Chủ nhiệm lớp đề nghị Từ Bất Châu tự tìm chỗ ngồi, cậu trực tiếp đi thẳng về phía Hạ Thiên.

Tim Hạ Thiên nhảy lung tung lộn xạ cả lên, giống y như một chú trâu đang kéo xe.

Cuối cùng, cậu ngồi bên cạnh Mục Hách Lan, phía sau lưng Hạ Thiên.

Mục Hách Lan là một chàng trai vóc dáng cao ráo hơi béo một tí, sau khi cậu ngồi còn bắt tay với cậu, hai người thoạt nhìn giống như đã trở thành bạn tốt của nhau.

Từ Bất Châu ngồi phía sau Hạ Thiên, chỉ cần cô xê dịch hay nhúc nhích một chút là có thể đụng tới bàn của cậu.

Vốn dĩ thỉnh thoảng mệt mỏi vì nghe giảng, cô sẽ dựa vào cái bàn phía sau.

Từ Bất Châu vừa ngồi xuống, cái bàn phía sau tựa như biến thành một thứ gì đó thiêng liêng, cô một chút cũng không dám chạm vào.

Hạ Thiên cảm giác cái lưng biến thành sắt thép cứng rắn, tê rần cả sống lưng.

Nếu Từ Bất Châu ngồi phía sau cô một học kỳ, có lẽ sẽ chữa khỏi được tật xấu hơi cong lưng của cô.

Kiều Dược Dược ngồi cùng bàn cả ngày đều dùng ánh mắt quái lạ nhìn chằm chằm Hạ Thiên, người đã biến thành "Người máy rò điện".

Sau giờ tan học, Từ Bất Châu cầm theo bóng rổ, mang túi xách màu đen lên, rời lớp học với vài cậu thiếu niên.

Khi cậu đi ngang qua người cô, còn mang theo một cơn gió.

Hạ Thiên ngửi được một hơi thở của cây tuyết tùng tươi mát nhưng lạnh lùng trên người cậu, đầu quả tim không nhịn được mà run rẩy.

Kiều Dược Dược chặn Từ Bất Châu ngoài hành lang, nói: "Nè nè! Chờ đã, cậu còn nhớ tớ không, lần trước ở trên xe buýt, bạn của tớ làm dơ quần áo của cậu, bộ quần áo đó đâu rồi?”

Từ Bất Châu nghiêng mặt, ánh mắt thờ ơ nhìn người đối diện: "Vứt.”

"À ~ tớ muốn nói là đưa cho bọn tớ giặt sạch cho cậu.”

Mục Hách Lan cười: "Này! Vừa đến đã giúp cậu giặt quần áo, Kiều đại đội trưởng của chúng ta mà cũng có giây phút trở thành cô gái nhỏ à.”

Kiều Dược Dược tự nhiên cười đùa với họ: "Tớ thì không đâu, nhưng mà em bé nhà bọn tớ thì có thể nha.”

Dứt lời, cô nàng quay đầu lại nhìn Hạ Thiên đang nằm trên cửa sổ lén lút quan sát.

Cô gái nhỏ chỉ để lộ đôi mắt mèo, thấy Kiều Dược Dược nhìn qua, vội vàng lảng tránh, giấu mặt vào tường.

“Quần áo đã vứt rồi, vậy… có cần đền không ?”

Từ Bất Châu dùng đầu ngón tay đặt lên bóng rổ, tùy ý mà xoay nó vòng vòng: “Không ép.”

Ý là, đền đương nhiên sẽ nhận, không đền cũng không miễn cưỡng.

“Không hổ là Từ Bất Châu, rộng lượng như vậy! Vậy cho tớ nói lời xin lỗi!” Dứt lời, Kiều Dược Dược duỗi tay muốn vỗ vỗ ngực Từ Bất Châu như những người anh em.

Nào ngờ, thiếu niên phản ứng nhanh nhẹn, bỗng dưng chế trụ cổ tay của cô nàng, lực đạo kinh người, đau đớn kêu to: “Đau, đau!”

Cậu không khách khí mà đẩy Kiều Dược Dược ra, biểu cảm lạnh lẽo, ánh mắt kết thành một tảng băng mỏng: "Không động tay động chân.”

"Rồi rồi! Hiểu rồi.” Kiều Dược Dược biết tính cậu nóng nảy, khó chịu mà xoa xoa tay, bĩu môi nói: "Chỉ muốn nói xin lỗi với cậu thôi.”

Từ Bất Châu gác khuỷu tay lên hành lang, đáy mắt hiện lên tia trêu chọc: “Đương sự cũng không có ở đây, nói xin lỗi gì chứ.”

Kiều Dược Dược vui vẻ, vội vàng nói: “Chờ chút, tớ kêu người tới liền!”

Dứt lời, cô nàng vọt vào lớp học như một cơn gió, bắt lấy Hạ Thiên đang muốn chạy trốn: “Em bé, cơ hội tới!”

“Cái gì chứ!” Hạ thiên như bị kích thích, giãy giụa muốn chạy thoát: "Thả ra, thả tớ ra!”

"Nè, mấy ngày nay cậu cứng đơ như người máy, tớ còn không nhìn ra sao, mau lên, người ta sắp đi rồi.”

“Không! Không đi.”

“Đừng sợ, chỉ là nói lời xin lỗi mà thôi, chẳng lẽ cậu làm dơ quần áo của người ta thì không xin lỗi sao, lễ phép đâu?”

"Cậu đừng kéo tớ, cậu buông tớ ra trước đã.”

Kiều Dược Dược thả lỏng tay ra, cô chỉnh chỉnh lại tóc, lại dùng tay lau lau mồ hôi trên mũi, hít sâu, quyết tâm đi về phía cửa lớp học.

Trái tim đập như đánh trống, càng đến gần, tiếng trống càng nhanh…

Cuối cùng, cô cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm, đẩy cửa bước ra.

Lại thấy Từ Bất Châu đã bị Lương Gia Di kéo đến cầu thang ở cuối hành lang.

Ánh nắng hoàng hôn sặc sỡ xuyên qua cửa sổ, dát lên chiếc cổ nổi gân rõ ràng của cậu một vệt màu đỏ cam, mang theo vài phần gợi cảm.

Sườn mặt cậu góc cạnh rõ ràng, hốc mắt thâm thúy, đôi mắt đen bình tĩnh mà nhìn cô gái đang thút thít trước mặt.

Lương Gia Di nắm góc áo cậu, cắn cắn môi dưới dáng vẻ rất uất ức, tựa như đang kìm nén để không bật khóc nức nở…

Cuối cùng, một lát sau, Từ Bất Châu dùng đôi tay thon dài trắng nõn của mình lấy ra một bịch khăn giấy từ trong túi, đưa cho Lương Gia Di, sau đó kéo cô ta đi xuống lầu.

Trong nháy mắt kia, Hạ Thiên cảm giác tim sắp bay ra ngoài.

Y như ngồi tàu lượn siêu tốc, thong thả mà leo lên đỉnh, giây tiếp theo, vèo một cái bay thẳng xuống vực sâu, có vài giây gần như hít thở không thông thiếu oxy…

Hạ Thiên thu tầm nhìn lại, về lớp học đeo cặp xách lên, cùng Kiều Dược Dược ra khỏi khu dạy học.

Tàu lượn siêu tốc cũng chậm rãi vào trạm, chuyện xưa tựa như chưa từng xảy ra, mọi thứ đều quay lại như bình thường.

……

Trong số nhiều cô gái thích Từ Bất Châu, Lương Gia Di may mắn hơn.

Trên đường tan học về, Hạ Thiên ăn một cây kem, cùng Kiều Dược Dược đi xuống một con dốc, nghe nữ hoàng nhiều chuyện - Kiều Dược Dược lải nhải chuyện đời sống sinh hoạt của Từ Bất Châu.

“Lương Gia Di theo đuổi cậu ta 1 năm, chỉ cần trận bóng có cậu ta, thì đều đi theo cổ vũ.”

"Cậu ấy hoàn toàn không có giới hạn với Từ Bất Châu, thậm chí nếu cậu ta nói thích cái gì đó, cậu ấy cũng có thể làm cùng cậu ta.”

Hạ Thiên nghe cô nàng nói, nét mặt luôn bình bình, chắc vẫn còn đang tiêu hoá cảm xúc.

Cho đến khi cô nghe câu cuối cùng, cô mới giật mình ngẩng đầu lên: “Cùng cậu ấy làm cái gì?”

Kiều Dược Dược nhướng mày, trán hơi nhăn lại, ghé sát vào cô, ý tứ sâu xa nói: “Từ Bất Châu không phải có vết nhơ là ngược đãi chó sao, vậy mà cậu ấy thậm chí còn nói sẽ bên cạnh cậu ta… Cái này không phải không có giới hạn thì là gì, kẻ điên đúng là có thể hấp dẫn lẫn nhau.”

Lời còn chưa dứt, Hạ Thiên đã đánh gãy lời cô nàng: “Từ Bất Châu không phải kẻ điên…”

Kiều Dược Dược nhìn nhìn cô, đáy mắt hiện lên vài tia nghi hoặc.

Hạ Thiên vội vàng che giấu gấp rút bổ sung: "Cậu có thấy kẻ điên nào có thể giành huy chương vàng quốc tế trong cuộc thi vật lý chưa.”

“Ha ha ha.”

Kiều Dược Dược nắm lấy cổ áo của Hạ Thiên, kích động nhìn cô: "Mới nãy tớ còn không chắc, hiện tại xem ra chắc chắn rồi nha! Một con ngoan trò giỏi không quan tâm chuyện bên ngoài như cậu, từ bao giờ lại biết bao che giải thích giùm người khác thế?”

Hạ Thiên không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ lẩm bẩm nói: “Bọn họ lại quay lại.”

Kiều Dược Dược thở dài: "Dù cho quay lại, tớ lập flag trước, không quá hai tuần.”

Một trận gió thổi qua, mang theo nhiệt độ còn sót lại ngày hè, thổi qua gương mặt đỏ ửng của Hạ Thiên.

“Sao bọn họ lại ở bên nhau?”

"Cậu hỏi đúng người rồi đấy.” Thấy Hạ Thiên trước giờ chưa bao giờ thích xen vào việc của người khác vậy mà lại có hứng thú với chuyện này, cô nàng nói như thuộc trong lòng bàn tay——

"Trong trận mưa xối xả vào cuối tháng Sáu, hôm đó là sinh nhật của Từ Bất Châu, Lương Gia Di dầm mưa đợi dưới chung cư cậu ta hai tiếng đồng hồ để đưa cho cậu ta một phần bánh quế trứng.”

“Cuối cùng Từ Bất Châu xuống lầu, sau hôm đó thì nghe nói đã xác lập quan hệ.”

Hạ Thiên liếc mắt nhìn cô nàng một cái: "Chuyện xảy ra dưới chung cư người ta mà cậu cũng biết, cậu nghe được ở đâu vậy?”

"Cậu ta không sống chung với gia đình, cậu ta thuê chung cư ở chung với mấy người bạn, nghe nói là cảm thấy điều kiện ký túc xá ở trường quá kém, vị Thái Tử gia kia, chi phí ăn mặc cái gì mà không mắc nhất chứ.”

Hạ Thiên không hề lên tiếng.

……

Sau khi tạm biệt Kiều Dược Dược, Hạ Thiên một mình đi tới thư viện thành phố.

Vừa đến trước cửa phòng đọc sách khoa nhân văn, cô nhìn thấy Lương Gia Di cũng đang ở đó.

Cô ta trang điểm nhẹ nhàng, dung nhan tinh xảo, màu son vỏ đậu tự nhiên, mặc một chiếc váy liền màu đen tay phồng, tóc xõa bên vai, đuôi tóc hơi xoăn.

Cô ta đang cầm một cây gậy cố định được gắn vào điện thoại, hình như đang phát sóng trực tiếp ——

“Xin chào các bạn có mặt trong phòng phát sóng trực tiếp, đã lâu rồi không gặp, hiện tại tôi đang ở thư viện thành phố.”

"Tôi rất thích đọc sách, nó giúp tôi nung đúc thể xác và tinh thần.”

"Bạn trai đẹp trai của tôi cũng ở đây, hôm nay tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy, chúng tôi đều rất thích đọc sách.”

“Các bạn muốn nhìn anh ấy sao, nhưng mà anh ấy không thích lộ diện, để lần sau nhá.”

Nhân viên phòng đọc sách đi ra cửa, rất bất mãn mà chào hỏi cô ta, nhắc cô ta nhỏ giọng một chút không nên quấy rầy người khác.

Lương Gia Di bĩu môi, đi xa hơn một chút, đi tới cửa sổ sát đất: "Đúng là đáng ghét, tôi cũng không cản đường bọn họ.”

“Đợi chút nữa tôi muốn cùng anh yêu của tôi đi ăn bò bít tết, lát nữa sẽ phát sóng cho mọi người xem, moah moah, bái bai.”

Hạ Thiên đi qua sau lưng cô, bước vào phòng đọc sách của Thư Viện, đi thẳng đến máy tính để tra cứu quyển 《 Gió cát và sao 》.

Trên màn hình hiển thị vẫn còn một quyển trong thư viện, cô nhớ kỹ vị trí.

Phòng đọc sách khoa nhân văn của thư viện thành phố rất lớn, chất đầy sách vở, cô đi dọc theo lối đi nhỏ trống trải một đoạn dài, cuối cùng cũng tìm được giá sách.

Lại không ngờ, bên cạnh kệ sách nhỏ hẹp, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một thiếu niên sạch sẽ.

Cậu đeo một cái cặp màu đen đơn giản trên vai, uể oải mà dựa vào kệ sách bằng gỗ sẫm màu, cúi đầu lật mở một quyển sách, mày đen nhíu lại, khí chất lạnh lùng.

Trong không khí tràn ngập mùi hương đặc trưng của sách cũ, hơi thở mơ hồ hơi xa xưa.

Hạ Thiên chưa bao giờ thích mùa hè ở thành phố này, cho đến một khắc kia.

Nếu cậu ấy đáp ứng Lương Gia Di vào trận mưa giữa ngày hè kia, Hạ Thiên nghĩ, cô nguyện ý để cơn mưa to giữa mùa hè ấy làm ướt đẫm cô mỗi ngày, dù là trong mơ.

Dư quang của Từ Bất Châu như quét được có người lại gần, cậu tránh sang một bên để nhường đường.

Hạ Thiên đành phải căng da đầu đi qua, làm bộ không nhìn thấy cậu, nghiêm túc mà tìm kiếm vị trí đã nhớ rõ ban nãy trên kệ sách.

Chỉ là hình như nó bị lấy đi rồi, cô không thể tìm thấy.

Lúc này, thiếu niên bên cạnh chậm rãi đặt quyển sách trong tay về lại kệ sách, đặt vào chỗ trống vừa đúng ngay là vị trí mà Hạ Thiên tra cứu trên máy tính ban nãy.

Chỉ là… Quyển sách kia không phải quyển cô muốn tìm.

Từ Bất Châu đã quải cặp rời đi.

Cậu không nhớ rõ cô, bởi vì cô nghe Mục Hách Lan nói, cậu có chứng mù mặt, bọn họ chơi bóng cùng nhau ba tháng, Từ Bất Châu mới có thể miễn cưỡng gọi được tên cậu ta.

Kế bên kệ sách yên tĩnh chỉ còn lại bóng dáng cô độc của một mình Hạ Thiên, cô chuẩn bị rời đi.

Lại không ngờ rằng, Từ Bất Châu lại chậm rãi quay trở lại, cô suýt nữa đã đụng vào ngực cậu.

Cô y như một chiếc xe đồ chơi sắp hết pin, chật vật đứng lại.

Từ Bất Châu lấy từ kệ sách ra một quyển sách, không chút để ý đưa vào tay cô: “《 Nhân gian 》, còn có tên là《 Gió cát và sao 》, nếu cậu đang tìm quyển này.”

Dứt lời, mặt cậu vô cảm mà xoay người rời đi, chỉ để lại một làn hơi thở thanh mát của cây tuyết tùng, đã tràn ngập trong thế giới mùa hè từ lâu.

Tất cả đều diễn ra nhanh như vậy, nhanh đến mức trái tim cô còn chưa kịp nhảy lên đã yên lặng quay trở về.

Cô cúi đầu, nhìn quyển sách cũ trong tay, trong sách có một kẹp sách vẽ một con hồ ly hoạt hình, có một hàng chữ mạnh mẽ in đậm nghiêng, viết ——

Tôi chỉ là một kẻ phàm trần lạc vào thế giới của gió cát và sao, muốn hít thở một chút sự dịu dàng giữa đất trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play