Sau lần tiêm vắc-xin bệnh dại thứ ba, Hạ Thiên cuối cùng đã tiết kiệm đủ tiền.
100 nhân dân tệ này được tích góp trong hơn 20 ngày, mỗi ngày tiết kiệm một hoặc hai nhân dân tệ khi ăn ở căn tin vào buổi trưa, sau đó là mặc cả khi mua đồ, cuối cùng cũng tiết kiệm đủ để trả cho Kiều Dược Dược.
Kiều Dược Dược nhìn đống tiền lẻ, biết cô tích cóp được số tiền này cũng không dễ dàng gì.
“Ơ kìa, không phải đã nói không cần rồi sao, cậu thật là…Chị em với nhau mà, không cần đâu!”
“Đến anh em trong cùng một nhà cũng còn tính toán với nhau cơ mà.”Hạ Thiên cất tiền vào túi của Kiều Dược Dược: “Cầm đi.”
“Vậy tớ mời cậu uống trà sữa.” Cô nàng lôi kéo Hạ Thiên đi đến tiệm trà sữa bên ngoài trường học, gọi ly nước nho lạnh cho cô và chính mình: “Tớ nói với cậu chuyện này, Lương Gia Di với Từ Bất Châu chia tay rồi.”
Đôi chân thon dài của Hạ Thiên gác lên chân ghế cao, chăm chú uống ly nước nho trong tay, hương vị vừa chua vừa ngọt: “Ừm.”
“Lương Gia Di là một streamer, nghe nói lúc cô ấy phát sóng trực tiếp, fans một hai muốn xem nhan sắc bạn trai của cô ấy. Sau đó cô ấy liền đi chụp lén Từ Bất Châu, bị cậu ấy phát hiện.”
“Chụp ảnh thôi mà.”
“Cậu không biết thôi, cô ấy phạm vào đại kị của Từ Bất Châu, hai năm trước vì đánh một con chó…Chậc, lúc ấy cậu ấy bị mắng đến thảm, còn có những bức ảnh của cậu ấy trên mạng, tất cả đều bị cư dân mạng biến thành di ảnh và ảnh ma cho nên cậu ấy đặc biệt ghét chuyện này. Lương Gia Di không phải là đâm đầu trực tiếp vào họng súng sao?”
Hạ Thiên bỗng dưng căng thẳng: “Cậu ấy tạm nghỉ học vì điều này sao?”
“Đúng vậy.” Kiều Dược Dược luôn nắm được những tin bát quái này: “Cậu ấy không thích bị chụp ảnh nên chia tay ngay và luôn, Lương Gia Di mấy ngày nay đều khóc lóc xin quay lại, nhưng lần này… Chắc là kết thúc thật rồi, cô ấy đúng là biết tự tìm đường chết ghê.”
Tin hai người chia tay rất nhanh đã được xác nhận.
Mỗi buổi sáng, Hạ Thiên đều có thể nhìn thấy trên bàn Từ Bất Châu đặt đủ loại bánh kem, sữa và các kiểu bữa sáng khác nhau, còn có mảnh giấy ghi lời xin lỗi bằng chữ con gái.
Từ Bất Châu đến liếc mắt nhìn một cái cũng lười, trực tiếp ném hết cho Mục Hách Lan ngồi cùng bàn.
Khoảng thời gian đó, Mục Hách Lan ước chừng bị cậu nuôi béo vài cân.
Vào tiết tự học ngày thứ tư, Kiều Dược Dược quay đầu lại, dò hỏi: “Từ Bất Châu, cậu chia tay với Lương Gia Di thật à?”
“Liên quan gì đến cậu!” Mục Hách Lan trắng trợn nói: “Tomboy, cậu thích cậu ấy à?”
“Chuyện này cũng không liên quan đến cậu!” Kiều Dược Dược khinh thường nhìn Mục Hách Lan, xong lại quay sang nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Từ Bất Châu: “Các cậu…Sẽ không quay lại nữa chứ?”
Mục Hách Lan hét lớn: “Gì đây! Không phải cậu muốn theo đuổi anh Từ của tớ đấy chứ!”
“Bởi vì… Bọn họ cứ chia rồi lại hợp, người khác nhìn vào cũng không biết làm thế nào, không dám theo đuổi.” Kiều Dược Dược nói: “Cho một lời khẳng định đi, không mọi người cứ thấp thỏm không yên, tóm lại là hai người có quay lại không?”
Từ Bất Châu cũng không thèm ngẩng đầu lên, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp cầm bút, viết xuống giấy một hàng tiếng Anh, lơ đãng trả lời: “Sẽ không.”
“Chậc, thật đúng là…”
Kiều Dược Dược cười đến mức không thấy mặt trời, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, đưa cho cậu cuốn sổ ghi thông tin thành viên của đội bóng rổ: “Nhanh, viết tên cậu vào đây, ngày mai bắt đầu tập với mọi người.”
Từ Bất Châu cầm lấy cuốn sổ, tùy ý điền thông tin.
Mục Hách Lan bất mãn nói: “Lúc đầu nói là không muốn Bất Châu tham gia, giờ cậu lại bảo cậu ấy điền tên, cố ý đúng không?”
“Lúc ấy cậu ấy có bạn gái.” Kiều Dược Dược bĩu môi: “Đội bóng rổ của bọn tớ chỉ hoan nghênh những nam thanh niên độc thân chưa lập gia đình, cảm ơn.”
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào việc tớ là đội trưởng, tớ có quyền quyết định.”
Từ Bất Châu điền xong tên, trả sổ lại cho Kiều Dược Dược.
Kiều Dược Dược nhận lấy, thuận tay đưa cho Hạ Thiên ngồi cùng bàn: “Nào, cục cưng, cậu cũng viết đi.”
Tay cầm bút của Hạ Thiên hơi thấm mồ hôi, kinh ngạc nhìn Kiều Dược Dược.
Kiều Dược Dược nói: “Ngày mai tới sân thể dục cùng nhau luyện tập.”
“Nhưng…Mình không.”
“Không sao!” Kiều Dược Dược đặt cuốn sổ ghi thông tin thành viên lên bàn Hạ Thiên: “Yên tâm, chị đây sẽ dạy cưng, đảm bảo ba ngày là học được.”
Hạ Thiên do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn mở nắp bút ra, viết tên mình vào sổ thông tin.
Thông tin bao gồm mấy cái cơ bản như tên, tuổi, cô để ý cột cuối cùng… là số QQ.
Tim cô lúc này như con thỏ, kích động đến mức suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kiều Dược Dược dường như cũng nhìn ra tâm tư của cô, liền lật cuốn sổ về phía trước cho cô nhìn, ngón tay của Kiều Dược Dược chỉ chỉ vào số QQ của Từ Bất Châu, ném cho cô một ánh nhìn đầy ẩn ý.
……
Ban đêm, Hạ Thiên tranh thủ lúc cả nhà ngủ say, lôi chiếc điện thoại cũ ra khỏi tủ, sau đó tải bản cũ của QQ trong cửa hàng ứng dụng về máy.
Trí nhớ của cô khá tốt, nhìn một lần nhớ luôn số QQ, sau khi nhập dãy số ấy vào liền nhấn nút thêm bạn.
Ảnh đại diện QQ của Từ Bất Châu là biểu tượng chú chim cánh cụt của QQ, trông… giống như một acc clone.
Tên chỉ có một chữ —— Phong.
Hạ Thiên bỗng nghĩ tới một bài hát, thoáng đỏ mặt.
Mặc dù chỉ là một sự trùng hợp, nhưng cũng làm tâm tình của cô trở nên sôi sục giống như lon Coca đông lạnh.
Cô gửi lời mời kết bạn cho cậu, viết: Hi, tớ có thể kết bạn với cậu không?^_^
Bấm gửi đi, cô lo lắng nằm xuống giường, nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng, hồn như lìa khỏi xác…
Từng giây từng phút dần trôi qua, cô đợi mười phút, nhưng điện thoại không rung, cô không cam lòng mở giao diện QQ lên, cũng không đọc tin nhắn của bạn mình.
Hạ Thiên kiên trì ngồi làm bài tập đến 12 giờ, nhưng vẫn không có lời hồi âm nào.
Cậu không chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Hạ Thiên từ bỏ, cô thoát khỏi QQ, sau đó xóa ứng dụng đi, để điện thoại lại chỗ cũ trong ngăn tủ.
Trong khoảng thời gian đó, cô chưa từng nói chuyện với cậu, mặc dù đã quen việc cậu ngồi sau lưng nhưng mỗi người đều làm việc riêng của mình.
Từ Bất Châu chính là người như vậy, có người tìm cậu, cậu sẽ phản ứng, nhưng tuyệt không chủ động đi trêu chọc người khác.
Vì vậy họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau, cho dù đó là sự cố xe buýt lần trước hay là khi cậu đánh em trai cô, họ chưa bao giờ nói một lời nào với nhau.
Hạ Thiên nghĩ, Từ Bất Châu căn bản là không biết cô.
Cô cũng không nổi đến mức ấy.
……
Bởi vì lần ở khu trò chơi, Hạ Thiên làm ngơ việc Hạ Hạo Hiên bị đánh, đứa trẻ này vẫn luôn tìm cách trả đũa cô.
Sáng hôm đó, cậu nhóc lẻn vào phòng trong khi Hạ Thiên đang vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, lấy trộm băng vệ sinh cô để trong tủ.
Hạ Thiên vội vàng ăn bữa sáng rồi đi bộ tới trường.
Trường trung học số 1 Nam Du cách nhà cô không xa, nhưng việc đi lên dốc xuống dốc thì gần như là leo núi, vậy mới có thể đến được trường, đây cũng là điều làm nên sự đặc biệt của thành phố C.
Dọc đường đi, cô cảm thấy những người qua đường dường như đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô hơi kinh ngạc, lấy chiếc gương nhỏ ra soi, không phát hiện có vấn đề gì, cũng không có nhiễm bẩn gì.
Hạ Thiên không nghĩ nhiều, lập tức đi học.
Trường học được xây ở chỗ khá thấp, giống như lòng chảo nhỏ, mỗi khi vào trường đều phải đi qua một con đường dốc dài.
Hạ Thiên phát hiện có nam sinh đạp xe đi ngang qua cô, còn không ngừng quay đầu lại nhìn cô, nở một nụ cười đầy thâm ý.
Cô là một cô gái bình thường ít nói, chưa bao giờ thấy tỷ suất quay đầu nhìn mình cao như vậy, cô không khỏi hơi lo lắng, lấy chiếc gương nhỏ ra soi xem đầu tóc có rối hay không.
Thật kỳ lạ.
Cô không thể không tăng tốc, đi về phía dãy nhà học.
Dọc hành lang, Mục Hách Lan và Từ Bất Châu đang dựa lưng vào lan can, đứng thảo luận về trận NBA tối qua.
Từ Bất Châu mặc áo sơ mi trắng, cổ áo tùy ý mở ra, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào vầng trán thẳng tắp của cậu một tia sáng, làm cho lông mày và đôi mắt như trở nên trong suốt, lông mi tựa hồ sáng lấp lánh.
Cậu cầm một hộp sữa trong tay, câu được câu không trò chuyện với bọn họ, thỉnh thoảng lại nở một nụ cười.
Tuy nhiên, khi Hạ Thiên đi ngang qua họ, Mục Hách Lan, người đang đứng ở rìa ngoài cùng, hô to một tiếng ——
Mục Hách Lan giống như ăn phải côn trùng, sắc mặt quái dị, cau mày: “Hạ Thiên, sau quần cậu dính cái gì kìa.”
Hạ Thiên quay đầu lại, bỗng nhiên phát hiện, sau quần mình dính một cái băng vệ sinh đã mở, vị trí dán băng vệ sinh khá vi diệu, ở ngay mông cô, nhìn…giống như cô đã quên vứt nó đi sau khi cởi ra nên bị dính vào quần.
Từ Bất Châu đang nhìn điện thoại di động, nghe thấy động tĩnh, liền nhướng mi nhìn cô.
Băng vệ sinh màu trắng, cứ như vậy mà dính trên quần cô.
Hạ Thiên như bị một quả đạn đại bác bắn cho mất trí, sắc mặt âm trầm, dưỡng khí trong lồng ngực từng chút một cạn kiệt, cảm giác đau đớn gần như ngạt thở…
Lại có vài nam sinh chạy vào lớp học, gọi bạn ra ngoài xem cuộc vui.
Cũng có nhiều nữ sinh ở các lớp khác thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn bạn nữ ngoài hành lang.
Mọi người bàn tán xôn xao ——
“Trời ạ!”
“Bạn ấy không để ý sao?”
“Xấu hổ quá! Tớ thấy xấu hổ thay luôn.”
“Ghê quá đi, bạn ấy có phải con gái không? Sao có thể…”
……
Một cơn gió lạnh thổi qua, toàn thân cô run lên.
Ánh mắt của mọi người như những lưỡi dao xuyên qua máu thịt của cô, cắt vào tận xương.
Cô trở thành người ngoài hành tinh, chịu đựng sự soi mói, phán xét của mọi người, đôi vai gầy khẽ chùng xuống, nước mắt rơi, đọng lại trên mặt đất.
Cô thà chết còn hơn.
Giây tiếp theo, Từ Bất Châu bước qua đám người, lấy miếng băng vệ sinh trên quần cô xuống quay người lại, cười mỉa dán lên lưng Mục Hách Lan.
“Ha ha ha.”Có nam sinh cười lớn: “Mục Hách Lan, hợp với cậu phết đấy, dùng đi!”
Mục Hách Lan lấy băng vệ sinh xuống, dán luôn vào đầu cậu học sinh vừa nói.
Chàng trai như cương thi bị đạo sĩ dán bùa, đơ người vài giây, tất cả nam sinh xung quanh đều cười phá lên, nữ sinh cũng cười mắng ——
“Đủ rồi đấy, có gì đâu mà nghịch.”
“Mấy người các cậu đúng là nhàm chán.”
“Điên thật đấy!”
Cả buổi sáng, bọn con trai rượt đuổi nhau, và băng vệ sinh gần như bị hỏng.
Mục Hách Lan nhìn cô gái đang cúi đầu ngồi một mình trong góc, dường như đã nhận ra dụng ý của Từ Bất Châu, chủ động bước tới cầm lấy băng vệ sinh, dán trên người mình——
“Để tớ phổ cập khoa học cho các cậu, cái này là gì, cái này là băng vệ sinh, mỗi người con gái tới tháng đều phải dùng.”
“Mục Hách Lan, được rồi!”
“Tất nhiên là biết rồi.”
“Mục Hách Lan, đừng đùa nữa!” Có nữ sinh đỏ mặt: “Quá mất mặt!”
Mục Hách Lan đĩnh đạc nói: “Cái này giống như TT ấy, đều là đồ dùng vệ sinh, có gì mất mặt.”
Vừa dứt lời, xung quanh yên tĩnh, có nam sinh không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cậu.
Mục Hách Lan gian nan nuốt nước miếng, cứng đờ quay đầu nhìn, thấy chủ nhiệm lớp Chu Bình An đang đứng phía sau với vẻ mặt u ám.
“……”
Trong tiết học buổi sáng, Chu Bình An bị đám nam sinh này làm cho tức đến mức râu trợn ngược, mắng bọn họ là đồ vô tích sự, cả ngày ăn no rửng mỡ, cái gì cũng lấy làm đồ chơi được.
Nhưng không còn ai cười nhạo Hạ Thiên nữa.
Mấy nam sinh này đã lặng lẽ giúp cô hoá giải khoảnh khắc xấu hổ đến mức gần như được ghi vào sử sách…
Trong tiết học thứ hai, Hạ Thiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bí mật viết một tờ giấy đưa cho Mục Hách Lan: “Cảm ơn cậu.”
Mục Hách Lan: “Đại diện môn Anh, xin vui lòng cho tớ mượn bài tập tiếng Anh của cậu vào chiều nay, cảm ơn cậu, hehe.”
Hạ Thiên: “Không thể.”
Mục Hách Lan: “T^T.”
Hạ Thiên lấy lại tờ giấy, nhìn thấy cạnh nét chữ viết nguệch ngoạc của Mục Hách Lan là một dòng chữ viết đẹp đẽ khác, viết ——
“Không cảm ơn tôi à?”
Cô đương nhiên biết nét chữ này của ai, mỗi khi cô thấy, trái tim đều sẽ nhảy loạn lên …
Trong tích tắc, cô giống như người máy, toàn thân cứng đờ không dám cử động.
Kiều Dược Dược nhìn thấy cô đang đưa một tờ giấy cho Mục Hách Lan, hai má đỏ bừng, cô ấy cúi người nhìn, lập tức cầm lấy một cây bút đưa cho cô, dùng ánh mắt ý bảo cô nắm chắc cơ hội.
Hạ Thiên run rẩy cầm bút, viết một dòng chữ, bí mật đưa nó đến bàn của Từ Bất Châu ở đằng sau.
Từ Bất Châu lơ đễnh mở tờ giấy ra, không nhịn được cười.
Cô gái dùng phông chữ hoạt hình, nghiêm túc viết một dòng chữ ——
“Từ Bất Châu, cậu cũng muốn chép tiếng Anh hả? ^_^ )
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT