Vào một buổi chiều chủ nhật yên tĩnh, Hạ Thiên đọc câu chuyện về người phi công cô đơn từng chữ một.

Anh lạc vào sa mạc, cô đơn nhưng tự do.

Đắm chìm trong đó, màn đêm buông xuống lúc nào cô cũng không hay, thậm chí cô còn quên cả ăn tối.

Giọng nói lanh lảnh của Hạ Hạo Hiên từ ngoài cửa truyền vào, xen lẫn là tiếng mẹ cô đang dỗ dành nó.

Hạ Thiên đeo tai nghe cho mình, bật những bài hát của Châu Kiệt Luân, đi đến bên cửa sổ nhìn bức tường phủ đầy rêu bên ngoài hàng rào chống trộm.

Trên thực tế, đó không phải bức tường, chỉ là do tòa nhà dân cư có địa thế tương đối thấp cộng thêm gần với sườn dốc. Nhà cô lại sống ở tầng một, con dốc này chắn ngang cửa sổ của cô.

Dưới gốc cây si bên sườn dốc thường có các cụ già đánh cờ, các cụ bà chơi mạt chược... Tiếng họ trò chuyện rôm rả nghe rõ mồn một, như bay lơ lửng trên hè.

Những mảnh nhỏ li ti cuộn xoáy, những chuyện lặt vặt hàng ngày này, giống như một tấm mạng nhện dệt, bao trùm lấy cuộc sống của cô một cách choáng ngợp.

Hạ Thiên cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời nhỏ hẹp phía trên con dốc.

Bầu trời đêm rắc một khoảng trống của những vì sao.

Vài phút sau, cô viết vào cuốn sổ hai hàng chữ — —

“Trở thành nữ phi công.”

“Ngắm sao trong sa mạc.”



Tay nắm cửa bị vặn xuống, phát hiện cửa đã bị khóa, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt——

“Hạ Thiên, mày lại còn khoá cửa! Mở cửa nhanh!”

Là giọng nói của mẹ cô Lâm Vận Hoa.

Hạ Thiên chậm rãi đi tới mở cửa.

“Sao, mày ở nhà mà còn khoá cửa à!”

“Con đã trưởng thành, có đôi khi không tiện, trước nay mọi người vào phòng cũng không chịu gõ cửa.”

“Bớt nói nhảm đi, ra ngoài.”

“Làm gì ạ?”

“Em trai mày muốn ăn đồ ngọt, mày đi mua với em trai mày đi.”

“Không, con phải làm bài tập về nhà. Hôm nay con có rất nhiều bài tập.”

Hạ Hạo Hiên bật khóc: “Con muốn ăn! Con muốn ăn! Con muốn ăn ngay! Mẹ đi mua cho con!”

“Ba quán trà đang thiếu người, tao muốn ngồi vào bàn, Hạ Thiên, mày dẫn em đi mua.”

Hạ Thiên suy nghĩ một lát, nói: “Con có thể đi với em, nhưng mà con cũng muốn ăn.”

Chuông điện thoại Lâm Vận Hoa reo lên, bà vội vàng nghe điện thoại, thay giày đi ra ngoài: “Tôi đến ngay đây.”

Nói xong, bà tuỳ tiện đưa 20 tệ cho Hạ Thiên: “Đưa em trai mày đi đi.”

“Hai mươi tệ không mua được.”

Hạ Hạo Thiên cũng hùa theo: “Đúng vậy, một phần đồ ngọt ít nhất cũng 50 tệ!”

“Sao đắt thế!” Bà nội cô đang làm kim chi trong bếp nghe vậy vội vàng chạy ra: “Hiên Hiên, bà làm chè trôi nước cho con.”

“Ai muốn ăn chè trôi nước của bà chứ bà nội.” Hạ Hạo Hiên không chút khách khí đáp: “Con muốn ăn đồ ngọt! Con muốn ăn đồ ngọt!”

Lâm Vận Hoa đang vội ra ngoài, bà chỉ đơn giản lấy ra một tờ tiền màu đỏ khác và đưa cho Hạ Thiên: “Đưa nó đi mua.”

“Vậy con cũng muốn ăn.”

“Được được.”

Hạ Thiên cầm tiền, đưa Hạ Hạo Hiên đến một trung tâm thương mại gần đó, mua cho cậu một cốc mật hoa hướng dương và một chiếc bánh xếp sầu riêng ở Cửa hàng tráng miệng Manji ở tầng một.

Sau khi Hạ Hạo Hiên ăn xong phần của mình, cậu nhóc muốn lấy phần của Hạ Thiên, nhưng thấy cô không gọi cho mình, nó hỏi: “Chị, sao chị không mua?”

“Trời tối rồi, chị đang giảm béo.”

“Chị đã không muốn ăn còn xin mẹ tiền.”

Hạ Thiên liếc nhìn cậu nhóc một cái: “Không phải chuyện của em.”

“Em sẽ nói với mẹ chị lừa tiền mẹ! Để mẹ lấy lại tiền.”

“Nếu về nhà em dám méc, lần sau chị sẽ không đưa em tới đây ăn đồ ngọt nữa.” Hạ Thiên uy hiếp cậu.

Trong miệng đứa trẻ toàn là kem ngọt ngào béo ngậy, cúi đầu suy nghĩ một chút, hình như cảm thấy đắc tội chị gái mình không phải là chuyện tốt.

Dù gì bố mẹ cũng bận đi làm, bà nội cũng không hiểu chuyện, buổi tối ra ngoài chơi mấy thứ này đều phải nhờ đến chị gái.

“Thật sao, em sẽ không nói, nhưng chị phải đưa cho em một nửa số tiền.”

“Nhóc con, em muốn lấy tiền để làm gì?”

“Vậy chị cần tiền làm gì?”

“Chị đang nợ Kiều Dược Dược, phải trả tiền cho cô ấy.”

Sau khi cô mua đồ ngọt cho Hạ Hạo Hiên, chỉ còn lại 40 tệ, tiết kiệm thêm là đủ 100 tệ.

“Em muốn mua kem cho bạn gái.” Hạ Hạo Hiên nói: “Cô ấy thích ăn kem nhất.”

Hạ Thiên cau mày: “Nhóc con, em mới học lớp ba, còn có bạn gái à?”

“Thì sao chứ, học kỳ trước em thay mấy người bạn gái, nhưng yêu đương quá phí tiền, bạn gái trước của em thích theo đuổi ngôi sao, bắt em nhất định phải mua cho cô ấy nhãn dán người nổi tiếng.”

“...”

Hạ Thiên không biết học sinh tiểu học ngày nay lại có đời sống tình cảm phong phú như vậy.

Hồi tiểu học cô cái gì cũng không hiểu, đến bây giờ đã học cấp ba, thanh xuân cũng giống như một đầm nước đọng.

Chỉ đối với một người, đầm nước sinh ra gợn sóng.

Đó là bí mật của cô, và nó có thể bị chôn vùi mãi mãi, ẩn mình trong gió, cát và những vì sao cô đơn.

“Bây giờ chị không thể đưa nó cho em, chị muốn trả tiền cho Kiều Dược Dược.” Hạ Thiên bác bỏ yêu cầu vô lý của Hạ Hạo Hiên.

“Bây giờ em muốn! Không thì trở về sẽ tố cáo chị!”

“Em trở về mách mẹ, vậy thì chị không đưa em về nhà.”

“Hừ, không đưa thì không đưa.”

Hạ Thiên cũng sẽ không cưng chiều cậu nhóc, cha mẹ và bà nội đều chiều chuộng, kết quả Hạ Hạo Hiên không những không học giỏi mà tính tình càng ngày càng tệ.

Cô đứng dậy rời khỏi cửa hàng đồ ngọt: “Chị đi đây.”

“Đi thì đi.” Hạ Hạo Hiên cũng không nhân nhượng chút nào.

Hạ Thiên làm bộ đi vài bước, trốn bên cạnh một con gấu búp bê hoạt hình lớn nhìn về phía cửa hàng đồ ngọt.

Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Hạ Hạo Hiên sẽ đuổi theo cô ra ngoài, không ngờ đợi mấy phút cũng không thấy cậu nhóc đi ra, cô tò mò quay lại, Hạ Hạo Hiên đã không còn ở bên cửa sổ cửa hàng đồ ngọt.

Hạ Thiên vội vàng hỏi thăm nhân viên cửa hàng, nhân viên cửa hàng nói rằng đứa trẻ đã rời đi từ phía bên kia của lối ra vài phút trước.

Lúc này, Hạ Thiên hoảng sợ.

Nếu cô làm lạc mất em trai, có trời mới biết cha mẹ cô sẽ làm gì với cô khi cô quay về, đánh chết cô cũng không tiếc.

Hạ Thiên lo lắng đến mức nước mắt lăn dài trên má, cô hoảng loạn tìm kiếm mọi cửa hàng, cuối cùng chỉ có thể rút điện thoại di động ra gọi cảnh sát.

Bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của một sảnh trò chơi có tên là Blue Space, Hạ Thiên nhìn thấy Hạ Hạo Hiên, ​​​​và những đứa trẻ đang xem một thiếu niên chơi trò chơi một cách vô cùng thích thú.

Xung quanh có vài đứa trẻ, cậu nhóc đứng giữa bọn họ ngơ ngác nhìn, vươn cổ cố hết sức chui vào, giống như một con ngỗng bị đầu bếp ẵm.

Hạ Thiên vội vàng đi vào, kéo Hạ Hạo Hiên qua, rưng rưng nước mắt hỏi: “Em chạy lung tung làm gì!”

“Em là tiểu bảo bối trong nhà, lạc mất em bọn họ liền đánh chết chị, đừng hại chị được không?”

Trước đây Hạ Hạo Hiên chưa từng thấy Hạ Thiên tức giận như bây giờ, trước kia mặc dù cậu có làm chuyện gì quá đáng, người chị thật thà này chỉ im lặng chịu đựng.

Không nghĩ tới rùa đen cũng có ngày bộc phát tính tình.

Làm sao có thể chịu uất ức như vậy, cậu nhóc đẩy Hạ Thiên ra, bắt đầu phát ra những lời tục tĩu của học sinh tiểu học: “Không phải việc của chị! Em muốn đi đâu, chị cho rằng chị là ai, cái đồ hàng phải bù tiền!”

Hiện tại cậu nhóc vẫn chưa hiểu thế nào là “hàng bù tiền (*)”, chỉ nghe bà nội nói hàng ngày nên nói theo.

(* : 赔钱货 – bồi tiền hóa : món hàng phải bù thêm tiền, ở đây mang nghĩa mắng là đồ tốn cơm tốn gạo, nuôi lớn xong chẳng được tích sự gì.)

Thấy cậu nhóc phát điên ngay tại chỗ, Hạ Thiên cũng cảm thấy rất xấu hổ, cô nắm lấy tay cậu nhóc muốn đưa nó về nhà.

Thế nhưng, nhóc con này mỗi ngày đều được bà nội cho ăn hai quả trứng, uống hai hộp sữa nên mập mạp khoẻ mạnh, cố hết sức thoát khỏi Hạ Thiên gầy gò, xoay người chạy ra cửa của sảnh trò chơi.

Hạ Thiên sao có thể để cậu nhóc chạy, cô nhanh chóng đuổi kịp, nắm lấy cổ tay nó: “Không được chạy.”

Hai chị em giằng co tại chỗ, Hạ Hạo Hiên đẩy cô ra, kết quả là theo quán tính, cậu nhóc mất trọng tâm va vào một thanh niên đang chơi máy chơi game bên cạnh.

Từ Bất Châu định phá vỡ kỷ lục của máy chơi game, nhưng khi Hạ Hạo Hiên va vào cậu, dòng chữ "thua" xuất hiện trên màn hình của máy chơi game.

Đám con trai vây xem thi nhau bày tỏ lòng nuối tiếc— —

“Ôi chao!”

“Thật đáng tiếc.”

“Xém chút nữa là phá kỷ lục rồi.”

