Khương Miên mặt đầy hắc tuyến đem điện thoại Hàn Húc đẩy trở về.

"Ba ba, người yên tâm đi, sao khi được dạo một vòng quỷ môn quan trở về, con đã nghĩ thông suốt." Trước lạ sau quen, nhiều lần kêu ba ba, Khương Miên hiện tại đã quen với cái xưng hô thế này.

Nàng một mặt tỉnh ngộ, nói: "Con trước đó là não úng nước mới có thể si mê Cố Tê Văn, dưa hái xanh đúng là không ngọt, dựa vào thân phận của hắn, ngay cả xách dép của con cũng không xứng, con còn một mực đâm đầu vào si mê mà bị hờ hững, đúng là quá mất mặt."

Nếu nàng đã xuyên vào nhân vật nữ phụ này, nàng tuyệt đối từ chối đi theo kịch bản não tàn như nguyên tác. May mắn kịp thời, mọi việc còn chưa bắt đầu, bốn cha ruột của nàng cũng không có bị lĩnh cơm hộp.

Về phần nam nữ chủ, mặc kệ bọn họ làm gì, cũng không liên quan tới nàng, miễn là đừng trêu chọc liền tốt.

Hàn Húc sững sờ, hắn biết nữ nhi có bao nhiêu mê muội Cố Tê Văn, hết lần này đến lần khác đối phương luôn tự cao tự đại, lại dám xem thường con gái bảo bối của hắn, cũng vì thế, hắn mới cực kỳ chán ghét Cố Tê Văn.

Cho nên, lúc Khương Miên muốn hắn tạo áp lực để Cố Tê Văn trở thành bạn trai của nàng, Hàn Húc không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, lại không nghĩ rằng con gái lại liều mạng tự sát.

Hắn để bảo tiêu mang Cố Tê Văn tới là muốn cho Khương Miên một kinh hỉ, để nữ nhi tỉnh lại liền có thể nhìn thấy Cố Tê Văn. Kết quả, hắn chỉ mới vừa rời đi một lúc, trở về liền nghe Cố Tê Văn đối với Khương Miên ác độc trào phúng, lửa giận liền lúc ấy bốc lên.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đều không có mắng qua Khương Miên một câu, một thứ không biết từ một chỗ nào, góc nào xuất hiện tiểu tử nghèo dám vũ nhục con gái bảo bối của hắn, Hàn Húc cả ý nghĩ giết người cũng liền có.

Lúc đầu, hắn còn lo con gái sẽ tức giận khi hắn dể bảo tiêu đánh Cố Tê Văn, giờ phút này nghe Khương Miên nói xong, vui sướng rất nhiều lại nhịn không được đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Khương Miên. Nếu không phải tại tiểu tử họ Cố, nữ nhi làm sao chịu tội lớn như vậy, hiện tại liền trở nên hiểu chuyện hơn.

"Uỷ khuất con gái cưng của ta" Hàn Húc nói, "Bất quá con có thể nghĩ như vậy, ba ba thật sự rất cao hứng. Con phải nhớ kỹ, con là tiểu công chúc được ta nâng trong lòng bàn tay, không ai có thể uỷ khuất con. Nếu còn người nào dám khi dễ con, ba ba tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn."

Khương Miên nhu thuận gật đầu, Hàn Húc nói: "Đói bụng không, muốn ăn cái gì? Ba ba để đầu bếp đưa đến."

Không đề cập tới còn tốt, nhắc đến, Khương Miên liền thấy đói bụng, nàng bất động thanh sắc, nhíu mày lại, tại thế giới tu tiên, khi tu luyện đạt tới Trúc Cơ kỳ về sau, thướng không cần ăn đồ ăn bình thường để no bụng.

Nàng tại đời thứ nhất làm một con cá chép tinh thời điểm đói quá, nghĩ như vậy, ngược lại có ddiemr hoài niệm, dựa vào món ăn yêu thích của nguyên chủ mà chuẩn bị gọi hai món, lại bị một thanh âm đánh gãy: "Miên Miên!"

Một trận gió lốc xong vào phòng bệnh, Khương Miên theo bản năng ngẩng đầu, trước mắt đã có thêm một nam nhân mặc đạo bào màu vàng tóc quăn, dáng dấp không nhìn thấy rõ do mặt dán đầy bộ râu rậm.

Khương Miên ánh mắt sáng lên, nàng cảm được trên thân người này có "khí" tồn tại, mặc dù không phải linh khí nhưng không phải hoàn toàn là phàm nhân, điều này đại biểu người trước mắt khả năng rất lớn là người tu đạo.

Đồng thời, cỗ khí này cho Khương Miên một cảm giác âm lãnh, cũng làm cho nàng nhấc lên mấy phần hiếu kì.

"Con gái bảo bối của ta bị thương chỗ nào, để ba ba nhìn một chút!" Bóng người màu vàng lúc nhìn thấy cổ tay quấn băng trắng của Khương Miên, nâng lên tay của nàng, ngược lại hút một ngụm khí lạnh: "Đây là làm sao làm!"

Câu nói này giúp Khương Miên xác định thân phận của hắn, một người cha khác của nguyên chủ, hắn tên Tả Tinh Bình, là đệ tử thực của Thiên Sư truyền nhân.

Chỉ là mệnh cách lại cực kỳ kém, liễm không được tài, là một đạo sĩ nghèo, ngày thường mang theo một cái bát quái ra phố bày quán đoán mệnh.

Ở trong ấn tượng của nguyên chủ, người cha này chính là một cái phong kiến mê tín, là một kẻ hãm hại lừa gạt bằng các cách lừa đảo tinh thông, cùng hắn ở một chỗ liền cảm thấy mất mặt, phi thường không thích.

Mỗi lần nàng nhìn thấy Tả Tinh Bình đều là lời nói lạnh nhạt, thái độ cực kỳ chênh lệch, nhưng lại không ảnh hưởng đến Tả Tinh Bình đối với nàng yêu thương, đem con gái đặt trong tầm mắt nhìn, đem hết khả năng tốt nhất cho Khương Miên.

Khương Miên còn chưa lên tiếng, Hàn Húc đã gầm thét: "Thần côn, ngươi tranh thủ thời gian buông Miên Miên ra, đừng đụng đến vết thương của nàng!" Vừa nói vừa động thủ đem Tả Tinh Bình kéo ra.

Tả Tinh Bình buông xuống tay của Khương Miên, hướng Hàn Húc rống về: "Đây rốt cuộc là làm sao? Miên Miên phát sinh chuyện lớn như vậy ngươi thế mà không cho ta biết!"

Hàn Húc ân cần hỏi vết thương của Khương Miên có đau hay không, cũng không ngẩng đầu lên đối Tả Tinh Bình nói: "Báo cho ngươi có hữu dụng không?"

Tả Tinh Bình tức đến giơ chân: "Miên Miên cũng là con gái của ta, nếu không tính tới nàng 'huyết quang chi tai', ngươi căn bản sẽ không định nói cho chúng ta biết đi!"

Hàn Húc ước gì mấy người khác lăn ra xa xa, con gái bảo bối chỉ thuộc về mình hắn, hắn nói: "Ngươi đã có thể tính tới, ta cần gì phải nói cho ngươi."

Tả Tinh Bình: "..."

Hắn có đôi khi rất muốn đưa cho người này một cọc phù không may cho bõ ghét.

Cốt truyện nguyên thư rất dài, Khương Miên nhất thời không cách nào làm rõ toàn bộ.

Trong cốt truyện lúc Tả Tinh Bình chạy tới bệnh viện, nguyên chủ bởi vì vết thương chính bị xé rách đau đến toát cả người, nhìn thấy cha ruột Tả Tinh Bình đầy chán ghét, đại phát lửa giận, trực tiếp đem Tả Tinh Bình đuổi đi, dẫn đến Tả Tinh Bình tinh thần hoảng hốt, kém chút xảy ra tai nạn.

"Miên Miên." Tả Tinh Bình thận trọng nhìn về gương mặt không thay đổi của nàng, vừa rồi quá gấp, nhất thời quên con gái không thích hắn đụng vào người nàng, "Tên hỗn đản nào dám tổn thương con, con nói cho ta biết, ta giúp con báo thù."

Nhìn hết đoạn cốt truyện này, Khương Miên trong lòng thở dài, nàng nhu thuận trả lời: "Chính ta tự làm."

Tả Tinh Bình: "???"

Quá mức kinh ngạc, nhất thời quên thái độ của con gái đối với chính mình khác thường.

Ngược lại, Hàn Húc lại nhíu mày, là một trong bốn người cha thương con gái, đối với yêu thích của con rất rõ ràng, hắn biết Khương Miên không thích Tả Tinh Bình, hai người lúc gặp mặt, Khương Miên đều chưa bao giờ cho Tả Tinh Bình sắc mặt tốt.

Kết quả hiện tại...

Tự nhiên hắn thấy trong lòng có chút chua.

"Con hiện tại không sao, ba ba không cần lo lắng." Khương Miên chỉ chỉ bộ râu trên mặt Tả Tinh Bình. Vừa rồi chợt nhìn, nàng còn tưởng là hắn có râu thật, hiện tại mới phát hiện là bọ râu giả, "Cái kia, ba ba, muốn rơi mất"

Khương Miên nói xong, bỗng nhiên cúi đầu, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia mừng rỡ.

