Hạ Thiên về đến nhà, bố cô cũng trở về, đang vui vẻ ôm Hạ Hạo Hiên hôn hôn.

“Cục cưng, cục cưng nhỏ của bố, nhớ con muốn chết rồi, bố đi công tác, con có nhớ bố không?”

“Có ạ!”

Hạ Hạo Hiên trả lời lấy lệ cùng bố ôm nóng lên một chút, sau đó vội vàng mở hộp xe đua Lego động cơ sáu xi-lanh hình chữ V mà bố mang về cho cậu, trong mắt tỏa sáng.

“Woa, máy móc liên động, bố quá tuyệt vời!”

Lâm Vận Hoa từ trong phòng đi ra, liếc Hạ Nhân một cái: “Anh lại chiều nó rồi, thứ đồ chơi như vậy ít cũng đã mấy trăm, mỗi lần anh đi công tác đều mang về cho nó, lãng phí tiền bạc.”

“Sợ lãng phí làm cái gì, nghe nói đua cái này có thể phát triển chỉ số thông minh, rất nhiều người trưởng thành đều đang chơi.” Hạ Nhân ngồi trên đệm êm, cùng con trai ghép đồ chơi LEGO lên: “Con trai tôi sẽ phát triển IQ thật tốt, tương lai thi đỗ đại học danh tiếng, làm rạng rỡ tổ tiên.”

Bà ta thở dài: “Nói đến cái này, em lại đau đầu, anh nhìn kết quả thi cuối kỳ của nó đi, nát bét, từ dưới lớp đếm ngược lên vài số, cứ tiếp tục như vậy, thi vào trường đại học danh tiếng gì, muốn thi vào trường cấp hai tốt chút cũng khó.”

“Em gấp cái gì, không phải còn sớm hay sao.” Hạ Nhân cầm lấy khối Lego, nằm sấp trên mặt đất nói với Hạ Hạo Hiên: “Nào, con trai, bố cùng chơi với con.”

“Không được! Bố đừng chạm vào! Đây là của con... Không được chạm vào!” Hạ Hạo Hiên hoàn toàn không nể mặt mũi, đẩy Hạ Nhân ra.

“Bố mua cho con! Bố còn không thể chạm vào, không có lương tâm.”

“Hừ, con không đồng ý cho bố chạm vào.” Hạ Hạo Hiên lớn tiếng la hét: “Đồ của con, ai cũng không được chạm vào!”

Bà bưng sườn kho tàu đi ra khỏi phòng bếp, nói với Hạ Hạo Hiên: “Cháu trai nhỏ giọng một chút, đừng làm tổn thương cổ họng nữa, ai nha, còn con lớn như vậy rồi, còn so đo với thằng bé làm cái gì, cháu trai, đừng để ý đến bố cháu, bà thương con.”

“Hừ!” Hạ Hạo Hiên liếc Hạ Nhân một cái: “Bố mau tránh ra!”

Hạ Nhân xoa xoa mũi, hùng hùng hổ hổ xoay người, nhìn thấy Hạ Thiên yên lặng đứng cạnh cửa, trong lòng bất mãn đang không có chỗ giải toả: “Mày đứng ở đó làm gì! Còn không mau giúp bà nội mày bưng cơm, người đâu giống như khúc gỗ, ngu ngốc thất bại!”

Hạ Thiên chậm rãi vào bếp bưng thức ăn ra mâm cơm, trong lòng nghĩ, cô có ngốc đến đâu, cũng không đến mức thi toán tổng 100 điểm chỉ thi được 9 điểm như Hạ Hạo Hiên.

Lúc ăn cơm, Hạ Thiên nói với Lâm Vận Hoa: “Mẹ ơi, hôm nay con tiêm dại 300, con mượn Kiều Dược Dược 100, con muốn trả lại cho cậu ấy.”

Lâm Vận Hoa gắp cho Hạ Hạo Hiên một miếng thịt kho tàu: “Năm trước là 200, sao bây giờ lại thành 300?”

“Con không biết, chắc tăng giá.”

“Tao không có tiền, tìm bố mày đòi.”

“Bố…”

“Bồi thường tiền hàng.” Bà nội mắng: “Tiêm cái gì mà đòi nhiều tiền như vậy, cầm 200 còn chưa đủ sao, trong lòng chỉ nghĩ dùng làm sao lừa tiền từ tay người lớn đây mà.”

“Cháu không có nói dối, chính là 300, cháu còn có đơn ở bệnh viện.”

Cô vội vàng lấy hoá đơn ra và đưa nó cho bố.

Hạ Nhân nhìn qua hoá đơn, thờ ơ nói: “Mày mượn bạn học 100?”

“Vâng.”

“Bọn mày có chơi thân không?”

“Cậu ấy là bạn thân nhất của con.”

“Vậy thì thiếu nợ đi.”

“......”

Sau khi ăn cơm xong, Hạ Thiên dùng máy dự phòng cũ trong nhà gửi tin nhắn cho Kiều Dược Dược: “Ba mẹ tớ không cho tớ tiền, chờ tớ tiết kiệm đủ... Sẽ trả lại cho cậu.”

Kiều Dược Dược: “Ôi, sao lại nói những lời này! Có phải cậu không coi tớ là chị em không?”

Hạ Thiên: “Cảm ơn cậu. -3-”

Trong lòng cô không có mùi vị.

Thật ra hoàn cảnh trong nhà cũng không tính là kém, ba là nhân viên doanh nghiệp nhà nước bình thường, mỗi lần đi công tác đều mang đồ chơi về cho Hạ Hạo Hiên, dao động hơn trăm.

Mẹ cô kinh doanh một quán trà trong khu dân cư, nói thẳng ra là quán mạt chược, kiếm được nhiều tiền hơn bố cô, bà nội còn có lương hưu 6.000 mỗi tháng.

Nhưng tất cả số tiền lương này đều đổ lên người Hạ Hạo Hiên, từ nhỏ đến lớn, chi tiêu ăn mặc của cậu là tốt nhất, không tính là mẫu giáo hay tiểu học, đều là học trường tư thục.

Và ở đây, Hạ Thiên 100 tệ ít hơn.

Thế giới có công bằng hay không, nếu để cho Hạ Thiên trả lời, tất nhiên là không.

Nhưng nếu được hỏi tại sao, cô sẽ im lặng.

Bởi vì cô là một cô gái, ngớ ngẩn và thật thà.

Tựa như bức tường đen ngoài cửa sổ phòng ngủ của cô, bò đầy rêu, âm u ẩm ướt, quanh năm tràn ngập mùi nấm mốc thối rữa.

Ai sẽ xây một bức tường che khuất ánh sáng bên ngoài cửa sổ của ngôi nhà, thật lố bịch, nhưng...

Đây là cuộc sống chân thật nhất, cuộc sống của cô.

*

Vào ban đêm, nhiệt độ vẫn còn ngột ngạt.

Hiệu quả làm mát của điều hòa trong phòng Hạ Thiên rất không tốt, cô ngồi im không nhúc nhích, chóp mũi đều thấm mồ hôi.

Bà nội đứng bên cửa nửa kín một lát, lại hùng hùng hổ hổ trách cô bật điều hòa lãng phí tiền bạc.

Hạ Thiên lấy ra một máy MP3 nhỏ, đeo dây tai nghe màu trắng và phát một bài hát "Áo len màu đen" của Châu Kiệt Luân.

Dây tai nghe đã hơi tróc, mơ hồ có thể thấy được dây đỏ dây xanh bên trong.

Cô cầm quyển sổ, viết lên đó ——

“Vắc-xin dại mũi một tiêm ngày 21 tháng 8, 7 ngày sau tiêm mũi tiếp theo, 21 ngày sau mũi tiếp theo nữa.”

“Nhớ tiết kiệm tiền trả lại cho Dược Dược: 100 tệ.”

“Tôi cũng muốn chơi Lego, tôi muốn một cái lâu đài lớn.”

Trong tai nghe truyền đến giai điệu cảm động của bài “Áo len màu đen”

“Dù có nói anh yêu em thêm lần nữa, cơn mưa này không thể nào ngừng lại, chiếc áo len đen, cất giấu nơi đâu.”

Suy nghĩ Hạ Thiên bỗng nhiên bay đến xe buýt hôm nay, mắt cô di chuyển xuống, nhìn thấy vết cào tinh tế trên cổ tay trái, đã đóng vảy.

Cô dùng chữ viết xinh đẹp, trên sổ viết ba chữ “Từ Bất Châu”, thêm ba cái dấu chấm lửng.

......

Chín giờ, Hạ Thiên từ toilet tắm rửa xong đi ra, Hạ Nhân nằm trên sô pha, vểnh chân xem chương trình tạp kỹ "Không thành khẩn quấy nhiễu".

"Hạ Thiên, xuống lầu mua bao thuốc lá cho bố."

"Con vừa tắm rửa xong." Hạ Thiên dùng khăn lau khô tóc dài ướt, quét mắt nhìn Hạ Hạo Hiên đang chơi đồ chơi Lego trên thảm: “Để em trai đi đi.”

"Không ngờ con nhóc mày tâm địa xấu xa thật." Bà nội đeo kính lão đan áo len, mắng: "Em trai mày nhỏ như vậy, đi lạc thì làm sao bây giờ! Tao thấy mày không có lòng tốt!”

"Cửa tiệm đó ở cạnh khu nhà dưới tầng, bình thường mọi người để nó xuống tầng chơi với bạn nó, cũng không có ai trông coi."

Hạ Nhân thuận tay cầm gạt tàn lên, nhưng không đập, làm một động tác hù dọa: "Mày còn cãi nhau với bà nội!”

Hạ Thiên đành phải về phòng thay quần áo, ngay cả tóc cũng chưa kịp sấy khô, nhận tiền xuống lầu mua thuốc lá cho ba.

Cửa hàng đó của chú Xa nhà hàng xóm mở, là một người đàn ông hói khoảng bốn mươi tuổi, bình thường nhìn thấy Hạ Thiên đều gọi cô, Hạ Thiên đối với chú Xa nói chuyện hiền lành có ấn tượng rất tốt.

“Chú Xa, bán cháu một bao Hồng Tháp Sơn.”

Xa Lãng đang đứng xem mấy người phụ nữ ở quán trà bên cạnh dưới cây chơi mạt chược, thấy cô tới, lê dép xỏ ngón quay về cửa hàng, ném cho cô một bao Hồng Tháp Sơn: “Lại tới mua thuốc lá cho bố cháu à?”

“Dạ.”

Xa Lãng nhìn lướt qua Hạ Thiên một cái, cô mặc một chiếc quần lửng thường thấy trong mùa hè, bên ngoài khoác một chiếc áo chống nắng mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được làn da trắng trẻo, mái tóc ướt buông xuống vai, mang theo vài phần dục vọng thuần khiết.

"Nóng như vậy còn mặc áo dài tay, không nóng sao." Xa Lãng lấy ra một chai CoCa lạnh từ trong tủ đông đưa cho Hạ Thiên: “Cầm uống đi, chú mời cháu.”

"Hả, cháu không cần, cảm ơn chú."

"Cầm lấy đi." Xa Lãng đi tới bên cạnh Hạ Thiên, đưa lon CoCa cho cô, "Thuốc lá của bố cháu đều mua ở chỗ chú, mời cháu uống một lon coca không đáng là gì.”

"Vậy cám ơn chú Xa." Hạ Thiên nhận chai CoCa lạnh, nở một nụ cười đầy cảm ơn với gã.

Xa Lãng nhìn cô, cảm thán nói: "Hạ Thiên, cháu nói bố mẹ cháu cũng thật là quá đáng, đây là thời đại gì rồi, chú chưa từng thấy trọng nam khinh nữ đến mức này.”

“Cháu nhìn khắp đường này đi, có mấy gia đình trọng nam khinh nữ đâu, haiz, cháu cũng là đầu thai sai người, gặp phải đôi vợ chồng kỳ quái này, nếu cháu làm con gái chú, chú chắc chắn yêu thương cháu, con gái ngoan ngoãn như vậy.”

Trong lòng Hạ Thiên âm ỷ buồn, cảm kích nhìn Xa Lãng: "Cảm ơn chú, cháu về trước.”

"Được rồi, đi chậm thôi, có nhu cầu gì thì tới tìm chú."

Xa Lãng nhìn bóng lưng cô đi xa, đáy mắt gã hiện lên một chút hứng thú, xung quanh có người phụ nữ đánh ra một bộ giang thượng hoa, nói với Xa Lãng: "Con gái của người ta liên quan đến ông, không có việc gì cũng xum xoe.”

"Lại liên quan cái gì đến bà, bà ăn dưa, bà đánh mạt chược của bà đi."

*

Khoảng thời gian đó, trong ngõ nhỏ không còn thấy bóng dáng con mèo gọi là "Bà Sói", mặc kệ Hạ Thiên dùng thức ăn cho mèo hay giăm bông gọi nó, đều không thấy xuất hiện nữa.

Có lẽ lần đó bị điện giật hoảng sợ bỏ chạy, nó không dám quay lại nữa.

Trong lòng cô thoáng buồn: "Bà Sói" là con mèo hoang cô thích nhất, vô cùng hiền lành vô hại, mỗi lần ăn no một bữa, những con mèo khác đều đi rồi, chỉ có Bà Sói ở lại, lật ngửa bụng để cho cô sờ.

Hy vọng nó có thể được một người chủ tốt bụng nhận nuôi, sống tốt hơn một chút, không đi lang thang xung quanh nữa.

Nhưng nghĩ lại không có khả năng này, Bà Sói thật sự rất xấu, khắp người là bộ lông màu xám, giá trị nhan sắc so với những con mèo bình thường đều xấu hơn rất nhiều.

Rất nhiều con mèo hoang trong khu dân cư này đã bị "bắt cóc" và có được chủ sở hữu mới.

Chỉ có Bà Sói vẫn không ai muốn.

Ngoại trừ Hạ Thiên, có lẽ không ai muốn cho con mèo xấu xí này ăn cả.

Cô đã có một số loại cảm giác đồng bệnh tương liên nên thương cảm nó.

Sau khi tiêm mũi vắc-xin dại thứ hai, cuối cùng Hạ Thiên cũng trở lại trường học, vừa đến lớp đã nghe các bạn trong lớp thảo luận, nói Từ Bất Châu chuyển đến khoa xã hội lớp một của bọn họ ——

“Tại sao cậu ấy lại chuyển lớp! Cậu ấy không phải ở lớp hỏa tiễn bên khoa tự nhiên sao?”

“Hơn nữa giải thưởng trong cuộc thi vật lý đều sắp giành được rồi thiên tài khoa học lại dừng.”

“Ai biết được, học tự nhiên đỉnh như vậy, không biết tại sao lại muốn chuyển đến khoa xã hội.”

Kiều Dược Dược kích động túm lấy bạn học nữ hàng đầu hỏi: "Xác định là lớp chúng ta sao?”

“Vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy cậu ấy đăng ký tài liệu bên cạnh bàn làm việc của thầy Chu, tuyệt đối đúng!”

“Nam trong lớp văn vốn đã ít, vị đại thần này chuyển qua đây, đội bóng rổ lớp chúng ta có hy vọng rồi!”

Bạn nữ liếc Kiều Dược Dược một cái: “Dược Dược, cậu thật không hổ là đội trưởng đội bóng rổ, nghe được trai đẹp chuyển qua đây, trong đầu thế nhưng nghĩ đến việc này.”

“Vậy thì không phải!” Kiều Dược Dược hất tay áo lên: "Tôi đối với vị kia... Cũng không dám có tâm tư mơ mộng gì, cũng không biết chết như thế nào.”