“Nhóc con này từ đâu chui ra vậy? Thật phiền phức.”

Từ Bất Châu mặc một chiếc áo thun màu đen, trên cổ đeo một chiếc tai nghe beats màu trắng, cậu nghiêng đầu liếc nhìn người đi tới, thấy là một đứa trẻ, cậu cũng không thèm để ý, liền bỏ đồng xu vào trong một lần nữa rồi bật máy.

Hạ Hạo Hiên thế mà thẳng thừng mắng Từ Bất Châu: “Nhìn cái gì mà nhìn! Thằng ngu.”

Từ Bất Châu ném bộ điều khiển trò chơi lên máy, lạnh lùng nói: “Nhóc mắng ai ngốc?”

“Thằng ngu là chửi mày đó!”

Những người xung quanh cười phá lên.

Hạ Hạo Hiên tức giận đến phát điên, cho rằng mình vẫn như ở nhà, điên rồi lại có người chiều chuộng mình, thế là lại mắng: “Tao ** mẹ mày!”

Chỉ nghe rõ ràng một tiếng “Bang~” Từ Bất Châu tát vào mặt cậu nhóc.

Một cái tát này, gọn gàng mà sắc nét.

Một lát sau, má trái của Hạ Hạo Hiên đỏ bừng.

Cậu nhóc bị đánh choáng váng, ngã xuống đất, không thể tin nhìn thanh niên mặt lạnh như băng trước mặt: “Mày. . . Mày đánh tao!”

“Đánh.”

Hai mắt Hạ Hạo Hiên đẫm lệ, tố cáo nói: “Mày. . . Ăn hiếp trẻ con!”

“Còn biết mình là một đứa trẻ, chưa đủ lông đủ cánh còn muốn diểu võ dương oai?” Từ Bất Châu chậm rãi quỳ xuống, khiêu khích vỗ vỗ mặt cậu nhóc: “Xin lỗi đi.”

“Tao… Tao không!”

Từ Bất Châu túm lấy cổ áo Hạ Hạo Hiên, thô bạo kéo đến bên bệ cửa sổ, làm động tác ném xuống: “Bây giờ muốn đổi ý không?”

Giọng Từ Bất Châu mang vẻ khinh bỉ.

"A a!" Hạ Hạo Hiên như phát điên kêu to: “Chị! Cứu, cứu!”

Hạ Thiên đứng ở bên tường, vẻ mặt lạnh nhạt chứng kiến tất cả.

Mặc dù không nên, nhưng cô không thể phủ nhận, khi cái tát giáng xuống mặt Hạ Hạo Hiên, trong lòng cô hơi sảng khoái.

Người đó là Từ Bất Châu, nên không ai có thể cứu cậu nhóc.

“Mắng người khác thì phải biết xin lỗi.” Cô nói.

Mặc dù Hạ Hạo Hiên chỉ là một đứa trẻ, thường được gia đình dỗ dành và nuông chiều, nhưng trẻ con cũng là những người có thể cảm nhận được lòng tốt hoặc sự nguy hiểm từ ánh mắt của người khác một cách rõ ràng nhất.

Thiếu niên trước mặt có đôi mắt sâu không thấy đáy và tràn đầy lạnh lùng.

Cậu hoàn toàn nói được và làm được.

“Rất xin lỗi!” Hạ Hạo Hiên không chút do dự xin lỗi, lớn tiếng khóc nói: “Em sai rồi, em sai rồi!”

Từ Bất Châu ném Hạ Hạo Thiên xuống, cúi đầu châm một điếu thuốc xua đi xui xẻo.

Hạ Hạo Hiên loạng choạng ngã xuống đất, nhanh chóng bò về phía Hạ Thiên, có vẻ khá sợ hãi: “Chị, chị…”

“Đau không?” Hạ Thiên nhẹ giọng hỏi.

Hạ Hạo Hiên khóc đến nỗi thở không ra hơi.

Mặc dù cậu nhóc thường ở trước mặt cô làm mưa làm gió , nhưng sau khi bị người khác dạy cho một bài học "đau đớn" như vậy, Hạ Hạo Hiên mới hiểu ra rằng, nơi an toàn nhất chính là ở bên cạnh người thân của mình.

“Đau!”

“Đau để nhớ cho kỹ, không nên tùy tiện mắng chửi người khác, bước ra khỏi nhà sẽ không có ai nuông chiều em nữa.”

Từ Bất Châu nghe thấy câu này, tuỳ tiện liếc cô một cái.

Cô gái mặc một chiếc quần đùi màu trắng rộng rãi, sạch sẽ và tươi tắn, đôi chân dài trắng nõn và thẳng tắp, tóc mái buông xõa hai bên thái dương, ngũ quan cũng không phải loại khiến người ta vừa nhìn đã kinh ngạc, rất bình thường.

Nhưng trên người cô có một phẩm chất yên tĩnh chỉ thuộc về riêng cô.

Từ Bất Châu thu hồi ánh mắt, cầm tay cầm, bỏ xu vào máy chơi game.

Lúc này, một bà cô tóc xoăn mũm mĩm bước ra: “Ôi, thằng bé chỉ là một đứa trẻ, hai người như vậy cũng quá mức rồi!”

Bà ta nhìn Hạ Thiên: “Cô còn có thể nhìn con mình bị bắt nạt như vậy, nhưng tôi không thể chịu đựng được nữa! Cô là người nhà của nó sao?”

Hạ Hạo Hiên thấy có người giúp cậu nhóc nói chuyện bèn khóc lớn tiếng hơn, thở không ra hơi, trong lòng tràn đầy ấm ức.

“Huhuhu!”

Bà cô không ngừng lên án Hạ Thiên, ​​nhưng lại không dám nói một lời nào về Từ Bất Châu.

Dù sao thì người thanh niên đó cũng lạnh lùng tàn nhẫn đến mức đánh cả trẻ con chứ đừng nói là người khác, không ai dám khiêu khích cậu.

“Rốt cuộc là ai nên xin lỗi? Lớn bắt nạt nhỏ là quá vô pháp, người lớn các người thật sự quá vô trách nhiệm.” Bà cô nắm lấy tay Hạ Hạo Hiên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu nhóc: “Tội nghiệp đứa nhỏ.”

“Bà đau lòng như vậy thì mang về nuôi đi.”

Hạ Thiên thật sự cảm thấy không chịu nổi, quay người đi ra khỏi sảnh trò chơi.

Hạ Hạo Hiên sợ hết hồn, nhìn thấy Hạ Thiên rời đi, cậu nhóc vội vàng đuổi theo, sợ lại có người bắt nạt mình.

Bà cô ngán ngẩm, chỉ biết thở dài: “Hiện tại có vài cô chả có tí tình thương nào.”

Từ Bất Châu phun ra một ngụm khói, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng mảnh khảnh như cánh bướm cô độc của cô gái.

Mục Hách Lan đi tới, cười nói: “Ồ, không ngờ cậu lại đánh em trai cô ấy.”

“Quen à?”

“Làm ơn đi, cô ấy đã ngồi trước mặt cậu cả tuần rồi, cậu không nhớ sao?”

Từ Bất Châu dường như đã nhớ ra điều gì đó.

“Người tớ thấy trong thư viện lần trước... hình như cũng là cô ấy.”

“Tớ không thấy ấn tượng gì.”

“Cậu đúng thật là mù mặt…”

Mục Hách Lan dựa lưng vào máy chơi game, nhìn cậu chơi, thở dài: “Em trai cô ấy đúng là hỗn thế ma vương, lần trước mẹ cô ấy đến trường, thằng nhãi này... trước mặt tất cả bạn học, nó vén váy cô ấy lên, lúc đó rất nhiều người nhìn thấy, hơn nữa cô ấy còn bị chế nhạo hơn nửa học kỳ.”

“...”

Từ Bất Châu dùng đầu ngón tay dập tắt tàn thuốc.

Bây giờ cậu rất hối hận, tại sao vừa nãy không thật sự quăng thằng nhóc kia ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play