Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Xuân Quyên thì biết, chỉ sợ là đã đánh Vương Anh. Điền Hữu Phúc nhìn một cái, hai vợ chồng này còn có cái gì gọi là chừng mực không?

Nói đến việc này Vương Vĩnh Thuận không có gì để nói, tiền và công điểm còn có thể dùng một hai câu lừa gạt phủi sạch quan hệ nhưng việc đánh người là chuyện ván đã đóng thuyền.

“Tam nha đầu, bác gái của con hồ đồ… Đều do bác trai không tốt, bình thường chỉ lo đi làm việc mà xem nhẹ những việc này.”

Ngoại trừ việc thừa nhận thì có thể làm gì đây? Trên người Vương Anh có vết thương làm chứng cứ. Nhưng việc này cũng không oan uổng cho Lý Xuân Quyên.

Vương Vĩnh Thuận dứt khoát nhận lỗi, lời nói xin lỗi cũng rất nhanh nhẹn.

Việc này nếu Vương Anh còn bắt lấy không buông tất sẽ có phần hơi quá. Nhóm người xã viên đồng tình với cô nhưng nếu Vương Anh so đó quá nhiều thì những người đó cảm thấy cô quá khắc nghiệt.

Vương Anh lau khóe mắt còn chẳng vương lấy một hạt lệ: “Bác trai, con không trách bác… Nhưng giấy chứng nhận con liệt sĩ, có thể trả lại cho con không?”

Có Điền Hữu Phúc nhìn chằm chằm, Vương Vĩnh Thuận vội vàng đáp không ngừng: “Được được được, để tôi đi lấy! Tam nha đầu, bác trai xin lỗi con, sau này bác trai nhất định sẽ bồi thường thật tốt cho con, con cũng đừng oán giận bác trai.”

Vương Vĩnh Thuận nhanh chóng chạy vọt vào phòng đi lấy giấy chứng nhận, một đường đi có người đã phát giác ra điều không hợp.

“Sao hai vợ chồng Vĩnh Thuận lại ở gian nhà mà trước đây hai vợ chồng Vĩnh Phúc ở?”

Nhà họ Vương có Lý Xuân Quyên là người phiền phức, những người này đã sớm biết nhà họ Vương gian tường việt lột nhưng không có ai đi tới để xem chỉ là Vương Vĩnh Thuận làm anh trai, ở gian nhà mà em trai và vợ đã qua đời…

Sắc mặt Điền Hữu Phúc càng ngày càng khó coi.

Điều quan trọng chính là Vương Vĩnh Thuận quay lại phòng lấy mà không tìm được giấy chứng nhận, việc này khiến cho đầu ông ta chảy đầy mồ hôi.

Vương Anh ‘tri kỷ’ nhắc nhở: “Bác trai có phải bác gái để trong phòng của Diệu Tông hay không?”

Đúng đúng đúng, Vương Vĩnh Thuận gõ lên trán một phát, vợ ông ta có thứ gì thích đều bỏ vào cho con trai, nói không chừng đã bỏ giấy vào trong phòng của con trai.

Vương Vĩnh Thuận quay người đi vào một gian nhà ở.

“... Phòng mà Diệu Tông ở hình như là phòng trước đây Vương Anh đã ở thì phải?”

Tâm tình của mọi người xung quanh thay đổi một cách vi diệu.

Vương Vĩnh Thuận tìm ở bên trong phòng con trai một lượt nhưng vẫn không tìm thấy. Lúc đi ra trong lòng như lửa đốt.

Vương Anh: “Bác trai, nếu không bác trai thử hỏi bác gái chút đi.”

Lúc này hai con mắt của Lý Xuân Quyên bốc hỏa nhưng tất cả mọi người hình như đều quên bà ta, không một ai muốn nghe lời bà ta nói.

Đúng lúc Vương Anh nhắc tới, Vương Vĩnh Thuận ngược lại từ chối: “Không cần không cần, để bác trai đi xem phòng của chị Linh Linh của con!”

Lý Xuân Quyên là trứng hồ đồ, nếu giờ mà hái được gì từ cái miệng của bà ta ai biết bà ta sẽ nói ra lời muốn mạng nào khác! Vẫn nên thôi đi.

Vương Anh: “Vậy cũng được ạ. Hay là con cũng đi vào phòng con xem sao, nói không chừng là bác gái đã trả lại cho con rồi.”

Hai người đi vào hai gian nhà khác nhau.

“... Tôi thấy Vương Anh đi vào gian kia hình như là gian nhỏ nhất đúng không…?”

Mấy xã viên vây quanh xem không biết trong lòng bây giờ là dư vị gì.

Nhìn sân nhà họ Vương, rồi hai gian nhà ở phía Tây của Vương Anh, Vương Vĩnh Thuận một nhà chính có hai gian ở phía Đông. Hiện tại bỏ đi bức tường ở giữa, Vương Anh ở lại gian nhà nhỏ ở phía Đông. Vương Vĩnh Thuận vốn dĩ là nhà bếp ở phía Đông, giờ nhà bếp ở phía Đông rách nát hoang tàn còn phía Tây của Vương Anh lại có lu nước và bình.

Có người có lòng tốt lẻn vào trong bếp xem lúc về trên mặt không thể tin tưởng được.

“Bên trong nhà bếp có một khối thịt khô!”

“Còn có nửa chén mỡ heo!”

“Góc tường có vài cái túi! Hình như là lương thực!”



Bên kia Điền Hữu Phúc cũng thấy một cái bồn tráng men, cái bồn tráng men này ông ấy rất có ấn tượng đó là công xã cho Vương Anh, là ông ấy lấy từ công xã về giao tận tay Vương Vĩnh Thuận để ông ta đưa cho Vương Anh.

Lúc này, cái bồn tráng men lại để ở cửa phòng Vương Linh Linh…

Điền Hữu Phúc cũng không quản được nhiều như thế, sải bước đến trước gian nhà của Vương Anh.

Mới tìm thấy được tờ giấy chứng nhận trong phòng của Vương Linh Linh lúc Vương Vĩnh Thuận đi ra thấy Điền Hữu Phúc đi tới, nói chuyện lấp liếm: “Đội… Đội trưởng anh đây là muốn làm gì?”

Điền Hữu Phúc đẩy Vương Vĩnh Thuận ra, đứng trước cửa phòng Vương Anh.

Đẩy cửa ra, Điền Hữu Phúc trầm mặc, giống như tòa núi lớn chuẩn bị phun lửa.

Đồ vật trong phòng cái thì gãy cái thì thiếu không nói, nơi góc tường còn có đống gạch nát thêm gỗ nát là như thế nào? Còn nữa tại sao giường đệm của Vương Anh lại rách nát không ra hình gì, đệm giường còn có mấy vải vụn đơn may vá vào…

Vương Vĩnh Thuận hận không thể tát cho mình một cái, sao có thể quên mất chuyện này cơ chứ?

“Đội trưởng… Là tôi không chú ý tới…”

Vương Vĩnh Thuận giờ có muốn nói cũng không nói được, lúc trước nuốt đi trợ cấp của Vương Anh bản thân có thể che giấu nên không nói, còn gian phòng của Vương Anh ông ta nói bản thân không biết điều này là không thể nào.

Quả nhiên, Điền Hữu Phúc thấy ông ta nói chuyện liền không muốn nghe. Quay đầu đi xem mấy gian phòng khác.

Nhìn hết một lượt, Điền Hữu Phúc thiếu chút nữa hộc máu. ( truyện trên app T Y T )

Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên ở trong một gian nhà có bàn băng ghế ngồi tốt nhất, trên bàn còn có ca tráng men mà đại đội phát cho Vương Anh. Trong phòng Vương Linh Linh có kính pha lê, nhìn qua đã tiêu không ít tiền, còn có một cái bàn trang điểm, có lẽ là mới mua đầu năm nay, lão thợ mộc tới đây xem náo nhiệt chỉ ra và xác nhận là trước đây Vương Vĩnh Phúc có tìm tới ông ấy và nói muốn làm cho vợ mình một cái bàn.

Còn có phòng của Vương Diệu Tông, bên trong được người quét tước sạch sẽ cực kỳ giống phòng ở thành phố, khăn trải bàn và ga giường mới tinh, trong chăn là dùng bông dày mịn…

Lúc này, đừng nói là Điền Hữu Phúc ngay cả những người xung quanh đều thay đổi cách nhìn về Vương Vĩnh Thuận.

