Căn phòng tranh ngập tràn một màu u tối, Rosie chỉ có thể dựa vào ánh trăng yếu ớt rọi qua khung cửa sổ để nhìn rõ phía bên trong.
Mọi thứ đều trở nên hỗn loạn và đổ nát như vừa trải qua một trận tàn phá. Giữa khung cảnh hoang tàn đó, Maximilian lặng lẽ đứng một bên hoàn thành bức tranh thứ mười bảy của mình kể từ ngày họ phải chia cắt. Nhân vật chính vẫn là người phụ nữ tóc vàng quý tộc xinh đẹp đó, bà dịu dàng ôm lấy đứa con trai bé bỏng trong tay mà nở nụ cười hạnh phúc nhất.
Nhưng Rosie chỉ cảm thấy rợn người khi nhìn thấy bức tranh đó, khuôn mặt của đứa bé trai hoàn toàn trống không và được bôi đỏ như màu của máu đầy kinh dị.
Ngài công tước dừng bút quay lại nhìn kẻ vừa ghé thăm bằng ánh mắt lạnh nhạt:
“Cô đang làm gì ở đây vậy?” Maximilian không hề tỏ ra tức giận, nhưng Rosie biết rằng anh không hề hài lòng về sự xuất hiện của nàng ở đây.
Nàng cố gắng giữ bình tính bước đến bên cạch nam chính, Rosie hoàn toàn không trả lời câu hỏi trước đó của anh mà đặt một câu hỏi ngược lại cho Maximilian.
“Tại sao? Đứa trẻ đó vì sao lại bị đối xử như vậy?”
“Cô không cảm thấy đứa trẻ đó giống một con quỷ sao! Sống sót dựa trên sinh mạng của mẹ mình, dùng máu thịt của bà để hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý, đứa trẻ đó vốn dĩ không nên tồn tại.” Maximilian thì thầm nói.
“Nếu điều đó không đúng thì sao. Nếu đứa trẻ đó là một con quỷ thực sự, người mẹ sẽ không hy sinh bản thân nhiều tới vậy!”
“Maximilian, bà ấy rất quan tâm đến ngài. Đừng tổn thương bản thân như vậy nữa.” Rosie nhẹ giọng khuyên bảo anh, bàn tay nhỏ bé cũng chạm lên vết thương đang không ngừng máu trên cổ tay của công tước.
Lễ tái sinh là một ngày vui vẻ với tất cả mọi người trên đế quốc, nàng lại không hề biết rằng nó lại chính là dấu mốc bất hạnh nhất trong cuộc đời của Maximilian.
Ngài quản gia đã mời nàng rời khỏi bữa tiệc vì nhận ra tình trạng bất thường của ngài công tước. Sự điên cuồng đó lớn dần theo năm tháng khiến ông sợ hãi nó sẽ cướp đi sinh mạng của anh vào một lúc nào đó. Cứ mỗi đêm của lễ phục sinh, công tước sẽ trở thành một con người hoàn toàn khác lạ, ngài ấy không chỉ ở một mình vẽ lên những bức họa về cựu hoàng hậu mà còn sẽ tổn thương chính bản thân mình một cách tàn nhẫn.
Và đó cũng chính là những gì nàng đang thấy. Đám quý tộc đó coi ngài ấy như một con quỷ không có nhân tính và ngay cả Maximilian cũng nghĩ điều đó là thật. Hóa ra đây mới chính là lý do công tước không phản bác lại họ. Rosie không hề muốn nam chính có những suy nghĩ như vậy về bản thân mình, cho dù ngài ấy có là một con người lạnh lùng vô cảm đi chẳng nữa, Maximilian cũng chưa từng hãm hại bất kỳ một ai để bị coi là một kẻ xấu xa cả.
Chỉ có thể trách rằng, mọi bi kịch đến với cuộc đời Maximilian chỉ là một sự sắp xếp không thể thay đổi.
Công tước nhìn bàn tay bé nhỏ đang đặt trên cổ tay mình rồi lại nhìn đến vẻ mặt như mang theo sự thương hại của Rosie. Đôi mắt lạnh lùng bỗng chốc trở nên đục ngầu đầu giận dữ.
Maximilian bất ngờ hất bỏ bàn tay nàng ra khỏi người mình, dùng sức mạnh đến nỗi khiến Rosie không thể đứng vững và ngã nhào trên mặt đất.
“Dẹp bỏ cái lòng tốt thừa thãi của mình lại đi Rosie Gemma. Ta không cần bất cứ sự bố thí giả tạo nào ở đây cả.”
“Cho dù cô không nói thì ta cũng sẽ tìm thấy bà ấy, cho dù có phải đánh đổi bằng sinh mạng của mình ta cũng sẽ tìm Elizabeth trở về. Rồi cô cũng sẽ biết bà ấy có hận đứa con quái vật này hay không thôi Rosie.” Maximilian gầm lên một cách giận dữ rồi bỏ đi không một chút nhìn lại.
Sắc mắt của nàng trở nên trắng bạch, đến cả cơn đau ở cổ chân cũng không hề cảm nhận thấy. Trong đầu nàng chỉ còn văng vẳng những lời nói đầy gay gắt đó của nam chính, những suy nghĩ của Rosie như chìm trong một mỡ hỗn độn.
Rosie cứ ngồi lặng lặng trong căn phòng tối tăm đó cho đến khi hệ thống đi tới và thông báo với nàng nhiệm vụ đã hoàn thành. Khắp giới quý tộc đều đã nghĩ rằng Rosie chính là tình nhân của nam chính.
Chặng đường trở về nhà của nàng đã tiến thêm một bước nữa, phần thưởng cũng nhiều hơn nhưng nó lại không hề khiến Rosie cảm thấy vui vẻ.
“Hệ thống, ngài không lừa tôi chứ? Cốt truyện mà tôi đã biết nó hoàn toàn không đen tối đến mức này, có điều gì đã xảy ra sao?” Rosie khàn giọng hỏi hệ thống.
“Maximilian vốn dĩ phải là một tên bạo chúa giết người không chớp mắt, trong lòng anh ta chỉ có hận thù và sự khát máu… Nhưng Maximilian mà tôi đã tiếp xúc không hề giống con người đó một chút nào cả, tất cả là bởi vì sao chứ?”
Ký chủ quá mức thông minh sẽ mang lại phiền nhiễu cho hệ thống, nó không ngờ Rosie lại có thể nghi ngờ sớm đến như vậy. Bí mật này tốt nhất vẫn nên chôn vùi thì hơn!
Hệ thống trầm mặc hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng:
“Rosie Gemma, ta khuyên cô đừng quản những chuyện ngoài khả năng của mình. Cô chỉ cần chấp nhận nhiệm vụ của hệ thống. Hoàn thành chúng cô sẽ có thể được sống trở lại ở thế giới của mình. Như vậy không phải tốt hơn sao!”
“Nếu giờ tôi muốn giúp nam chính tìm lại mẹ của mình thì sao?” Sự cố chấp của nàng khiến hệ thống cảm thấy vô cùng nhức óc, nó đã nói đến vậy rồi sao cô ta lại không chịu hiểu chứ.
“Tự ý thay đổi cốt truyện cô sẽ phải chịu hình phạt đau đớn cấp tám đấy Rosie. Rất ít người có thể sống sót sau khi trải qua hình phạt đó. Vì một người dưng như Maximilian mà hy sinh đến vậy, cô cảm thấy xứng đáng sao.” Hình phạt được tăng lên như một lời cảnh tỉnh đối với nàng. Rosie vẫn là một kẻ có quá nhiều tiếc nuối với sinh mệnh chắc chắn sẽ không đánh cược nhiều đến vậy.
Nghe được đáp án của hệ thống, nàng bỗng chốc nở một nụ cười lạnh lẽo mà đứng dậy:
“Hóa ra là như vậy! Nếu biết được cái chết của mẹ mình, Maximilian sẽ không còn bất cứ thứ gì để chống đỡ cho sinh mệnh của mình nữa…”
Maximilian mà chết, thế giới này cũng sẽ sụp đổ!
Không chỉ nàng, nam chính cũng đã bị trói buộc với cốt truyện này. Maximilian sống buộc theo những gì hệ thống muốn. Họ sẽ chẳng thể thay đổi bất kể điều gì ở đây cả.
Rosie tập tễnh bỏ đi để lại một mình Đen Bẩn, hệ thống tường rằng mọi thứ đều đã xong xuôi trong tiềm thức lại bất ngờ vang lên tiếng còi báo động. Cốt truyện đã xuất hiện lỗi sai mà bọn họ bắt đầu không thể khống chế.
…
Sau lễ tái sinh, mọi người trong lãnh địa đều sẽ phải đi đến nhà thờ để cầu xin phước lành từ các vị thần. Rosie vốn là người ngoài lãnh địa nên cũng không cần phải giữ phong tục này. Nhưng hôm nay nàng vẫn sẽ phải đến đó bởi vì đó sẽ là nơi mà Alan sẽ tiếp tục cuộc sống sau này. Nhà thờ sẽ nhận những đứa trẻ mồ côi, đây chính là chuyện đã được sớm quyết định ngay từ đầu, khi ngài công tước đồng ý đưa Alan về lãnh địa của mình.
Kể từ sau đêm đó, nàng và công tước không hề chạm mặt nhau bất kỳ một lần nào nữa. Quản gia Baron cũng nhân ra bầu không khí kỳ lại của cả hai nên đã bắt ngài ấy phải đi cùng nàng đến nhà thờ vào ngày hôm nay.
Suốt một chặng đường trong xe ngựa không có bất kỳ tiếng nói nào cả, bầu không khí sẽ trở nên vô cùng khó xử nên không có thêm Alan ở đây. Rosie đã phải thầm cảm ơn chúa vì điều đó.
“Đến nơi rồi Rosie!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT