Tiết tự học buổi chiều, Mục Hách Lan trông thấy Từ Bất Châu thế mà lại đi mượn bài tiếng Anh của đại diện môn, sợ ngây cả người.
Cái người ngay thẳng này… Từ khi nào lại mượn bài tập của người khác chép lại vậy!
Thành tích môn tiếng Anh của Hạ Thiên thật sự rất tốt, mặc dù trong các môn khoa học tự nhiên nào Từ Bất Châu cũng đạt điểm tối đa, nhưng thành tích tiếng Anh vẫn kém hơn cô một ít.
Ngữ cảm của cô tốt đến mức kinh người, viết văn cũng viết đến vô cùng hay, thường xuyên được giáo viên tiếng Anh khen ngợi.
Từ Bất Châu xách đề tiếng Anh theo, cậu đang lười làm, có bài sẵn mà không chép thì chính là tên đần.
Về phương diện này, người học giỏi hay học kém đều chẳng có gì khác nhau cả.
Mục Hách Lan muốn nghía qua xem ké đáp án, nhưng Từ Bất Châu không thèm nhìn đến cậu.
“Ôi! Bất Châu, không có đạo nghĩa gì hết, cậu chép thì được mà lại không cho tớ xem.”
“Tôi chép với tiền đề… là tôi biết làm.” Từ Bất Châu hơi nhếch mí mắt, đưa mắt liếc cậu một cái: “Cậu biết làm à?”
“ À cái này… Cậu biết làm mà cậu còn đi chép.”
“Tiết kiệm thời gian, buổi tối còn luyện bóng được nhiều hơn một chút.”
“Đúng rồi nhỉ, hôm nay còn phải huấn luyện.” Mục Hách Lan dùng đầu bút chọc chọc Hạ Thiên ở hàng trước, “Đại diện môn, hôm nay chơi bóng cậu cũng có tới đúng không, sau khi cậu nhập đội tới nay, một lần cũng chưa tới nữa.”
“Tớ không đi.” Hạ Thiên xoay người nói: “Tớ phải trở về giáo huấn lại em trai tớ.”
“À đúng rồi, tên nhóc nhà cậu thật sự rất quá đáng! Đúng là phải trừng trị thích đáng, đáng đánh, đợi hôm nào đưa nó ra đây, bảo Bất Châu tới giúp cậu dạy nhóc ta làm người.”
Hạ Thiên cuối cùng lấy hết can đảm, ngước mắt nhìn đối mặt với Từ Bất Châu, mà từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ dám nhìn thẳng cậu.
Cậu không lên tiếng, cúi đầu chép bài tập, trông vô cùng nghiêm túc.
Môi thiếu niên rất mỏng, hình dạng xinh đẹp, sở hữu một loại gợi cảm trêu người.
Tầm mắt Hạ Thiên không cẩn thận rơi xuống quyển bài tập bị cậu đè ở dưới tay hạ.
Lòng bàn tay cậu vừa đúng lúc dừng ở trên tên cô…
Hạ Thiên.
Cô khắc chế thu ánh mắt lại, trong lòng hoảng loạn.
Lúc chạng vạng, Hạ Hạo Hiên tựa như có dự cảm là sẽ có một đợt mưa rền gió dữ, Hạ Thiên vừa vào cửa, cậu y hệt con mực, chui tọt vào phòng nhất định không chịu ra.
“Hạ Hạo Hiên, ra đây nói chuyện.” Hạ Thiên kiên nhẫn gõ vang cửa phòng cậu.
“Không! Chị muốn đánh em! Em không ra.”
“Em cũng biết mình đã làm ra chuyện tốt gì à.”
“Không ra! Không ra đâu!”
“Không ra đúng không.” Hạ Thiên đi đến bên cạnh tủ, lôi xe đua Lego cậu vừa mới mua hai ngày trước ra, “Em mà còn không ra nhận sai cho đàng hoàng, xe của em sẽ thay em đi nhận lỗi.”
Chiêu này quả nhiên hữu dụng, Hạ Hạo Hiên vội vã chạy ra, hô lớn với Hạ Thiên: “Chị đừng manh động! Có thể đánh em, chứ đừng động vào xe của em!”
Hạ Thiên biết tên nhóc này trân quý xe đua Lego của mình nhất, không sợ không chế phục được nó.
“Hôm nay em đã làm ra chuyện tốt gì!”
“Em… Em không phải chỉ phá mất một bịch kia của chị thôi sao.” Hạ Hạo Hiên đỏ mặt nói, “Tò mò, chỉ nhìn xem xíu thôi.”
“Em dán nó lên trên quần của chị! Hại chị đi cả đường đều bị người ta cười nhạo!”
“Cái gì, em, em không có.” Hạ Hạo Hiên chột dạ nói, em chỉ để nó ở trên ghế của chị thôi, lúc chị tự ngồi là đã dính rồi.”
“Em có biết con trai không thể tự ý động vào đồ của con gái hay không!” Hạ Thiên đi tới nắm lỗ tai cậu kéo lên, “Em thật quá đáng.”
Lúc này, bà nội từ trong phòng đi ra, giận dữ nói với Hạ Thiên: “Mày làm gì đấy! Lớn như vậy rồi, còn bắt nạt em trai cháu!”
Thấy bà nội đi ra, Hạ Hạo Hiên biết mình đã có chỗ dể dựa vào, chạy nhanh vọt vào trong lồng ngực bà: “Chị ấy bắt nạt người ta!”
“Mau bỏ xe xuống! Bằng không chờ bố mày trở về là đẹp mặt!”
Hạ Thiên lên án nói: “Bà nội, bà có biết hôm nay nó đã làm nên chuyện hỗn láo gì không!”
“Hiên Hiên, cháu đã làm cái gì?”
Hạ Hạo Hiên đỏ mặt, ấp úng nói: “Cháu chỉ lấy cái… cái băng vệ sinh kia ném lên trên ghế, là chị ấy tự ngồi lên, bị dính đến trường học bị bạn học cười nhạo, lại trở về tìm cháu tính sổ, rõ ràng là chị ấy không tự chú ý, trách ai được.”
“Trời ơi!” Bà cụ chỉ vào Hạ Thiên, kích động đấm ngực dậm chân, “Quá không biết xấu hổ, thật sự là quá không biết xấu hổ!”
Hạ Thiên khó có thể tin mà nhìn bà: “Bà nói cháu không biết xấu hổ? Rõ ràng là nó bày trò!”
“Mày là một đứa con gái, sao lại không biết liêm sỉ như vậy, mày lại còn trách em trai mình, thanh danh cũng bị hủy hoại hết rồi, về sau xem ai còn thèm mày!”
Hạ Thiên bị bà làm cho tức giận đến nói không ra lời: “Tại sao vẫn là lỗi do cháu sai.”
“Tại sao lại không phải, ở trong cái nhà này, vị trí của bố mày, em trai mày là cao nhất, mày với mẹ mày chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thôi, em mày có làm cái gì cũng đều đúng hết, còn mày làm gì cũng là sai.”
“Bà cũng là phụ nữ mà.” Hạ Thiên cắn răng, trừng mắt với bà cụ, “Lại có thể nói ra lời như vậy!”
“Đó là đạo lý từ xưa đến giờ.”
Hạ Hạo Hiên cười hì hì nhìn Hạ Thiên, đắc ý dào dạt, giống như là đặc biệt thích thưởng thức vẻ mặt ấm ức của cô sau khi bị người lớn phê bình.
“Hạ Hạo Hiên, xin lỗi chị.” Hạ Thiên căn bản là lười tốn nhiều nước miếng với bà nội đầy cổ hủ này, giơ xe Lego của cậu lên, làm bộ muốn đập.
“Đừng!” Hạ Hạo Hiên thu lại vẻ đắc ý, gấp gáp nói, “Đừng chạm vào xe của em, chị muốn em làm cái gì cũng được.”
“Em mau xin lỗi chị.”
Hạ Hạo Hiên tạm dừng thật lâu, rốt cuộc không cam lòng mà bĩu môi: “Xin lỗi.”
Vừa nghe thấy cháu nội bảo bối vậy mà lại xin lỗi Hạ Thiên, bà nội không chịu được, nháy mắt liền mắng: “Mày cái đứa ăn cháo đá bát không biết xấu hổ này! Năm đó nên ném mày vào trong bồn cầu, con nhóc thối không biết xấu hổ vậy mà còn muốn em trai mình xin lỗi, cũng thật biết xem mình như cọng hành, đắc ý nhỉ!”
Hạ Thiên thở hổn hển dồn dập, nhìn bà lão trước mắt đầy mặt nhăn nheo, đầu tóc hoa râm nhưng mặt mũi lại đáng ghét này.
“Cháu… cháu đã làm sai cái gì, mà các người lại đối xử với cháu như vậy, cũng không phải tự cháu muốn sinh ra.”
“Ai bảo mày không phải con trai, đây là lỗi của mình, là lỗi của cả cuộc đời mày.”
Trong nháy mắt kia, trái tim Hạ Thiên siết lại.
Tay cô cầm xe Lego run rẩy, vài giây sau, hung hăng ném một cú lên mặt đất, bùng nổ hét lớn: “Tôi là con gái không phải là lỗi của tôi! Là lỗi của các người!”
Kế tiếp chính là tiếng thét của Hạ Hạo Hiên điên cuồng và chói tai, cậu nhóc tan nát cõi lòng nhìn xe Lego trên mặt đất đã bị đập đến nát, hung tợn trừng Hạ Thiên.
Biểu tình Hạ Thiên càng dữ tợn hơn so với Hạ Hạo Hiên, việc này đã làm cho tên nhóc bắt nạt kẻ yếu này chùn bước, không dám tìm cô làm phiền, chỉ có thể chọn quả hồng mềm mà nắm, xoay người dùng sức đẩy bà nội một cái ——
“A a a! Đều tại bà! Đều tại bà đấy!”
Hạ Hạo Hiên được bà cậu cho ăn mỗi ngày hai cái trứng gà, nuôi đến mỡ phì thể tráng, sức lực của cú đẩy này thật sự kinh người.
Bà cụ bị cậu đẩy đến nỗi đập vào ngăn tủ, lảo đảo, té ngã trên đất, “Ui da”, “Ai da” kêu to lên.
Tuổi tác bà ta đã cao, xương già cả người làm gì có chỗ nào chịu được va chạm như vậy, thoạt nhìn rất không ổn.
Bố đang đi làm, mẹ thì ở quán trà chơi mạt chược, trong nhà không có người nào khác, Hạ Thiên thấy tình hình như vậy, chạy nhanh vào trong nhà lấy máy dự phòng cho người già, gọi 120.
Rất nhanh, xe cứu thương rầm rập chạy vào tiểu khu, mấy người bác sĩ hộ sĩ đưa bà nội cô lên xe cứu thương, Hạ Thiên với Hạ Hạo Hiên cũng chạy nhanh theo đi lên cùng.
Ở bệnh viện, bác sĩ nói với cô bà cụ bị gãy xương, tuổi này rồi, không thể để bị ngã.
Hạ Hạo Hiên cũng tự biết chính mình gây ra đại họa, người xấu cáo trạng trước, cậu nhóc dùng đồng hồ thông minh gọi điện thoại cho bố mẹ, lên án Hạ Thiên “bạo hành”, còn nói cô làm hại bà nội té ngã nằm viện.
Dù sao… Dù sao đến lúc đó đi truy cứu, bà nội chắc chắn cũng sẽ giúp cậu nói chuyện bênh vực cậu, cuối cùng người chịu trận vẫn là chị cậu.
Hạ Thiên nhìn Hạ Hạo Hiên ở trong hành lang bệnh viện gọi điện thoại, thêm mắm thêm muối cáo trạng.
Toàn thân lạnh băng.
Đúng, cho dù nói dối thì chân tướng là gì… cũng đều không quan trọng, bố mẹ cô căn bản không thèm để ý.
Mặc kệ Hạ Hạo Hiên phạm phải tội lỗi tày trời gì, thì người bị trừng phạt… vẫn đều là cô.
Hoang đường không?
Chính là hoang đường như vậy, cô sinh ra chính là sai lầm.
Một khắc trước khi bố mẹ đuổi tới bệnh viện, Hạ Thiên đã chạy, không thể ở lại, nếu không bố sẽ đánh chết cô.
Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ mới lên đèn, đầu thu gió mát thoải mái thổi quét, nhưng đối với cô mà nói, lại rét lạnh thấu xương.
Cô nghiêng ngả lảo đảo chạy như điên.
Trốn, chỉ có thể nhanh chạy trốn, thoát khỏi cái gia đình khiến người ta thở không nổi kia.
Hạ Thiên không biết chính mình đã chạy bao lâu, đi tới con hẻm nhỏ hẹp trên sườn núi gần nhà, trái phải ngõ nhỏ đều đã mở tiệm lẩu, quán mì nhỏ náo nhiệt, còn có những hàng quán ăn vặt,...
Nhân gian ồn ào náo nhiệt, cô lại chỉ muốn rời đi.
Cô lê từng bước lên trên cầu thang, mệt mỏi ngồi ở thềm bậc thang, ôm lấy đầu gối, chôn đầu vào giữa đầu gối.
Ở nơi xa, sông Gia Lăng mãnh liệt tuôn chảy, đổ vào Trường Giang.
Lúc này, Hạ Thiên cảm giác có vật gì đó lông xù xù cọ tới cọ lui bên cạnh cô, cô cúi đầu, nhìn thấy “Bà Sói” không biết từ chỗ nào chui ra, đang thân thiết cọ bên người cô…
Cô nhất thời đã quên đi nỗi khổ sở, duỗi tay sờ sờ đầu nó.
Mèo nhỏ vội vàng ngửa đầu cọ cô.
“Bà Sói, mấy ngày nay em đã đi đâu vậy?”
“Tại sao lại ở chỗ này.”
“Lần trước có lẽ đã làm em sợ rồi, khó trách em lại chạy…”
Cô cũng muốn chạy, nếu cô được sống một cách tự do tự tại giống như Bà Sói, cô nhất định sẽ trốn khỏi cái gia đình này.
Đột nhiên, Hạ Thiên chú ý tới, chân sau bà Sói giống như đang bị thương, lúc đi đường đều sẽ cà nhắc nhấc chân sau lên.
Cô nhanh chóng bế mèo lên, phát hiện đuôi mèo nhỏ giống như cũng bị đốt trụi mất một mảng, bụng cũng có vết ngấn của dao rất rõ ràng.
Rất hiển nhiên, khoảng thời gian mà Bbà Sói biến mất này… Đã gặp phải nhiều chuyện đáng sợ.
“Có người ngược đãi em sao?”
“Sau đó em đã chạy trốn ư?”
“Sao em lại ngốc như thế, không chạy sớm một chút, để người xấu bắt lấy.”
Hạ Thiên nói một lúc, nước mắt lại tuôn ra, cô không chỉ đau lòng chú mèo này, mà càng bởi vì nó và cô cũng hơi vận mệnh nào đó đồng bệnh tương liên.
Cô bởi vì là con gái cho nên không được người nhà mong muốn, mà bà Sói cũng bởi vì lớn lên quá xấu, có thể làm kích động lòng xấu của người ta, bởi vậy luôn bị bắt nạt…
Hạ Thiên thật sự rất khổ sở, một bên lau nước mắt, một bên gắt gao ôm mèo vào trong ngực.
Một người một mèo dựa sát vào nhau một lúc lâu, nhìn lại thời gian, đã gần rạng sáng.
Hạ Thiên cuối cùng vẫn đứng dậy đi xuống cầu thang.
Quá muộn rồi, cô cần phải về nhà, bằng không sẽ giống như kẻ vô gia cư ngủ ở đầu đường xó chợ.
Về nhà sẽ bị đánh, nhưng bên ngoài… Càng nguy hiểm hơn.
Bà Sói khập khiễng xuống cầu thang, đi theo phía sau cô.
Hạ Thiên đi đến trên đường lớn, bà Sói vẫn luôn đi theo, rất nhiều lần cô quay đầu lại muốn đuổi nó rời đi, nó cũng không chịu đi.
“Chị không có cách nào mang em về nhà, em sẽ bị cái tên ma đầu nhỏ Hạ Hạo Hiên kia đùa chết.”
“Chính là kẻ xấu lần trước đã giật điện em… Em mà theo chị trở về, nó sẽ mỗi ngày giật điện em.”
“Em đi nhanh đi, cẩn thận một chút, đừng để lại bị người xấu bắt lấy ngược đãi.”
……
Ở cửa tiệm net, mấy người thiếu niên toát vẻ hào sảng không giấu được đi ra, đang châm điếu thuốc ở đầu đường.
Mục Hách Lan “Ai” một tiếng: “Kia không phải đại diện môn tiếng Anh sao?”
Từ Bất Châu nhét một viên kẹo bạc hà vào trong miệng, cất hộp, không chút để ý mà ngẩng đầu. Quả nhiên nhìn thấy bên đường có một cô gái quen mặt đang đối diện đi tới, một đường lau nước mắt, khóc thật thương tâm…
Phía sau còn có một con mèo tàn tật đi theo, khập khiễng đuổi theo cô.
Không biết tại sao, một màn này… Vậy mà lại đả động cậu.
Mục Hách Lan chạy nhanh đến gọi cô lại: “Hạ Thiên, ai đã bắt nạt cậu? Khóc thành cái dạng này.”
Hạ Thiên hơi sửng sốt, nhìn về phía bọn họ.
Từ Bất Châu đứng ở trong đám người, mí mắt mỏng hơi nhấc lên, mang theo chút cảm giác lạnh lẽo nào đó cuối mùa thu.
Mũ áo hoodie màu đen cơ hồ che khuất nửa khuôn mặt của cậu, nhưng hình dáng vẫn thẳng tắp như cũ.
Cô hơi không biết làm sao, đứng cách cậu một khoảng, từ xa xa nhìn nhau.
Nước mắt ở trên mặt đã bị gió thổi khô.
Một lát sau, thiếu niên lấy từ trong túi ra một hộp kẹo bạc hà, ngón cái mở nắp hộp kẹo, đưa đến trước mặt cô, khóe mắt hơi nhíu ——
“Ăn đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT