Hạ Cẩm Thiên nhíu mày, "Cậu có biết là mình đang bị bệnh không?"
"Hóa ra vì thế mà tôi mới ngủ sâu như vậy, bị anh ôm đi xa cũng không có cảm giác." Buông cánh tay đang ôm Hạ Cẩm Thiên ra, Lục Bạch cười tủm tỉm trả áo khoác lại cho anh.
"Tôi không lạnh, học trưởng vẫn là chú ý bản thân cho tốt đi. Sắp đến giờ ăn cơm rồi, tôi đi về trước đây."
"Cậu sốt cao đến như vậy rồi còn muốn đi chỗ nào?" Lục Bạch đột nhiên tỏ ra xa cách làm Hạ Cẩm Thiên cảm thấy không thoải mái, anh mím môi giữ lấy tay Lục Bạch một lần nữa, "Đi phòng y tế trước đã."
"Học trưởng không sợ bị bàn tán à? Lần trước đi phòng học tìm tôi, bọn họ đã nói rất nhiều lời không dễ nghe." Lục Bạch đứng yên không động đậy, chỉ ngước mắt lên nhìn Hạ Cẩm Thiên.
Trạng thái của cậu lúc này thật sự không tốt, hốc mắt bởi vì sốt cao mà ửng đỏ nhưng sắc mặt lại trắng bệch. Thể lực chống đỡ không được động tác đứng thẳng của cậu, lung lay như sắp đổ, vậy mà biểu cảm và giọng điệu lại bình tĩnh giống như không có việc gì.
Giống như Lục Bạch không cần bất luận kẻ nào, cũng không cần bất cứ một ai tới đỡ, ôm lấy người đã chống đỡ không được là cậu.
Trong lòng Hạ Cẩm Thiên căng thẳng, "Tôi không sợ người khác bàn tán."
Nhưng lời Hạ Cẩm Thiên vừa nói ra xong đã một lần nữa bị Lục Bạch chặn lại, "Nhưng tôi không thích."
"Quá phiền phức." Lục Bạch thở dài, như kiểu đứng trước mặt cậu là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
"Học trưởng, anh là con cưng của trời, còn tôi có tiếng xấu là thuốc cao bôi trên da chó. Chúng ta lén lút kết giao bạn bè thì cũng thôi đi, thể hiện ra bên ngoài cho người ta biết, tôi rất mệt mỏi."
"Hiện tại anh quay đầu nhìn biểu cảm của mấy người đi ngang qua thấy tôi và anh đứng chung một chỗ mà xem, đều là cảm thấy tôi không xứng kết bạn với anh." Lục Bạch chỉ đám sinh viên đứng cách đó không xa, "Anh biết không? Ngay cả Lục Can đột nhiên tới đây tìm tôi, nguyên nhân quan trọng nhất trong đó cũng là vì Lục Quỳnh nhận được tin nhắn, biết anh gần đây qua lại với tôi cho nên tới tìm tôi để hỏi tội."
"Anh xem, chỉ là tôi nhìn anh thấy thuận mắt cho nên tiện tay giúp một chút, hà tất phải gây phiền toái cho bản thân như vậy làm gì?" Lại chỉ vào cổ mình, Lục Bạch nói lời trêu chọc, "Hạ thiếu thật sự không biết Lục Quỳnh có tâm tư gì với mình sao?"
Hạ Cẩm Thiên buộc miệng thốt lên, "Tôi và Lục Quỳnh chỉ là do hai nhà đã quen biết từ trước thôi, chưa từng lén liên lạc với nhau. Hơn nữa, tôi sẽ che chở cho cậu."
Lục Bạch lắc đầu, giọng điệu vô cùng quyết đoán, "Thật ra cũng không cần phải như vậy, tôi tự bảo vệ mình là được rồi. Cảm ơn học trưởng đã vì tôi mà lo lắng, tôi đi trước."
Lục Bạch nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng tình trạng thân thể rốt cuộc vẫn không tốt. Hạ Cẩm Thiên cách một khoảng đi theo sau, nhìn cậu một mình vào phòng y tế.
Lần này Lục Bạch không có ý tứ ngăn cản anh, nhưng thật ra hệ thống vẫn luôn lải nhải bên tai, "Thật kỳ lạ, rõ ràng ngươi từ chối Hạ Cẩm Thiên nhưng giá trị hảo cảm của hắn dành cho ngươi cứ tăng lên. Còn mỗi khi ngươi gặp Lục Can, giá trị hảo cảm đều thành không."
Lục Bạch: "Chuyện này rất bình thường, dù sao Lục Can đã không xứng được gọi là người."
Thiếu chút nữa giết chết em trai ruột của mình, ba anh em Lục gia chắc chắn không chỉ làm một lần.
Khi Lục Bạch vừa mới trở lại Lục gia, Lục Du đã từng kêu Lục Bạch đi đưa cơm cho Lục Diễm.
Địa điểm là ở lối vào một đèo gần quốc lộ vô cùng hẻo lánh, nơi Lục Diễm thường xuyên đua xe với người khác.
Lục Diễm theo đuổi sự kích thích, càng là nơi gập ghềnh hung hiểm hắn càng cảm thấy hưng phấn. Mà trên sân thi đấu, không thiếu nhất chính là đám con cháu thế gia không có phép tắc giống như Lục Diễm.
Lục Bạch bị bắt trở thành bia ngắm của bọn họ. Cái gọi là bia ngắm chính là trói cậu trên cọc gỗ ở nơi lộ cuối, sau lưng chính là vực thẳm. Xe của ai dừng ở trước mặt Lục Bạch sớm nhất thì người đó thắng.
"Anh, không được, em sợ lắm." Cả người Lục Bạch phát run, tiếng khóc cũng vì vậy mà vô cùng yếu ớt.
Nhưng Lục Diễm ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, trực tiếp đẩy cậu cho kẻ đưa ra chủ ý.
Thời điểm bị xe đụng vào bụng, Lục Bạch nghe được rõ ràng tiếng cọc gỗ đứt gãy. Đau đớn kịch liệt làm cậu hôn mê bất tỉnh, nhưng khi giật mình tỉnh lại, bên cạnh vực sâu chỉ còn một mình cậu.
Trong nháy mắt đó Lục Bạch thật sự cho rằng mình đã chết.
Hiện tại nhớ lại, Lục Can chỉ bóp cổ cậu một lúc cũng không tính là gì.
Ngồi ở trước mặt giáo viên y tế, Lục Bạch cúi đầu che đi vết thương xanh tím trên cổ, nói đơn giản tình huống với bác sĩ, "Bị cảm, có chút phát sốt ạ."
"Không phải là có chút đâu, 39,6 độ rồi! Mau nằm xuống tôi truyền dịch cho em, tiêm thêm một mũi hạ sốt nữa."
Trận này Lục Bạch bệnh rất nghiêm trọng, giáo viên y tế không yên tâm để cậu một mình trở về, vì thế bảo cậu nằm trên giường y tế vừa truyền dịch vừa nghỉ ngơi.
Ngoài cửa, Hạ Cẩm Thiên thấy cậu đã nằm nghