Mùi thuốc sát trùng nồng nặc ập vào khứu giác của mình khiến Anna không thể nào không tỉnh lại. Ánh đèn xanh của bệnh viện liên tục chạy qua trước mắt một cách mờ ảo, hô hấp của cô giờ hoàn toàn dựa vào máy thở. Anna không thể cảm nhận được cơn đau đã dày xéo cơ thể mình vài phút trước nửa, hoặc cũng có thể cô đã quá mệt mỏi để nghĩ đến nó.

‘Chắc đây chính là kết thúc cuối cùng dành cho cuộc đời đầy dẫy bất hạnh của cô!’ Anna cảm thán.

“Cố nên nào con yêu của mẹ, đừng từ bỏ, hãy vì ba mẹ đừng từ bỏ được không Anna.”

Tiếng khóc nấc đau khổ của người phụ nữ như kéo lại tia tỉnh táo cuối cùng của cô ở lại. Anna nhìn mơ hồ nhìn thấy ba mẹ nuôi đang vô cùng lo lắng sợ hãi chạy theo chiếc giường cấp cứu của mình.

Trái tim cô bất chợt lại đau nhói. Anna không kìm nổi nước mắt muốn mở miệng an ủi họ nhưng lại không thể. Cuộc đời này cô mắc nợ nhiều nhất chính là ba mẹ nuôi của mình, họ đã cho cô cuộc sống mới, cho cô tình yêu thương của gia đình tưởng chừng như đã bị đánh mất.

Và giờ, cô lại có thể bình thản biến mất khỏi cuộc đời họ mà chưa thể báo đáp lại ơn huệ đó ngoài sự đau khổ khi mất đi người thân!

Năm Anna chỉ mới tám tuổi, một tai nạn xe hơi thảm khốc đã cướp mất đi cả ba và mẹ ruột cùng một lá gan của cô. Giây phút tưởng chừng như Anna sẽ không thể thấy được bất kỳ tia hy vọng nào trong cuộc sống, họ đã bước đến và cứu vớt cuộc đời đầy bất hạnh này của cô.

Ba mẹ nuôi vốn chỉ là bạn bè thân thiết của ba cô, nhưng so với những thân được gọi là máu mủ ruột già lại tốt hơn nhiều. Trong khi đám mặt người dạ thú đó chỉ biến cắn nuốt số tài sản còn sót lại của gia đình cô, thì hai người họ đã đón nhận lấy cô không một chút đòi hỏi. Ba mẹ trao cho cô tình thương yêu ấm áp và sự rộng lượng vô bờ của mình.

Vậy mà giờ đây, khi chưa thể báo đáp cho họ được gì, Anna lại càng khiến ba mẹ phải khổ sở lo lắng hơn vì đứa con bất hiếu này!

Cơ hội sống của cô còn không quá đến hai mươi phần trăm, khả năng cao nhất có thể ra đi trên bàn mổ.

Sợ hãi nhưng chẳng thể làm được gì. Cố gắng cũng chỉ là vô ích. Cho dù có muốn oán trách cũng chẳng còn nổi chút sức lực.

Cái chết đang dần xâm chiếm lấy cơ thể này.

Anna đơn giản chỉ là muốn sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường, ông trời cũng đối với cô keo kiệt đến vậy!

Ánh sáng của đèn mổ bất ngờ rọi thẳng vào mắt khiến Anna cảm thấy vô cùng chói mắt mà không thể nhìn thấy được gì nữa. Bên tai cô không còn tiếng khóc đầy đau lòng của ba mẹ mà chỉ còn vọng lại những giọng nói lạnh lẽo với thứ thuật ngữ khó hiểu của các bác sĩ. Thuốc gây mê nhanh chóng được tiêm vào, trong cơn mơ màng cuối cùng trước khi bất tỉnh, Anna chỉ có thể cảm nhận cơn lạnh lẽo từ máy cạo tóc trên đỉnh đầu của mình.

Âm thanh tít tít của máy đo nhịp tim cuối cùng cũng biến mất, trong tiềm thức của cô được phủ lại bởi một màu đen tối không hy vọng.



“Anna…”

“Anna Rosie George.”

“…Chào mừng cô đã đến với hệ thống quản lý nhân vật phản diện của chúng tôi. Hãy đăng ký trở thành người chơi số 103 và lựa chọn phần thưởng của mình trước khi ký kết hiệp ước giao lại linh hồn.”

Một giọng nói máy móc kì lạ bất ngờ vang lên trong tiền thức khiến Anna giật mình tỉnh lại. Không gian tối tắm không có lấy một điểm kết thúc, không phải hiện tại cô nên ở trên bản mổ trong phòng phẫu thuật hay?

Đừng nói là thấy cô sống không nổi nữa bệnh viện chết tiệt đó bắt cóc cô đem đi bán nội tạng rồi nhé.

"Các người là ai vậy?... tại sao…lại đưa tôi đến nơi này?" Anna run rẩy cất tiếng hỏi, tâm trạng sớm đã sợ sệt đến phát khóc.

Sao cuộc đời cô luôn nhọ như vậy thế này, chết vì bị xe cán còn chưa đủ sao mà còn bị đem đi bán nội tạng. Ai đó làm ơn nói cho cố biết kiếp trước cô đã gây ra cái nghiệp gì mà kiếp này phải gánh cái số mệnh thảm thương đến vậy.

“Cô có hai lựa chọn, một là từ chối đăng ký trở thành người chơi và kết thúc mạng sống này. Hai là chấp nhận đăng ký trở thành người chơi và sẽ nhận được một nguyện vọng trước khi trở về thế giới của mình.”

“Cô sẽ có ba giây để lựa chọn…một…hai…”

Tiếng hệ thống trả lời một cách máy móc lại tiếp tục vang lên, không một ai giải đáp cho cô những điều kỳ lạ đang liên tiếp xảy ra này. Anna càng ngày càng sợ hãi, tiếng đếm ngược bất ngờ vang lên khiến cô nhanh chóng rơi vào khủng hoảng, trong đầu lúc này chỉ tồn tại một suy nghĩ duy nhất là…

Cô không muốn chết!

Cô muốn trở về với ba mẹ của mình, cho dù đây có là cái trò đùa quái đản gì cô cũng sẽ đánh liều.

“Tôi… tôi đồng ý trở thành người chơi.” Ngay trước khi âm thanh đếm ngược kia kết thúc, Anna vội vã hét lên chấp nhận mọi điều kiện của họ.

Cái thứ hệ thống chết tiệt kia cũng ngừng cảnh báo và im lặng. Bầu không khí lại trở về với dáng vẻ yên tĩnh như lúc ban đầu. Nhưng nó lại chỉ khiến Anna cảm thấy run sợ và bất an hơn trước. Cô thực sự sẽ không chết chứ?

Ngay giờ phút tưởng chừng đã phải từ bỏ mọi hy vọng, thứ ánh sáng bất ngờ lóa lên khiến tầm mắt của cô như bị choáng ngợp.

“Chào mừng người chơi số 103 đến với thế giới mới của mình. Hãy xác nhận thân phận và bắt đầu nhận nhiệm vụ.”



Hoàng hôn bao phủ nhuộm hồng cả một mảng trời trắng xóa, trong một cách rừng nhỏ nằm ở ngoại ô lãnh địa Kalan của đế quốc. Dưới quanh cảnh đẹp như một cuốn truyện cổ tích của phương Tây, thiếu nữ tóc đỏ xinh đẹp như một đóa hồng rực rỡ đang đùa nghịch dưới làn nước trong xanh của con suối nhỏ.

Làn da trắng muốt như phát ra thứ ánh sáng dưới ánh nắng của chiều tà, đổi môi đỏ căng mọng như một trái cherry đầy hấp dẫn, sống mũi cao tinh xảo như được chạm khắc. Và cuối cùng là đôi mắt to tròn mang màu sắc của một viên ngọc lục bảo với độ tinh khiết hoàn hảo. Nàng xuất hiện hệt như một công chúa nhỏ của khu rừng đẹp đẽ này.

Nhưng chẳng mấy ai biết rằng vị công chúa đẹp đẽ đó thực chất lại là sắm vai chẳng khác nào một phù thủy độc ác trong cuốn truyện cổ tích.

Tiếng “Chát” oan nghiệt một lần nữa xé tan vẻ đẹp đầy thơ mộng của mụ phù thủy tóc đỏ đang cố gắng làm thịt nàng tiên cá bé nhỏ.

Rosie sững sờ nhìn đôi tay nhớp nháp chống không với một bên má đỏ hây vẫn còn vương chút ẩm ướt sau sự trả thù của chú cá nhỏ. Đây là lần thứ hai mươi trong ngày nàng bị đuôi cá tát thẳng vô mặt nhưng vẫn chưa thể thịt nổi nó, chẳng nhẽ hôm nay nàng lại phải thực sự an quả dại sống tiếp qua ngày nữa sao!

Đã được một tuần kể từ khi nàng chấp nhận ký kết hiệp ước với cái hệ thống chết bầm kia đến với thế giới này. Anne... à không! Giờ nàng đã trở thành Rosie Gemma – nữ phụ độc ác của cuốn truyện cổ tích này.

Nhưng cho dù có nghiệt ngã như thế nào thì nàng cũng không hề biết rằng bản thân mình lại xuyên không trở thành người đẹp không một xu dính túi. Rosie thậm chí còn nghi ngờ rằng trước khi linh hồn của nàng đến thể giới này, cô gái nữ phụ này thực sự hít khí trời để sống.

Căn nhà gỗ cũ kĩ nằm giữa rừng cây không có gì ngoài bụi và mạng nhện. Giường tủ, bàn ghế không cái nào không bị mục, quần áo ít ỏi và chắp vá đến nỗi cô đã tưởng chúng là giẻ lau.

Và quan trọng nhất là cô nàng này nghèo không một xu dính túi, thậm chí đến một củ khoai để ăn cũng không có.

Đây thực sự là nơi con người sống thật ư?

"Hệ thống, ngài không lừa ta đấy chứ?"

Vừa hay tròn lần thứ một trăm Rosie nghiến răng nghiến lợi tức tối gào lên hỏi hệ thống.

Chú mèo đen đang yêu đang nằm dài dưới thảm cỏ tươi mát trên bờ hết sức vươn người một cái rồi mở to cặp mắt màu tím long lanh của mình nhìn Rosie với dáng vẻ hết sức ngây thơ vô số tội.

"Cô đoán thử xem?"

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play