Nhiều đồ vật như thế không thể là Vương Vĩnh Thuận mua đúng không? Mọi người đều ở cùng đại đội, mấy năm nay nhà ai trải qua cuộc sống hằng ngày như thế nào ai ai cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Mặt Vương Vĩnh Thuận đỏ như bị thiêu đốt.

Điền Hữu Phúc không thèm nghe ông ta giảo biện, vỗ tay đoạt lấy giấy chứng nhận của Vương Anh.

“Cậu được lắm, Vương Vĩnh Thuận. Dùng tiền của cháu gái, ở trong nhà của cháu gái, mày vẫn còn là đàn ông hả?”

Vương Anh đang ở trong phòng rụt người lại một cái, làm bộ cái gì cũng không biết, vẻ mặt vô tội.

Vương Vĩnh Thuận bị mắng đến mức không nói nên lời, xung quanh ai nấy đều tràn đầy căm phẫn mà nhìn ông ta.

Điền nhị thúc phi một ngụm nước miếng: “Ngay cả con chó cũng có lương tâm, tôi đang nói sao Vương Anh có thể gầy như thế, hóa ra là do hai vợ chồng thiếu đạo đức chúng mày hành hạ nó!”

Người bên cạnh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ theo.

“Tao nói cho mày biết, con trai chúng tao hồi sáng thấy Vương Anh giặt đồ ở bờ sông, tao còn không tin, cảm thấy Vương Vĩnh Thuận không phải là người như thế… Chắc chắn là do con ả Lý Xuân Quyên sai khiến con bé đi giặt.”

“Xã hội địa chủ cũ cũng không áp bách người như bọn này, hai vợ chồng này thật độc ác.”

“Con trai nhà tôi học cùng trường với Vương Diệu Tông, trước đó thằng bé còn nói Vương Diệu Tông sống rất xa hoa, ở trường học đều đi nhà ăn để ăn, suốt ngày ăn bánh bao thịt.”

“Loại người này nên bảo Đại Thụ bắt đưa lên công xã mà xử phạt.”

Điền Đại Thụ banh mặt, nếu không phải Điền Hữu Phúc đang ở chỗ này không đến lượt ông ấy làm chủ thì hiện tại ông ấy đã đem Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên bắt về rồi!

Vương Vĩnh Thuận sợ hãi, trước đó ông ta còn có thể giảo biện đôi chút, cũng cảm thấy Vương Anh chỉ là tiểu nha đầu dỗ dành một chút là xong việc, ai ngờ chuyện lại nháo lên lớn như thế, những người này còn nói muốn bắt ông ta lên…

Tay Vương Vĩnh Thuận run rẩy, cầu xin Vương Anh: “Tam nha đầu, là bác trai hồ đồ, làm sai chuyện…”

Trong lòng Vương Anh cảm thán hoặc nói là đầu óc người này còn tốt hơn Lý Xuân Quyên nhiều, hiểu được nên tạo ra nét mặt gì rồi giải quyết sự việc lần này thế nào. Nhưng Vương Anh không tính toán để chuyện này xuôi theo thế, vất vả lắm mới xé rách thể diện của bác trai, cô có điên mới giành lại vinh quang cho ông ta.

Điền Hữu Phúc đứng bên cạnh không nhìn Vương Vĩnh Thuận được nữa, trực tiếp đẩy Vương Vĩnh Thuận sang một bên. Sau đó đưa mắt ra hiệu cho mấy người phụ nữ mang Vương Anh đi tới nói chuyện.

Vương Anh là một tiểu nha đầu, lại là một tiểu nha đầu mà Vương Vĩnh Thuận đã ức hiếp nhiều năm, giờ chỉ sợ cô còn không làm rõ được tình huống hiện tại như thế nào.

Đương nhiên Điền Hữu Phúc biết chuyện này cuối cùng vẫn phải xem ý tứ của Vương Anh, rốt cuộc việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, lớn là hai vợ chồng hợp lại bắt nạt con liệt sĩ cho đi học rồi đúng giờ về làm việc nhà. Nhỏ là nếu Vương Anh nguyện ý thả ra cũng có thể được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play