lắm, chính là đưa toàn bộ của cải toàn lậu đưa ra đại đội làm rõ cho đại đội xem.
Ai có thể đảm bảo bên trong không có ý xấu?
Không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương! Còn không bằng làm người tốt đưa đồ ra đãi sạch sẽ.
Vương Anh còn dùng vẻ mặt điềm nhiên chính đáng cười cười nói nói.
Điền Hữu Phúc cũng không nề hà gì, làm sao không biết nha đầu này đầu óc không được thông minh chứ? Nhưng đây cũng là đòn cảnh tỉnh cho ông ấy, xem ra sau này vẫn phải để vợ mình đến xem nhiều hơn, miễn cho bọn họ vừa đi là một nhà Vương Vĩnh Thuận bắt đầu lừa cô.
Không thể không nói, ý nghĩ của Điền Hữu Phúc cũng là ý nghĩ của nhiều người, Điền nhị thúc và Đại Thụ đều âm thầm hạ quyết tâm, ý của Điền nhị thúc là sau này phải để cho Nhị Trụ đến chơi với Vương Anh nhiều hơn còn Điền Đại Thụ lại là lúc này không cần nói nhưng nếu có thêm lần nữa chắc chắn sẽ đến bên công xã cáo trạng.
Bếp nổi lửa đặt nồi to lên, thịt khô được xử lý tốt, bởi vì có nhiều người nên làm rất nhanh, bột ngô và bạc diện đều được cắt đều, mỳ sợi nấu cùng mỡ heo, nước lèo mang theo váng dầu, mùi hương thơm ngon.
Mấy đứa trẻ con chạy như bay về nhà tìm chén, ôm chén ăn mỳ ăn canh, trên mặt còn có mấy miếng thịt khô, khung cảnh giống như đang ăn tết vậy.
Vương Anh vừa ăn thịt khô vừa tự hỏi tình huống hiện tại.
Muốn nói hiện giờ sinh hoạt khó khăn nhưng may mắn cô đến nơi không có trở ngại quá lớn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đầu tiên là gần núi cạnh sông không giống như khu vực Tây Bắc quanh năm phủ tuyết, ngay cả tìm nước cũng là vấn đề. Bởi vì có núi nên trên đại đội ngoại trừ làm việc trồng trọt còn có thể trồng ít cây ăn quả trên mảnh đất núi, cây ăn quả cũng là một phương thức thu tiền của đại đội. Dựa vào đó sản sinh ra bảy đội hằng ngày cũng không tệ lắm, để ăn no cũng không dễ dàng gì nhưng để đói lại có rất ít.
Lưng chừng núi có nhiều đồ tốt, thời kỳ khó khăn nhất đã qua, núi lớn dựa vào nơi này đều bị mọi người lấy để làm ăn, sau đó mấy năm gần đây không dùng nên có thể thấy được hoàn cảnh sinh thái cực tốt.
Vương Anh cân nhắc đến bản lĩnh của mình, cô biết y thuật, lúc còn ở thế giới hiện đại, khi chưa đến mạt thế cô là bác sĩ ngoại khoa. Bởi vì trong nhà có người lớn là trung y lão làng nên cô cũng đi theo học trung y. Châm cứu, xoa bóp bốc thuốc ít nhiều đều hiểu một chút.
Sau khi tới mạt thế, đầu tiên là vì có thiên tai cô buộc bản thân phải trở nên đa tài, ngoại khoa, khoa sản, khoa nhi chỉ cần là cứu giúp được cô đều đi làm, ngược lại tích lũy không ít kinh nghiệm thực tế.
Nếu không khoa trương thì hiện giờ cô có thế chẩn đoán được ít bệnh bình thường đều không có vấn đề gì.
Vương Anh hút sợi mỳ trong chén, mùi thịt khô nhè nhẹ, váng dầu đọng lại trên nước lèo thơm ngon hấp dẫn, thịt khô dẻo dai càng ăn càng thèm.
Sợi mỳ không trắng tinh mà hơi ngả vàng, bên trong có rất nhiều bột ngô, mùi bột ngô có hơi ngọt, ăn vào cô cảm thấy rất mỹ mãn. Uống thêm miếng nước lèo là thấy no đủ.
Chầu cơm này ăn xong mặt mày Vương Anh hớn hở cả ra, cũng không để tâm đến cả nhà Vương Vĩnh Thuận đang hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Khi nấu cơm rồi đến lúc ăn cơm cũng không có ai đi mời cả nhà Vương Vĩnh Thuận ra ăn, Vương Vĩnh Thuận chỉ có thể ở lì trong phòng không đi ra. Ngoài miệng Lý Xuân Quyên vẫn lấy khăn lau che miệng, nước mắt nước mũi giàn giụa tưởng như bị bắt nạt, bị Vương Vĩnh Thuận trừng mắt liền không dám hé răng.
Vương Anh ăn xong rồi, trong lòng còn nghĩ bản thân nên làm gì. Hiện giờ cô cũng đã mười tám rồi, cũng không đi học đại học, trên đại đội cấp công điểm và trợ cấp đến sang năm, nói cách khác, tài sản của cô bây giờ ngoài đồ gia dụng trong phòng ở nhà này thì chỉ có mấy chục đồng tiền mà Lý Xuân Quyên moi từ tay cô.
Chút tiền ấy đủ cho cô chống đỡ đến mùa gặt lúa năm nay, khi đó trên đại đội có thể phân lương thực.
Vương Anh thở dài, vậy thì làm sao mà đủ được? Cô vất vả lắm mới đến được nơi này cô không muốn bị đói bụng đâu nhưng việc nông nghiệp cô không am hiểu cho lắm.
Nói đi cũng phải nói lại, vẫn phải làm nghề cũ thôi.
Nhưng trước lúc đó Vương Anh nhìn cơ thể gầy yếu của mình, dưỡng thương trước đã, chờ đến khi cơ thể tốt hơn rồi lại nói. Thân thể của nguyên chủ bị tổn hại nặng nề, cô đi ra ngoài gào giọng nói bản thân có thể làm bác sĩ chưa chắc đã có người tin.
Sau khi tiễn mọi người đi, Vương Anh tắm rửa sạch sẽ xong chui vào ổ chăn ấm áp, trong lòng thỏa mãn không nói được.
Lý Xuân Quyên lấy được cái chăn tốt, nhìn qua đã biết bên trong có rất nhiều bông, Vương Anh đóng cửa lại cảm thấy hài lòng đi vào giấc ngủ.
Cô đã ngủ rồi không quan tâm đến vợ chồng Lý Xuân Quyên và Vương Vĩnh Thuận một đêm mở mắt không yên.
Lý Xuân Quyên bị đoạt mất chăn nên đành phải nằm bên ngoài, tóc rối bời như ổ gà.
Vương Vĩnh Thuận ngăn bà ta lại, trong mắt đều là tàn nhẫn: “Bà lại muốn làm gì?”
Lý Xuân Quyên nước mắt chảy như mưa, bị nhục như thế giọng nói đều nghẹn cả lên: “Tôi đi tìm con tiện nhân kia! Xem tôi xé xác nó ra thế nào!”
Đồ của bà ta! Gia sản của bà ta! Bà cho đang định đưa hết cho Diệu Tông!
Hôm nay bà ta trơ mắt nhìn con tiện nhân kia làm bộ làm tịch, vừa khóc vừa la làng hận không thể nhào lên xé mặt cô xuống!
Rõ ràng là cái lu nước, thau tráng men đều là cô đánh vỡ kết quả tất cả mọi người đều quên đi chuyện này, còn tranh nhau làm chủ cho Vương Anh kia.
Lý Xuân Quyên ủy khuất không chịu được, bắt lấy tay Vương Vĩnh Thuận kể lể.
Vương Vĩnh Thuận cũng cau mày, Vương Anh đập vỡ đồ trong nhà? Đừng nói là người khác, ngay cả ông ta cũng không tin.
“Những lời bà nói đều thật sao? Vương Anh đập? Không phải là bà à?”
Lý Xuân Quyên càng tủi thân hơn, sao bà ta có thể đập vỡ đồ được chứ? Ở trong mắt bà ta mấy thứ đó đều là của bà ta! Là của Diêu Tông! Bà ta đập vỡ đồ nhà mình để làm gì?
Vương Vĩnh Thuận nghe Lý Xuân Quyên mắng mỏ khóc lóc kể lể một hồi, trong lòng sinh ra khiếp sợ cùng đề phòng.
Phản ứng lại, ông ta kéo Lý Xuân Quyên đang tính đi ra ngoài vào phòng khóa cửa lại: “Chuyện này sau này bà không được nói ra nữa.”
Sao lại không được nói ra? Tính toán lúc Vương Anh đập đồ, trong nhà ngoại trừ Vương Linh Linh đang ngất thì có ai biết là cô đập vỡ đâu.
Trước đó chuyện Lý Xuân Quyên đánh người đã bị mọi người nhìn thấy giờ nói thì có ai tin? Người khác sẽ cảm thấy bà ta xảo quyệt, cố ý hất nước bẩn lên người Vương Anh.
“Sau này nhớ kỹ, đối tốt với tam nha đầu.” Nhắc đến chuyện này cơn tức của Vương Vĩnh Thuận vẫn không hạ được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT