Chiêu này xác định rất đẹp, ánh mắt Khương Miên không tự chủ được ngắm nhìn Kỳ tiên sinh một lần nữa cầm lấy đôi đũa, ngón tay trắng nõn thon dài, xương tay rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Bọn lưu manh thấy có người giúp đỡ thay, không còn chú ý tới Khương Miên nữa, dồn dập nhắm tới Kỳ tiên sinh: "Một đứa mù lòa mà còn dám ra mặt à!"

Thủ lĩnh bọn lưu manh cười lạnh.

"Chờ một chút!" Khương Miên lên tiếng, nàng kéo kéo bộ quần áo có chút nhăn nhúm do vừa mới động thủ, khí thế lạnh nhạt của nàng khiến thủ lĩnh bọn lưu manh không hiểu sao mà sợ hãi, động tác cũng dừng lại.

Khương Miên nói: "Người yêu cầu các ngươi đến đánh ta ra giá nhiều hay ít?"

Sắc mặt của hắn ta biến hóa, Khương Miên phảng phất như không nhìn thấy sự biến đổi trong mắt hắn, cùng với việc hắn không nói lời nào, tiếp tục nói: "Mặc kệ ra bao nhiều, ta trả các người gấp ba lần giá đó, nói cho ta nghe, là ai kêu các ngươi tới?"

Thủ lĩnh không có phản ứng gì, ngược lại bọn đàn em, bao gồm thằng đang hướng Khương Miên làm đại lễ đã đứng lên, trên mặt vô thức lộ ra ý vui mừng.

Gấp ba giá cả a!

"Cường ca!" Có một đứa đàn em giật giật thằng thủ lĩnh, "Gấp ba lận nha!"

Khương Miên từ trong túi xách rút ra tấm chi phiếu - do trong túi xách nguyên chủ lúc nào cũng mang theo mấy tấm chi phiếu trống. Cái thói quen này ảnh hưởng quá sâu, Khương Miên theo bản năng cũng kế thừa theo.

Nàng xé xuống một tờ chi phiếu, kẹp trên đầu ngón tay, nói: "Đây là năm vạn, nói, chính là cho các ngươi."

Thủ lĩnh bọn lưu manh còn chút do dự, mà người lúc nãy làm cái đại lễ xoa cái đầu gối không ngừng đau đớn, hắn có thể cảm giác chân của mình bị sưng lên, đi bệnh viện khám còn phải dùng tiền, mà trước mắt lại là năm vạn a!

Hắn không chút nghĩ ngợi liền nói: "Không biết là tên gì, nhưng là một nữ nhân, gọi điện thoại cho chúng tôi, nói cô ở nơi này, để chúng tôi đến đánh cô."

"Sau đó thì sao?" Khương Miên nghe kể, cảm thấy hứng thú.

Thủ lĩnh đối với việc đàn em đã khai ra, cũng không còn kiên trì nữa, trực tiếp nói, con mắt không ngừng nhìn về tờ chi phiếu trong tay Khương Miên, cùng với bộ dáng thèm nhỏ dãi: "Mục đích của cô ta chính là để chúng tôi giáo huấn cô một chút, không cần đánh quá nặng, đánh tới một nửa thì gọi điện thoại cho cô ta."

Khương Miên kéo cái ghế ra, lần nữa ngồi xuống: "Đánh đi."

Bọn lưu manh: "?"

Đây là muốn bọn họ tiếp tục đánh nàng?

Khương Miên: "..."

"Ta muốn các ngươi gọi điện thoại cho đối phương."

Cường ca lấy điện thoại di động ra chuẩn bị ấn gọi, chợt dừng lại hỏi: "Chi phiếu là thật?"

Khương Miền liếc nhìn hắn, Cường ca không hiểu sao có chút ngượng ngùng, đem điện thoại gọi qua, sau đó vang lên tiếng cúp máy, cũng giải thích: "Cô ta nói đây là tín hiệu."

Khương Miên gật đầu, dư quang nhìn thấy Kỳ tiên sinh đã ngồi xuống, cầm đôi đũa chậm rãi gấp thức ăn, không quan tâm tới bên ngoài.

Không đến nửa phút, một người đi vào cửa, quả nhiên là Lâm Phỉ Phỉ.

Đại khái là phát hiện tình huống không hợp lý, Lâm Phỉ Phỉ sửng sốt hai giây, xoay người định chạy.

Khương Miên gập đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn: "Thất thần làm gì, đem cô ta bắt lại rồi kéo qua cho ta."

Nàng còn rất chú ý dùng từ.

Mấy tên lưu manh phản xạ có điều kiện đều chạy ra ngoài bắt, chạy hai bước liền cảm thấy không thích hợp, cảm giác bản thân giống như quá nghe lời, nhưng lại chưa nhận được chi phiếu...

Mà trong lúc này, Khương Miên cất giọng nói với những thực khách đang hoảng sợ: "Thật xin lỗi vì đã để mọi người hoảng sợ, toàn bộ chi phí bữa ăn đêm nay của mọi người sẽ do tôi thanh toán."

Thực khách vây xem toàn bộ sự kiện đã xảy ra lúc này đại khái não bổ ra một kịch bản vô cùng hoàn chỉnh. Khi chắc chắn rằng không có trận gây sự nào khác sẽ xảy ra, họ mới yên lòng mà một lần nữa ngồi xuống dùng bữa.

Quản lý quán ăn bị hù đến mức muốn gọi cho cảnh sát, Khương Miên liền nói với anh ta: "Giữa bạn bè có chút mâu thuẫn, không cần phải gọi cảnh sát, anh nhìn xem, không có chuyện gì xảy ra. Còn cái chén bị chúng tôi phá hư, bao nhiều tiền thì cứ tính hết cho tôi, mọi người nhường nhịn nhau cùng có lợi nha!"

Quản lý cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu cảnh sát tới, lợi nhuận của quán chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Cho nên, mượn bậc thang đã được cấp để đi xuống, coi như không có phát sinh chuyện gì, chỉ là kêu thêm mấy nhân viên phục vụ nam đứng ở đằng xa quan sát mà thôi.

Mấy phút sau, Lâm Phỉ Phỉ bị mấy tên lưu manh kéo đến.

"Thả tôi ra, tôi muốn báo cảnh sát!" Ả lớn tiếng gào thét, mắt thấy cách Khương Miên càng gần, nội tâm thế mà sợ hãi cùng bối rối.

Trước kia ả ta tuyệt đối không sợ hãi Khương Miên.

"Báo cảnh sát? Báo đi!" Khương Miên ra hiệu bọn lưu manh buông Lâm Phỉ Phỉ ra, nói tiếp: "Tôi ngồi đây chờ a."

Lâm Phỉ Phỉ dừng lại, nắm lấy túi xách, nhìn trái rồi nhìn phải, vành mắt đỏ lên nói: "Miên Miên! Cậu làm cái gì vậy? Cậu vì cái gì có thể kêu bọn họ kéo tớ vào như vậy?"

Cường ca không vui, lấy điện thoại di động ra, bấm bấm, điện thoại di động của Lâm Phỉ Phỉ vang lên. Sắc mặt ả lập tức trở nên trắng bệch, trong mắt trở nên bối rối, vô thức mà đẩy Cường ca ra: "Anh, anh làm sao có số điện thoại của tôi? Miên Miên, tớ căn bản không biết hắn, cậu đừng tin bọn họ nói, bọn họ là đang vu khống tớ."

Cường ca đem bàn tay tát thẳng mặt Lâm Phỉ Phỉ, nói: "Không phải cô mời chúng tôi đến đánh cô gái này sao? Đừng trở mặt không nhận chứ."

Lâm Phỉ Phỉ không kịp chuẩn bị mà dính một bạt tay đến nỗi choáng váng, mặt lập tức sưng phồng lên, ngược lại lảo đảo mà hướng Kỳ tiên sinh ngã xuống: "Ca ca cứu em!"

Khương Miên da ga da vịt đều nổi hết cả lên.

Kỳ tiên sinh đứng dậy, chính xác mà ngồi xuống chỗ bên cạnh, cũng chính là bên cạnh Khương Miên. Lâm Phỉ Phỉ đổ vào trên ghế, đầu đập "cốp" một tiếng.

Cường ca nhìn về phía Khương Miên: "Cô nói chúng tôi đều làm, tiền liền cho chúng tôi."

Khương Miên sảng khoái đem chi phiếu đưa ra, chưa kịp đưa tới liền thấy một ngón tay đặt trên cổ tay, sức mạnh xuyên thấu qua đầu ngón tay đè nặng trên cổ tay nàng, làm nàng nhất thời không động đậy được.

Khương Miên: "?"

Kỳ tiên sinh thản nhiên nói: "Tiền này không cần phải chính cô trả."

Khương Miên lập tức đã hiểu, nàng đem chi phiếu bỏ lại vào túi. Cường ca thấy vậy, cười lạnh: "Đây là muốn trốn nợ?"

"Hướng cô ta mà đòi." Khương Miên nâng cằm lên, chỉ chỉ Lâm Phỉ Phỉ: "Cô ta sẽ trả."

Cường ca nửa tin nửa ngờ, đưa tay kéo Lâm Phỉ Phỉ lại, nói: "Cô cho bọn tôi một vạn, cộng thêm năm vạn của cô ta, tổng là sáu vạn. Lấy ra mau!"

*1 vạn = ~34 triệu mấy á.

Lâm Phỉ Phỉ còn đang suy nghĩ cách để thoát ra khỏi hoàn cảnh éo le bây giờ. Hồi lúc giờ tan học buổi chiều, khi Khương Miên nói với ả ta câu nói kia, xác thực ban đầu ả vô cùng sợ hãi, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, Khương Miên đã không còn tin ả ta nữa. Cho nên, ả ta muốn tìm một phương pháp nhằm lấy lại sự tín nhiệm của Khương Miên một lần nữa.

Thế là ả ta quyết định dùng lại phương pháp trước kia khiến Khương Miên tiếp nhận ả - chính là tìm mấy tên côn đồ lưu manh chặn đường Khương Miên, sau đó ả xuất hiện kịp thời để giải cứu. Nhưng bởi vì ả ta có lửa giận trong lòng, ả quyết định để bọn lưu manh động thủ với Khương Miên trước, nửa đường ả sẽ xuất hiện.

Ả một mực theo dõi sau lưng Khương Miên, cho nên mới nắm rõ vị trí của nàng. Chỉ là không nghĩ tới, Khương Miên không những nhìn thấu mưu kế của ả, trái lại còn ra lệnh cho bọn lưu manh đã thuê bắt ả ta lại.

"Bọn mày đây là đe dọa!" Ả ta thét lên, biết rằng Khương Miên đã không còn tin tưởng ả nữa rồi, nên ả cũng chẳng muốn ngụy trang nữa: "Chính cô ta nói sẽ đưa bọn mày tiền, bọn mày tự tìm cô ta mà đòi! Còn muốn tao đưa tiền, ha, nằm mơ đi!"

Khương Miên nhìn ả ta, cười nói: "Tôi nhắc nhở cô một câu, trong tay bọn họ đang nắm giữ bằng chứng cô thuê bọn họ tới đánh tôi. Nếu là báo cảnh sát, đem chứng cứ trình lên, lại dùng tiền đã chuẩn bị đưa ra, cô đoán xem cảnh sát sẽ bỏ tù cô nhiêu năm nhỉ? Ba năm? Hay là năm năm?"

Hai chữ "ngồi tù" tựa như ngàn cân mà đè nặng cùng áp Lâm Phỉ Phỉ xuống dưới, ả ta cả người đờ đẫn mà nhìn Khương Miên, một hồi lâu thì thào nói: "Khương Miên, mày thay đổi rồi, mày thật là đáng sợ."

Khương Miên: "..."

Nàng xoa xoa đôi bàn tay nổi da gà da vịt: "Không phải là tôi thay đổi, là tôi trước kia đã quá ngu, là kẻ đần độn mà trở thành máy rút tiền của cô."

"A! Đúng rồi!" Khương Miên mỉm cười, "Lúc đầu tôi không có ý định truy cứu tới cùng, nhưng tôi cũng đã cho cô một cơ hội rồi, đừng lại nhắm vào tôi, cô hết lần này đến lần khác không nghe. Hiện tại thì nghe cho kỹ, trong những năm vừa qua, cô đã lấy được của tôi tất cả bao nhiêu tiền, tôi cũng không tính quá kỹ, chắc là tầm khoảng một trăm vạn đi. Tôi sẽ cho cô thời gian một tuần để chuẩn bị tiền đầy đủ trả lại cho tôi."

Một trăm vạn đối với nguyên chủ cũng không tính là gì so với khối tài sản của cô. Nhưng chi cho loại người như Lâm Phỉ Phỉ, Khương Miên trong lòng khó chịu, đến nỗi nàng muốn quay trở về quá khứ khuyên nguyên chủ nên đi quyên góp, ở đó nàng còn được nhận lại sự biết ơn.

"Tớ sai rồi, Miên Miên thật xin lỗi, tớ đã sai thật rồi!" Lâm Phỉ Phỉ rốt cuộc cũng hiểu được Khương Miên đã không còn dễ dàng bị ả ta lừa dối nữa rồi. Một trăm vạn có thể dùng nhiều cách khác nhau để gom lại, còn đi tù thì ả chắc chắn không thể rồi!

Ả không rõ rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề, nhưng ả hiện tại đã rõ, nếu ả ta không thật sự cầu xin sự tha thứ, ả ta chắc chắc xong thật rồi.

"Là tớ bị mỡ heo che mờ tâm trí, tớ không nên nghe theo sự xúi giục của người khác mà thuê người làm hại cậu, chính...chính là Quan Hân, chính cô ta kêu tớ làm thế!" Đến cuối cùng, ả vẫn còn muốn châm ngòi vào mối quan hệ giữa Khương Miên và Quan Hân một chút.

"Tiền của bọn họ, tớ sẽ lập tức đưa ngay!" Ả vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra, trực tiếp đem sáu vạn chuyển vào tài khoản của Cường ca.

Cường ca thu được tiền, biết Khương Miên đại khái không dễ chọc, hắn liền xin lỗi Khương Miên: "Chúng tôi cũng thật lòng xin lỗi, cũng đã lấy tiền, cùng với thay cô làm việc, chúng tôi cũng không phải cố ý muốn gây sự mà đánh cô, chính cô gái này yêu cầu chúng tôi tới. Cô nói cho chúng tôi gấp ba lần số tiền, dư ra hai vạn nên chúng tôi sẽ chuyển trả lại cho cô."

Đại ca bọn lưu manh tựa hồ có rất nhiều tiền mặt trên người, trực tiếp đem hai vạn lấy ra đặt lên bàn, sau đó, kêu bọn đàn em rời đi.

"Miên Miên, cậu tha thứ cho tớ có được hay không?" Lâm Phỉ Phỉ lần này là khóc thật, trên mặt ả vẫn còn dấu vết bạt tay của Cường ca đánh tới sưng tấy, tóc tai thì bù xù, trông vô cùng chật vật.

Người không biết còn tưởng rằng Khương Miên đối với ả ta làm cái gì khác.

Hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ đối với Lâm Phỉ Phỉ chính là vô cùng yêu thích ả, đôi mắt Khương Miên khẽ nhíu, nhìn xem Lâm Phỉ Phỉ khóc như mưa, ánh mắt sâu kín, một hồi lâu mới nói: "Đây chính là lần cuối!"

Lâm Phỉ Phỉ vui mừng khôn xiết, biết được Khương Miên bỏ qua cho ả, liền cầm lấy túi xách lảo đảo mà chạy đi.

Mất mặt đã đủ nhiều, ả muốn tìm đến một chỗ nào đó để thu xếp lại một chút. Đồng thời, ả cũng hiểu rằng về sau chắc chắn không thể đắc tội Khương Miên.

...

Khương Miên nhìn về phía Kỳ tiên sinh, hắn cũng đã chậm rãi dùng bữa xong, hiện đang từ từ thưởng thức chén canh.

"Vừa rồi cảm ơn anh rất nhiều!" Khương Miên nói.

"Không sao."

Khương Miên không nói thêm gì nữa, nàng còn chưa ăn no đâu, liền tiếp tục cầm đũa ăn tiếp. Sau khi ăn xong, nàng giữ đúng lời nói, đem tất cả hóa đơn của các thực khách mà thanh toán.

Trở lại chung cư, thang máy vừa mở, hai người liền nghe thấy một âm thanh già nua mà hùng hậu: "...Đôi mắt của nó bị thương, đi đứng không tiện, còn có thể đi đâu? Ta yêu cầu cậu một bước cũng không rời để chăm sóc nó, hiện tại thì sao? Người thì không thấy đâu, vậy ta cần cậu làm gì!"

"Lão gia tử, tôi..." Đối mặt với cơn tức giận của ông lão, La Gia Nhạc có nỗi khổ không thể nói thành lời, cậu chính là một bước không rời mà đi theo ông chủ, vấn đề chính là ông chủ không cho nha.

Tiếng bước chân khiến cuộc nói chuyện của Kỳ lão gia tử dừng lại, nhìn qua liền thấy Kỳ tiên sinh đã đến gần, bình tĩnh kêu một tiếng: "Cha."

"Yến Thư, muộn như vậy mà con còn đi đâu?" Nhìn thấy con trai vẫn hoàn hảo không một vết thương, giọng điệu của Kỳ lão gia tử liền trở nên thoải mái, vội vàng tới đón, hỏi: "Tay của con bị làm sao thế? Ai là người làm con bị thương?"

"Là tôi..." Khương Miên vừa lên tiếng, thang máy lại một lần nữa mở ra, Hàn Húc bước ra, thấy cảnh này thì sửng sốt hai giây, lập tức đem Khương Miên kéo vào trong ngực bảo vệ cẩn thận: "Các người là ai?"

Kỳ lão gia từ nhìn mặt Hàn Húc mà đánh giá một lát: "Hàn Húc?"

Hàn Húc: "Kỳ Quy Lễ?"

Ánh mắt của Kỳ lão gia tử lại nhìn về phía Khương Miên trong lòng Hàn Húc, tưởng rằng tình nhân được bao dưỡng bên ngoài của Hàn Húc, mà nàng lại mới ở cùng một chỗ với con trai mình, con trai thì không thể nhìn thấy... Lông mày của ông lập tức nhăn lại, ánh mắt nhìn Khương Miên không khỏi nhiều thêm mấy phần không vui.

"Ánh mắt của ông chính là có ý gì?" Hàn Húc cũng tự nhiên chú ý đến ánh mắt của Kỳ lão gia tử, cười lạnh hai tiếng, "Đừng ỷ vào tuổi tác của ông lớn mà tôi không dám chửi, chính là người của Kỳ gia ta cũng không để vào mắt."

"Làm càn!" Kỳ lão gia tử dùng gậy chống xuống mặt đất, "Ngay cả cha của cậu cũng chưa từng nói với tôi như vậy!"

Hàn Húc chỉ xuống dưới chân, nói: "Ngượng ngùng, cha tôi đã đi xuống dưới rồi."

"Tôi nghe nói đứa con xuất gia làm hòa thượng của ông đã hoàn tục rồi." Hàn Húc nhìn về phía Kỳ Yến Thư, "Chính là người này đi? Ha."

Giọng điệu tựa như thể hiện sự khinh thường.

Kỳ lão gia tử: "..."

Khương Miên: "..."

Nàng xem như đã hiểu, tính cách dễ nổi nóng của nguyên chủ, hẳn là được di truyền từ người cha thổ hào này.

Bất quá lượng tin tức có chút lớn, không nghĩ tới vị Kỳ tiên sinh này lại là một hòa thượng hoàn tục, khó trách luôn cảm thấy cảm giác trên người anh ta không giống nhau.

Cùng với, người nhà họ Kỳ này, chính là Kỳ gia trong sách đi.

Trong nguyên thư, phần diễn liên quan đến Kỳ gia cũng không ít, Kỳ gia là hào môn vọng tộc được truyền thừa trăm năm, gia sản của bọn họ so với Hàn thị cũng không thấp hơn, chủ yếu chính là, nam chính Cố Tê Văn thuộc dòng dõi con cháu của Kỳ gia.

Phần kịch bản này phải tới gần cuối sách mới được đề cập tới, mẹ của Cố Tê Văn lúc còn trẻ, đã cùng con cả Kỳ gia ở chung một chỗ. Nhưng bởi vì thân phận không xứng nên bị chia rẽ, tuy nhiên, bà đã mang thai, cuối cùng hạ sinh Cố Tê Văn, một mình đem đứa trẻ nuôi lớn, một mực không nói chân tướng cho Cố Tê Văn.

Tới lúc bệnh nặng nằm trên giường, gần thời khắc lâm chung mới nói cho Cố Tê Văn về cha ruột của hắn, Cố Tê Văn cho dù biết mình chính là con cháu Kỳ gia, cũng không một lần nghĩ về Kỳ gia.

Thẳng đến khi bị ép buộc phải kết hôn với Khương Miên, bất đắc dĩ mới tìm tới Kỳ gia, cùng Kỳ gia liên hợp. Sau khi Hàn Húc rời đi, nhanh chóng nuốt chửng Hàn thị, dẫn đến nguyên chủ cuối cùng không còn lại gì cả.

Khương Miên nhìn về Kỳ Yến Thư bên cạnh, người này tựa hồ không có xuất hiện trong sách, hoặc là đã từng xuất hiện mà nàng lại không nhận ra. Khương Miên bắt đầu đào lại kịch bản của cuốn sách.

Sau khi tìm thấy, kỳ thực Kỳ Yến Thư chỉ có một đoạn giới thiệu trong cuốn sách này.

Gia chủ Kỳ gia Kỳ Quy Lễ có một đứa con trai nhỏ, được hạ sinh vào lúc ông đã ở cái tuổi năm mươi, trở thành bảo bối nhỏ, từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, trải qua sự chỉ điểm của đại sư, nhất định phải đưa đến đạo quán sinh hoạt mới có thể sống sót.

Thế là hắn được đưa đến đạo quán dưới hình thức để tóc tu hành, đáng tiếc vẫn là chết tại đạo quán, lúc ấy, hắn chỉ mới ba mươi tuổi.

Khương Miên: "..."

Cho nên, Kỳ Yến Thư chính là chú nhỏ của nam chính?!

Bất quá theo kịch bản của sách, Kỳ Yến Thư lúc này phải chết, hiện tại không chỉ không chết, mà còn hoàn tục, kịch bản này so với trong sách đã xảy ra sự biến hóa.

Khương Miên không thể đoán được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nàng liền nghĩ một chút liền không nghĩ nữa, dù sao nàng cũng không liên quan đến việc này.

Chỉ cần bốn người cha sống tốt, tương lai tất cả cũng sẽ không phát sinh thêm chuyện gì.

Hàn Húc nhìn Kỳ lão gia tử mà hừ lạnh một tiếng, Hàn gia cùng Kỳ gia từ trước đến nay đều có mâu thuẫn, hai bên chính là phần ai người nấy quản không nhìn đến mặt nhau, Hàn Húc thì lại lười phản ứng với đám người này, nắm tay Khương Miên lôi vào nhà.

Phát hiện ánh mắt của con trai luôn nhìn về phía cửa đối diện, Kỳ lão gia tử đoán chắc rằng hắn chính là "nhìn" Khương Miên, sắc mặt liền biến đổi: "Yến Thư, chúng ta vào nhà trước, con nói cho ta nghe, vết thương trên tay từ đâu mà xuất hiện?"

"Đôi mắt của con bây giờ không tiện, không nên tùy ý mà đi ra ngoài, ai biết được những người giúp con có phải là thật lòng hay là có ý khác chứ." Kỳ lão gia tử nói, "Cô gái mới vừa rồi đi, ở trước mắt người khác mà ôm ôm ấp ấp với Hàn Húc, được bao nuôi ở nơi này, tuổi thì quá trẻ khẳng định không có giáo dưỡng, con tuyệt đối đừng để bị lừa!"

Kỳ lão gia tử còn muốn nói tiếp chuyện khác, Kỳ Yến Thư bỗng nhiên chuyển hướng nhìn ông, nói: "Cha nói rất khó nghe!"

Kỳ lão gia tử: "..."

Kỳ Yến Thư đi về hướng cửa căn hộ, khí chất đột nhiên hạ thấp: "Về sau đừng tùy ý mà đến đây nữa."

Kỳ lão gia tử mấp máy môi, một lời cũng không thể nói ra.

***

"Miên Miên, ba ba sẽ mua cho con một căn hộ ở nơi khác nha, con dời qua đó ở được không?" Đây là câu nói đầu tiên của Hàn Húc sau khi bước vào nhà với Khương Miên.

Khương Miên còn đang suy nghĩ về cốt truyện, nghe vậy liền "A" một tiếng, hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì ở đối diện là người của Kỳ gia, Kỳ gia không có điều gì tốt cả, một mình con ở nơi này, ba ba thật không yên lòng." Hàn Húc hừ lạnh, "Con nhìn xem vừa rồi ông già đó có phải hung dữ hay không? Ông già này tâm tư so đo, con của ông ta có thể tốt chỗ nào, đôi mắt thì băng vải, giả thâm trầm cho ai xem, nhìn qua cũng chẳng phải là người tốt lành gì."

Khương Miên cảm thấy mình nên nói giúp Kỳ Yến Thư một câu, dù sau đối phương cũng giúp mình lúc ở quán ăn: "... Người nam nhân trẻ tuổi gọi là Kỳ tiên sinh kia bị băng vải ở mắt là do anh ta bị thương ở đôi mắt."

"Ba không quản hắn có hay không bị thương, dù sau họ Kỳ..." Hàn Húc cảm giác được không thích hợp, "Miên Miên, làm sao con biết hắn ta bị thương ở mắt?"

Đối với bộ dạng này của ba ba, Khương Miên cảm thấy nếu mình nói ra chuyện từng tiếp xúc với Kỳ Yến Thư, người cha thổ hào này đoán chừng phải giậm chân bùng nổ, thế là nàng uyển chuyển nói: "Một người bình thường chắc chắn không bao giờ đem miếng vải trắng che đi đôi mắt của mình, mà hôm qua lúc anh ta mới chuyển tới, con không cẩn thận gặp được, trên tấm vải che mắt nhiễm đầy máu tươi."

Nàng nho nhỏ nói dối.

Hàn Húc hừ một tiếng, lại đem chủ đề kéo trở về: "Ai quản hắn xảy ra chuyện gì, chúng ta dọn nhà có được không bảo bối? Ba ba mua cho con một căn biệt thự thật lớn."

"Con cảm thấy nơi này rất tốt!" Đối với thời điểm nàng ngồi thiền một đêm ở đây so với trong bệnh viện một tuần thì hiệu quả xác thật tốt hơn, nàng quyết định sẽ không chuyển đi.

Nàng đổi một góc độ khác để khuyên người cha thổ hào: "Ba ba, nếu con dời đi, chẳng phải thể hiện chúng ta sợ Kỳ gia hay sao, muốn chuyển cũng nên là người của Kỳ gia chuyển, đúng không?"

Hàn Húc nghĩ nghĩ, cảm thấy con gái nói rất đúng, nhưng vẫn không yên lòng, cẩn thận đề nghị: "Nếu không ba ba phái thêm mấy nữ vệ sĩ bảo vệ con được không?"

Trước kia cả bốn người cha đều lo lắng cho con gái bảo bối ở một mình không an toàn, ngoại trừ bảo mẫu chăm sóc cho sinh hoạt hàng ngày, còn muốn phái thêm nữ vệ sĩ, liền bị nguyên chủ nổi giận một trận, đành phải bỏ qua.

Khương Miên: "..."

Cha ruột, ngài đây là muốn đề phòng cái gì thế!

*Chút tâm sự của editor:

Lời đầu tiên, mình cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ cũng như đưa ra nhận xét, góp ý cho truyện mình đang dịch. Thì cũng như mình đã nói, mình đang tập dịch truyện, cho nên câu cú, xưng hô không được mượt cho lắm. Vì vậy, mong các bạn thông cảm!

Mình cũng đang cố gắng chỉnh sửa văn phong của mình lại từ từ cho nên các bạn cứ thoải mái nhận xét góp ý cho mình nha! Mình sẽ cố gắng để chỉnh sửa sao cho phù hợp nhất!

Cuối lời, mình cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ mình (mặc dù mình ra chương cực kỳ chậm:")))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play