"Ha ha ha, tôi và cậu khác nhau, chờ cậu ấy chia tay, tôi sẽ theo đuổi cậu ấy."

Kiều Dược Dược thần bí nói: “Vậy cậu theo đuổi đi, tôi nói cho các cậu biết, cậu ấy và Lương Gia Di đã chia tay rồi.”

“Cái gì! Chia tay rồi sao?!” Một đám nữ sinh bát quái chạy tới: “Sao có thể chứ?”

“Ngay trong kỳ nghỉ hè này, chia tay ngay trên xe buýt, tôi đã tận mắt chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này đó!”

“Woa, Lương Gia Di thật đúng là... Theo đuổi người ta một năm rưỡi, chia tay một tháng rưỡi trước, không phải là cuối học kỳ trước mới xác nhận quan hệ sao?”

Kiều Dược Dược cười hì hì nói: "Từ Bất Châu hoàn toàn không thích cô ta, chia tay cũng rất quyết đoán.”

Hạ Thiên nghiêm túc ghi nhớ kiến thức địa lý, cũng không gia nhập đội ngũ thảo luận cùng Kiều Dược Dược.

Bỗng nhiên, phòng học im lặng lại, chủ nhiệm lớp Chu Bình An dẫn chàng trai đi vào phòng học ——

“Học kỳ này lớp chúng ta có bạn học mới từ lớp hỏa tiễn bên tự nhiên chuyển tới, thành tích của em ấy tôi cũng không cần phải nói nhiều, các em có vấn đề gì ở phương diện học tập cứ việc xin em ấy chỉ bảo.”

“Nhất là môn toán của các em, tôi vừa mới không nhìn một lát, nát thành một đống cặn bã, còn là một ổ cặn bã. Thành tích môn toán của em ấy mỗi lần đều được điểm tối đa, phải khiêm tốn hướng người ta xin chỉ bảo thật tốt!”

Các bạn nữ nói ra từng trận tiếng hô “Woa”, đương nhiên ít nhiều cũng mang theo ý trêu chọc.

Các bạn nam thậm chí còn phấn khích hơn.

Nói đùa gì chứ, Từ Bất Châu đấy! Bóng rổ của người này... Đỉnh của chóp.

"Khụ." Chu lão sư bảo mọi người yên tĩnh lại, quay đầu lại nói với cậu: "Em giới thiệu bản thân mình đi, để cho các bạn cùng lớp biết em.”

Chàng trai đi lên bục giảng, dùng sức mạnh viết trên bảng đen ba chữ ——

Từ Bất Châu.

“Tôi không có gì để giới thiệu cả, các cậu có cái gì cần hỏi không.” Giọng nói của cậu mang theo vài phần giấy Tuyên Thành đánh bóng.

Hạ Thiên không kìm lòng được dời tầm mắt khỏi sách địa lý, nhìn về phía chàng trai trên bục giảng.

Khuôn mặt của cậu cực kỳ có sắc nét, góc cạnh rõ ràng. Làn da trắng rất sạch sẽ, mắt một mí hẹp và đôi môi mỏng, mang lại cảm giác lạnh lẽo của tuyết tùng.

Đồng tử sâu như giếng cổ, nhìn không thấy đáy.

Kiều Dược Dược dẫn đầu giơ tay lên ——

"Cậu có muốn tham gia vào đội bóng rổ của lớp không!"

Từ Bất Châu: “Đương nhiên có.”

“Hả”

Có bạn nam bất mãn nói: "Này, đội trưởng Kiều Dược Dược, bây giờ là thời gian tự giới thiệu, mấy người sau giờ học nói riêng không được sao?”

“Chuyện này có liên quan gì đến cậu.” Kiều Dược Dược bĩu môi nói.

Lại có bạn nữ giơ tay hỏi: “Từ Bất Châu, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”

Từ Bất Châu kiên nhẫn trả lời: “Tôi nghỉ học một năm, gần 18 tuổi rồi.”

Phía sau có bạn nam hỏi: “Từ Bất Châu, nghe nói cậu thích chơi quần vợt, trường học sân quần vợt kia, thật sự là bố cậu đầu tư xây cho cậu sao?”

Các bạn cùng lớp cười hì hì.

Giáo viên chủ nhiệm Chu Bình An ho một tiếng: “Hy vọng các bạn cùng lớp hỏi những câu hỏi bình thường, chẳng hạn như sở thích. Một số nội dung… Không thích hợp hỏi trước mặt giáo viên chủ nhiệm, một người hai người đều mười bảy mười tám tuổi rồi, chút kiến thức thông thường này cũng không có?”

Các bạn cùng lớp bật cười, bầu không khí lớp học vô cùng thoải mái hài hòa.

Từ Bất Châu bình thản trả lời vấn đề này ——

“Đúng vậy.”

“Người tốt!”

“Quả nhiên... Phú nhị đại.”

Giáo viên chủ nhiệm ngay lập tức nói: “Im lặng, không có vấn đề gì nữa thì chúng ta bắt đầu học!”

Lúc này, trong đám người, Hạ Thiên yếu ớt giơ tay lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn qua.

Cô đỏ mặt, không dám ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ nhỏ giọng hỏi một câu: “Bạn học Từ Bất Châu, tại sao cậu lại chuyển sang khoa xã hội?”

Từ Bất Châu giọng nói bình thản, thản nhiên nói ——

“Nguyên nhân thứ nhất, kiến thức tự nhiên cấp ba đều tự học xong rồi, không cần phải ở lại lớp tự nhiên mất thời gian nữa. Lý do thứ hai, ước mơ của tôi là trở thành một phi công, kiến thức địa lý là rất quan trọng.”

“Vậy tại sao bạn muốn trở thành một phi công?” Hạ Thiên thuận lý thành chương hỏi ra câu hỏi thứ hai.

Chỉ có vào thời điểm này, giấu mình trong đám người, cô mới dám công khai đối với chàng trai kia… Mong muốn hiểu rõ cậu một chút.

Không ai có thể thấy điều gì lạ.

Mà đối với câu hỏi này, Từ Bất Châu dừng lại một lát, đưa ra đáp án ——

“Nghỉ học nửa năm, đọc một quyển sách gọi là “Gió, cát và những vì sao”*, câu chuyện kểvề một phi công cô đơn đã ảnh hưởng rất lớn đến tôi. Còn câu hỏi nào nữa không?”

*Wind, Sand and Stars (Xứ Con Người): Cuốn sách mang đậm tính tự truyện này trước hết là bản hùng ca dành tặng các phi công của hãng Không Bưu, đặc biệt là hai đồng nghiệp của tác giả, Jean Mermoz và Henri Guillaumet. Văn phong phóng khoáng và lãng mạn, Xứ con người không chỉ thuật lại những chuyến phiêu lưu trên máy bay của chính Saint-Exupéry và các đồng đội qua mọi miền thế giới, mà là nơi ông chiêm nghiệm những vấn đề khác như tình bạn, triết học, định mệnh, tiến bộ công nghệ, những mâu thuẫn của loài người.

”Không có, hết rồi.”

“Vậy tôi có một thắc mắc.” Giọng nói của Từ Bất Châu lãnh đạm, hơi trào phúng: “Muốn hiểu rõ tôi, lại không nhìn tôi, bạn học này cậu có biết hai chữ lễ phép viết như thế nào không?”

Cả người Hạ Thiên chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu, cùng chàng trai trên bục giảng bắn ra tia lửa liếc nhau một cái.

Ánh mắt chàng trai như lưỡi dao, như thể đóng đinh cô vào trên ghế.

Trong nháy mắt, hai má của Hạ Thiên nóng rực, đỏ như anh đào chín trong tháng ba.

Ba chữ “Thật xin lỗi” còn chưa kịp nói ra miệng, đã thấy Từ Bất Châu khóe miệng cong——

“Đùa chút thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play