"Miên Miên!" Thanh âm hoảng sợ vang bên tai Khương Miên, nàng thử nghĩ muốn mở mắt nhìn xem là ai đang kêu, nhưng mí mắt quá nặng, đầu ngơ ngơ ngác ngác, nhất thời không thể dậy nổi.

Ngay sau đó, nàng cảm thấy lại có người ôm lấy nàng, tiếng hét phẫn nộ vang lên đỉnh đầu: "Lập tức lái máy bay trực thăng tới!".

"Hàn tổng, đây là nội thành, máy bay trực thăng không thể qua được".

Thanh âm kia lại gào thét: "Vậy dùng tốc độ nhanh nhất đem Miên Miên đưa đến bệnh viện!".

"Miên Miên đừng ngủ, ba ba ở chỗ này, nhanh mở mắt nhìn ba ba." Hàn Húc ôm Khương Miên xuống lầu, thanh âm của hắn khiến Khương Miên hoảng hốt.

Ba ba???

Đó là thứ gì???

Ngay vào lúc này, một cỗ bén nhọn đau đớn từ cỗ tay truyền đến, đau đớn khiến suy nghĩ hỗn độn của nàng dần dần thanh tỉnh, nàng chậm rãi mở mắt, đối đầu là một gương mặt anh tuấn.

"Miên Miên." Hàn Húc vui mừng, thận trọng ôm Khương Miên ngồi vào phía sau xe, thúc giục lái xe, "Ta muốn đến bệnh viện trong vòng năm phút."

"Vâng vâng vâng." Lái xe giẫm lên chân ga, xe nhanh chóng bay ra ngoài.

"Miên Miên, nhìn ta, nhìn xem ba ba." Hàn Húc nhìn ánh mắt đờ đẫn của Khương Miên, sắc mặt trở nên khó coi, một tay nâng cổ tay trái của Khương Miên có quấn lụa trắng, mặt trên có màu đỏ tươi tràn ra, lòng tràn đầu lo sợ.

Khương Miên thuận theo ánh mắt của hắn nhìn về phía cố tay trái, một lát sau, chớp chớp mắt.

Hàn Húc tay khác che khuất Khương Miên đôi mắt: "Đừng nhìn, chúng ta lập tức liền đến bệnh viện, có ba ba ở đây, không có việc gì."

Dừng một chút, hắn nói: "Ta không biết con yêu thích thằng nhóc họ Cố đến như vậy, chỉ cần con tốt, ba ba đều đáp ứng hết."

Khương Minh kinh ngạc dò xét nam nhân trước mắt, hắn đại khái chừng bốn mươi tuổi, hoặc trẻ hơn, âu phục phẳng, khí chất tự phụ, quần áo sạch sẽ trắng noãn bị lây dính vài điểm máu, mười phần chướng mắt.

Trong lúc ngơ ngẩn, Khương Miện bỗng nhiên được tiếp nhận đại lượng tin tức của thời không này, nàng nhịn không được nhắm hai mắt lại, lúc mở ra lại, ánh mắt đờ đẫn có tinh thần, sâu trong đáy mắt lướt qua một vòng chấn kinh.

Thần hồn bị vỡ vụn của nàng lần nữa tụ lại, xuyên vào trong một quyển sách!!!

Khương Miên đời trước là một con cá chép tinh, mục đích cuối cùng là tu luyện để hoá hình, mắt thấy phía trước liền phải thành công, nàng ở trong một lu nước nát, quyết tâm chưa kịp thực hiện liền bị chết khát. (tội bả ghê -.-)

Sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình xuyên đến trung cấp vị diện tu tiên, nhưng làm nàng sướng đến phát điên rồi, lúc xuyên qua đã trưởng thành, vẫn là tông môn nổi danh thiên tài, thế là nàng đem mục tiêu đổi thành đắc đạo phi tiên, cố gắng tu luyện thật tốt.

Nhưng mà, ngay lúc nàng đạt tới Đại Thừa kỳ sắp phi thăng tiên giới, kết giới bị dị vực ma tộc đánh vỡ, ma tộc cường đại đánh tới. Vì bảo hộ tông môn, nàng liền giết mấy vị Ma Vương của đối phương, cuối cùng linh lực khô kiệt, thần hồn tiêu hết mà chết.

Kết quả vừa mở mắt liền tới chỗ này.

Khương Miên belike: "..."

Nàng hẳn là cao hứng, tốt xấu cũng nhặt lại cái mạng, đấy là chuyện tốt.

Nàng bỏ ra mấy giây, chỉnh lý đại lượng tin tức đạt được trong đầu, nàng là không có xuyên vào nhân vật chính của quyển sách, mà là xuyên vào thân thể của nữ phụ cùng tên.

Như thế cũng được, nàng lại chấn kinh, cái này nữ phụ cư nhiên lại có bốn cái cha ruột, mà mỗi ba ba lại có thân phận đều khá là ghê gớm.

Trong sách, Khương Miên bởi vì được bốn ba ba sủng ái đến lớn, dưỡng đến tính tình ương ngạnh điêu hoa, hận không thể được mọi người vây quanh chú ý.

Sau đó, nàng coi trọng nam chính tướng mạo tuấn mỹ, gia cảnh bần hàn, hết lần này đến lần khác cùng nữ chính bạch nguyệt quang âu yếm. Mong mà không được, nàng không ngừng kiếm chuyện với nữ chính, đồng thời để cho thổ hào ba ba của nàng bức bách nam chính cưới nàng.

Nguyên chủ một mực không ngừng kéo cừu hận với nam nữ chính, tác giả sách đại khái là thoải mái, nhanh chóng để nhóm ba ba của nguyên chủ lĩnh cơm hộp.

Không có nhóm ba ba che chở, nguyên chủ cuối cùng bị tàn phế, bị nam chính ném vào trại an dưỡng, nhận hết tra tấn chạy trốn tới trên đường, nhìn thấy bộ dáng nam nữ chủ hạnh phúc kết hôn trên màn hình điện tử, tuyệt vọng bỏ mình.

Khương Miên lại belike: "..."

Nguyên thư tác giả đúng thật là nam nữ chủ mẹ ruột!!!

Về phần đau đớn trên cổ tay, dựa vào cốt truyện, nguyên chủ đối với nam chính Cố Tê Văn vừa gặp đã yêu, muốn Cố Tê Văn trở thành bạn trai của mình, lại bị cự tuyệt.

Về sau biết được hắn thích nữ chính Quan Hân, thế là tìm Quan Hân gây phiền phức, vừa lúc để nam chính nhìn thấy, khiến nam chính châm chọc nàng.

Nguyên chủ biểu thị nhất định phải làm đoá hoa cao lãnh này quỳ dưới váy mình, thế là gọi điện cho ba ba thổ hào của nàng, cũng chính là nam nhân đang ôm nàng lúc này, người tổng phụ trách tập đoàn Hàn thị Hàn Húc. Nàng muốn thông qua lực lượng của Hàn Húc để Cố Tê Văn cúi đầu trước nàng.

Hàn Húc đem nữ nhi đặt trên đầu quả tim mà sủng, cái nào để ý loại hàn môn tiểu tử Cố Tề Văn, tự nhiên cự tuyệt.

Nguyên chủ dưới cơn nóng giận, muốn dùng cắt cổ tay để uy hiếp thổ hào ba ba, kết quả không cẩn thận chơi đến chảy máu.

Về sau thổ hào ba ba thoả hiệp, lợi dụng quyền lực trong tay, ép buộc Cố Tê Văn cùng nguyên chủ đính hôn, dẫn đến nguyên chủ trở thành nữ phụ ác độc kết cuộc bi thảm cùng với bốn ba ba lần lượt lĩnh cơm hộp bắt đầu.

Khương Miên: "..."

Nàng mẹ nó muốn mắng nguyên chủ hai câu, nhưng nghĩ đến mình lại trở thành nàng, chửi cũng là mình, không có lời, nên đem hai câu chửi nén trở về.

Phát hiện Khương Miên nhìn chằm chằm chính mình, Hàn Húc trầm trầm mắt, hướng tài xế nói: "Đã tới bệnh viện rồi sao!"

"Nhanh chóng sẽ đến!" Lái xe trên trán không ngừng đổ mồ hôi.

"Ta không sao." Khương Miên cuối cùng từ trong cổ họng phát ra thanh âm, giữa lông mày của nam nhân tràn ngập lo lắng và vội vàng, mang theo tràn đầy yêu thương đối với nữ nhi.

Khương Miên đời trước luôn ở trong bể cá không hoá hình thành công, đời kế là thiên tài tu sĩ trong tông môn, đơn hệ Băng linh căn, tu luyện chỉ ngắn ngủi 50 năm liền đến Đại Thừa, dẫn tới thời gian cùng người khác ở chung không nhiều.

Đối mặt Hàn Húc lo lắng cùng nôn nóng, Khương Miên ngoại trừ một loại không hiểu được khó chịu bên ngoài, còn có một loại áy náy.

Mặc dù nguyên chủ làm là thực, nhưng bốn cái ba ba đối nàng thật lòng yêu thương, hiện tại đổi thành nàng, nếu dùng thuật ngữ chuyên nghiệp tại đời trước thì nàng cái này gọi là 'đoạt xá', chiếm giữ thân phận người khác.

Nếu như thế...

"Thực xin lỗi." Khương Miên nâng lên cánh tay không bị thương, cố hết sức cầm lấy góc tây trang của Hàn Húc.

Nàng muốn nói cho Hàn Húc, nàng không phải cố ý muốn chiếm lấy thân thể nữ nhi của hắn, thay vào đó cỗ thân thể này thật sự quá mức yếu đuối, nói xong thì mắt tối sầm lại, suy nghĩ trở thành bóng tối,

Tỉnh lại lần nữa, trước mắt một mảnh trắng xoá, Khương Miên giật giật tay, bên tai vang lên một đạo âm thanh băng lãnh: "Tỉnh cũng đừng giả bộ."

"Ngươi không cần hao phí tâm cơ, vô luận nhà của ngươi có tiền đi nữa, ta cũng không tiếp nhận ngươi, bởi vì nhìn ngươi, ta đều thấy buồn nôn. Nếu như người còn lòng tự trọng của nữ nhân, làm phiền người đừng dây dưa với ta." Hắn nói tiếp, "Cùng với, ta không phải là đối tượng để ngươi tuỳ tiện đùa giỡn."

Khương Miên: "???"

"Lộ ra bộ dạng không biết ta, ngươi vậy là muốn đổi một cái phương thức biểu diễn khác?" Âm thanh kia mang theo nồng đậm châm chọc, "Đáng tiếc, kỹ thuật ngươi diễn quá kém cỏi, khiến ta muốn nôn."

Khương Miên rốt cuộc thấy rõ người nói chuyện, tại thế giới tu tiên, khắp nơi đều có mỹ nhân, nếu đặt người trước mắt ở tu tiên giới thì chỉ là nhan sắc tầm thường, thật muốn nói với hắn không bằng một cọng lông của ba ba thổ hào đẹp trai.

Ngoại trừ nguyên thư nam chính Cố Tê Văn, sẽ không người nào nói chuyện ác độc như vậy với nàng.

Trong nguyên thư, Cố Tê Văn chính là một người miệng độc.

Cùng với trong cốt truyện, thổ hào ba ba sau khi con gái cắt cổ ta tự sát, để bảo tiêu đem Cố Tê Văn từ trường học xách tới. Sau đó, hắn nghe được nam chính trong phòng bệnh châm chọc nguyên chủ, trong cơn giận dữ để bảo tiêu đánh người, nguyên chủ đau lòng, không để ý thương thế lao xuống giường ngăn lại động tác của thổ hào ba ba.

Trong hỗn loạn, nam chính nghênh ngang rời đi, còn nguyên chủ thì bị nứt vết thương mà để lại sẹo.

Khương Miên nháy nháy mắt: "Ngươi có biết người cuối cùng nói như vậy với ta đã bị gì không hử!"

Cố Tê Văn trong mắt không che đậy chán ghét: "Ngoài dựa vào 'mặt nhà phố, bố làm to', ngươi còn cái gì khác? Bất quá chỉ là sinh ở cái số đôi con rệp mà thôi."

Khương Miên: "..."

Thật đúng là lâu rồi không nghe chó sủa, tại tu tiên giới, bởi vì tu vi đỉnh cao nên mỗi khi nghe xong tên của nàng liền kính sợ.

Nàng mặc dù tính tình tương đối ôn hoà, nhưng khi bị người khác mắng đến muốn lên đầu lên cổ người ta mà ngồi, không phản kích một chút, đúng là không xứng với cái danh 'ỷ thế hiếp người' của nàng.

Mà xem lại cốt truyện, nguyên chủ còn chưa gây phiền phức cho nam chính đâu, vì vây, khi Cố Tê Văn nói những lời này không đơn thuần là độc miệng, mà là có chút ác độc.

"Ngươi là cái thá gì mà dám dùng ngữ khí như vậy ức hiếp con gái của ta?" Thanh âm lạnh lùng từ của vang lên, Hàn Húc cùng hai tên bảo tiêu thân hình cường tráng đúng tại của phòng bệnh, ánh mắt nhìn Cố Tê Văn như nhìn một vật chết.

Cố Tê Văn khinh thường giật giật khoé miệng, lãnh đạm nói: "Ta có nói sai?"

"Ba ba." Khương Miên hướng Hàn Húc gọi một tiếng, người sau cả người chấn động, ánh mắt khiếp sợ nhìn Khương Miên.

Từ khi thời kỳ phản nghịch của Khương Miên trở về sau, nàng càng ngày càng ương ngạnh, đối với bốn người cha ruột đều kêu cả tên lẫn họ.

Hàn Húc đã thật lâu rồi không nghe được tiếng "ba ba" từ con gái nhỏ, lần này nghe từ chính miệng con gái gọi hắn ba ba, khiến hắn lập tức muốn hảo hảo khoe khoang với ba người còn lại.

"Con đau quá a~." Khương Miên đỏ mắt nói, một tay không bị thương ôm ngực, một mặt bảo bảo hảo thương tâm.

Khương Miên mời vừa xuyên từ thế giới tu tiên, vì không bị người phát hiện thay đổi tim, đem thần hồn của nàng đánh tan, chính là cẩn thận nguỵ trang thật lâu.

Kỹ thuật diễn tuy không quá chuyên nghiệp, bất quá so với trước đó của nguyên chủ thì tốt hơn nhiều.

Quả nhiên, khi thấy khoé mắt đỏ hồng của con gái cưng, vẻ mặt uỷ khuất, niềm vui khi được nữ nhi kêu ba ba liền lập tức tiêu tán, hắn làm một cái thủ thế, thản nhiên nói: "Đừng đánh tàn phế là được."

Hai tên bảo tiêu hướng Cố Tê Văn đi đến, hắn tuy học qua một chút quyền cước công phu, nhưng cùng chuyên nghiệp bảo tiêu so ra liền kém xa cả máy cái con phố.

"Ba ba, con sợ." Khương Miên núp ở trong chăn, run lẩy bẩy.

"Miên Miên đừng sợ!" Hàn Húc cách chăn mềm vỗ nhẹ lưng của Khương Miên, cũng không quay đầu mà ra lệnh, "Xách ra ngoài đi."

Thế là gian phòng bên trong trở lại yên tĩnh, bên ngoài hành lang thỉnh thoảng truyền đến tiếng Cố Tê Văn kêu rên _____ Hàn Húc đã đem Khương Miên chuyển đến bệnh viện tư nhân của hắn, không có bất kỳ người nào đối với đại lão bản bảo tiêu thực hiện hành vi đánh người đưa ra ý kiến gì.

Hàn Húc khẩn trương hỏi thăm Khương Miên: "Chỗ nào không thoải mái liền nói cho ba ba nghe."

Khương Miên: "Đã tốt hơn rồi ba ba."

Hàn húc do dự một chút, nói: "Cái tên tiểu tử họ Cố kia chả có cái gì tốt lành, Miên Miên, hắn hiện tại cứ luôn tổn thương con, về sau có thể sẽ càng thêm tổn thương! Bảo bối! Nghe ba ba khuyên, con nếu muốn yêu thương, ba ba tìm người ôn nhu quan tâm tới con có được không?"

"Dù gì...", Hàn Húc lấy điện thoại ra, mở album một trương hình ảnh, "Đây đều là những mẫu người nam nhân hoàn mỹ, con xem một chút, thích cái nào, ba ba cho ngươi lấy cái đó."

Khương Miên: "???"

Khương Miên: "!!!"

Khương Miên: "!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!?!"

Nàng năm nay đã qua hai kiếp rồi mà chưa gặp qua trường hợp cha ruột cho nữ nhi nuôi nam sủng, a không, bao nuôi con vịt như thế này.

***

Editor: Sao cứ lộn Cố Tê Văn thành Cố Tề Văn hoài nhỉ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play