Ngay tại vừa rồi, trong nháy mắt, nàng đã thấy được một tia linh khí trong không khí. Kỳ thật, lúc nàng mới vừa tỉnh lại, ngay lập tức liền cảm ứng linh khí nhưng lại không được, còn tưởng thế giới này không có linh khí, ngay lúc muốn từ bỏ, thế mà cảm nhận được.

Mặc dù yếu ớt đến đáng thương, so với với tu tiên giới liền kém một phần ngàn vạn, nhưng chỉ cần có linh khí, dù là ít đi nữa, cũng có thể giúp nàng tu luyện.

Coi như không đạt tới thành tụ tại tu tiên giới, chỉ đạt được cái cơ bản nhất dẫn khí nhập thể, nàng liền tại cái phổ thông thế giới này cũng có năng lực để tự vệ.

Bởi vì cao hứng khi lấy được tia linh khí, nàng không có thấy được bộ dạng chấn kinh của hai người cha ruột.

Hàn Húc còn tốt, đã được Khương Miên kêu ba ba, đã có giảm xóc, nhưng Tả Tinh Bình lại không có.

Từ lúc Khương Miên bước vào thời kỳ phản nghịch, nàng đều gọi cả tên lẫn họ của cả bốn cái cha ruột, nhất là Tả Tinh Bình, đã hơn mười năm không được nghe nàng kêu ba ba.

Đột nhiên được Khương Miên kêu lúc này, Tả Tinh Bình trong nháy mắt thần sắc hết sức phức tạp, chấn kinh có, không tin có, kích động có, mờ mịt cũng có.

Chờ Khương Miên hoàn hồn từ mừng rỡ bên trong, liền nhìn thấy vị thiên sư cha trước mắt hung hăng nhéo tay hắn một cái. Sau đó, dùng ánh mắt không dám tin nhìn nàng: "Miên Miên, con, con vừa mới gọi ta là cái gì?"

Khương Miên phát hiện hốc mắt của vị thiên sư cha có chút đỏ, nàng không quá quen đối với tìn huống này, quay đầu nói với Hàn Húc: "Con đói."

"Con muốn ăn cái gì, ba ba đi mua!" Tả Tinh Bình kích động hận không thể chạy ra ngoài ngay.

Trời ạ, Miên Miên thế mà gọi hắn là baba!

Tả Tinh Bình hưng phấn muốn xoay vòng tại chỗ, chỉ cảm thấy tại giờ phút này so với lúc bắt được một con ác quỷ còn muốn thoải mái, sung sướng hơn.

"Ngươi tránh ra." Hàn Húc nhíu mày, "Lại muốn mua hàng ngoài vỉa hè cho Miên Miên ăn? Ngươi còn muốn Miên Miên bị tiêu chảy?"

Tả Tinh Bình bước chân liền dừng lại, áy náy nhìn về phía Khương Miên.

Khương Miên: "?"

Một lát sau, nàng từ trong trí nhớ của nguyên chủ đào ra một đoạn, vào thời điểm sinh nhật năm ngoái, bốn cái cha vì nàng mà cùng nhau đón sinh nhật.

Chờ sau khi sinh nhật kết thúc, nàng bắt đầu mở quà. Lúc này, Tả Tinh Bình xuất hiện, trong tay cầm mấy xâu viên chiên_trước kia khi hắn mang cho nàng mấy xâu, Khương Miên liền trở nên yêu thích.

Nguyên chủ nghĩ đến sinh nhật, bất quá không muốn mất hứng, ý tứ liền ăn hai viên, sau đó đau bụng cả đêm. Ngày thứ hai, nàng liền đem thịt viên còn lại đổ ập xuống thân của Tả Tinh Bình.

Một đoạn thời gian sau, đối với người cha thiên sư, nàng liền chán ghét đến cực hạn.

Tra xét xong một đoạn ký ức của nguyên chủ, Khương Miên: "..."

Nàng nếu có con, dám thái độ như thế đối với nàng, nàng sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ.

Không trách nguyên chủ phía sau vô pháp vô thiên gây sự, thật sự là do mấy cái cha chiều hư nàng mà không có mức giới hạn cuối cùng, để nguyên chủ từ nhỏ nhận định rằng: Ta chính là thế giới, người khác đều nên vây quanh ta, nếu có chuyện gì, có bốn cái cha xử lý.

Tục ngữ nói đúng thật, phía sau một cái hùng hài tử là một cặp hùng phụ mẫu, mà nàng còn tới bốn người a... Cảm thấy khá đau đầu...

"Con muốn uống sữa đậu nành đã nấu." Đây là nói với Thiên Sư cha.

"Con muốn ăn cá viên chiên." Đây là nói với thổ hào cha.

Hàn Húc nói: "Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, ba ba sẽ cho đầu bếp nấu cho con ăn."

"Ta sẽ tự mình đi mua, đảm bảo sạch sẽ." Tả Tinh Bình phản bác, "Miên Miên chờ ta, ta rất nhanh liền mang đồ trở về." Sau đó chạy như bay ra ngoài.

Nghĩ đến nguyên cốt truyện, Tả Tinh Bình bởi vì tinh thần hoảng hốt, kém chút nữa là xảy ra tai nạn, Khương Miên tuy không theo cốt truyện, nhưng theo bản năng liền nhắc nhở hắn một câu: "Ba ba, chú ý an toàn, cẩn thận xe."

Hàn Húc không cam lòng yếu thế, liền gọi điện phân phó, để bệnh viện lập tức chuẩn bị sữa đậu nành cùng cá viên chiên, Tả Tinh Bình là một cái thần côn, liền có thể nhanh hơn mình?

***

Khương Miên dùng tất cả thuốc đều là hàng nhập khẩu, rất nhanh chưa tới một tuần, vết thương trên cổ tay đã khép lại chỉ còn một vết hồng nhạt, thêm mấy ngày liền triệt để khỏi hẳn.

Nàng kiểm tra linh căn của than thể hiện tại, may mắn cũng là ngũ linh căn, vẫn có thể tiến hành tu luyện.

Nhưng mà linh khí trong không khí quá mỏng manh, thể chất nàng trong một tuần vừa rồi liền ngay cả dẫn khí nhập thể cũng không được, càng đừng nói đến bày trận, vẽ bùa, luyện đan.

Hồi tưởng lại đời trước là một nhân vật phong vân tại tu tiên giới, Khương Miên tự an ủi mình, tốt xấu cũng nhặt được cái mạng, cũng là chuyện tốt.

Nàng lặng lẽ rời đi bệnh viện, tại sao lại lặng lẽ, bởi vì nàng nghe Hàn Húc nói sẽ cho máy bay tư nhân đến đưa nàng tới trường. =.=

Khương Miên đi qua một cửa hàng, phát hiện nhiều người đang ngẩng đầu nhìn cái gì, liền thuận theo nhìn lên. Nguyên lai cửa hàng bên ngoài treo một cái màn hình điện tử lớn, ngay lúc này đang phát một cái quảng cáo.

Nam nhân bên trong quảng cáo mặc bộ âu phục định chế cao cấp, ngũ qua hoàn mỹ như được thần tạo ra, ánh mắt thâm thuý lại ôn nhu, hắn nhìn chăm chú vào phía trước, nói một lời quảng cáo bằng tiếng Anh.

Thanh âm trầm thấp đầy từ tính, đủ để cho người nghe lỗ tai muốn mang thai.

"Tần Cảnh Nhuận, ta muốn cùng ngươi sinh khỉ con!!!" Nơi xa truyền đến tiếng hét của nữ sinh.

"Woww! Thật là đẹp trai." Có người đi ngang qua Khương Miên bên người, phát ra âm thanh tán thưởng, "Ta nếu có thể trở thành hắn lão bà thì tốt biết bao nhiêu."

Khương Miên vô ý thức nói: "Trở thành nữ nhi của hắn càng tốt hơn."

Cô nương kia hết lần này đến lần khác liền nghe được, quay đầu nói: "Giống Tần ca ca hoàn mỹ như vậy nam thần, hắn có thể có lão bà, nhưng tuyệt đối không thể có nữ nhi!"

"..." Khương Miên phát ra từ nội tâm cầu giải, "Vì cái gì?"

Cô nương nghiêm túc nói: "Bởi vì hắn nói qua, nếu có nữ nhi, hắn sẽ đặt toàn bộ yêu thương trên người nữ nhi, vậy chúng ta những fan hâm mộ phải làm sao giờ."

Khương Miên sờ lên mũi, mắt to lại nhìn nam nhân đẹp một cách khuynh thành trong màn hình.

Nguyên chủ a, ngươi có một cái hại nước hại dân cha ruột như thế, vì sao lại đối với Cố Tê Văn vừa thấy đã yêu, khăng khăng một mực chứ??? Bởi vì hắn là nam chính?

Tác giả, ngươi có phải là tâm bị lệch...?!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ảnh đế cha: Ta liền chỉ lộ một cái mặt như thế???

Cảnh sát hình sự cha: Ta ngay cả cái mặt còn chưa có lộ, cảm ơn.

Thiên Sư cha & thổ hào cha: hahahahahahaha~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play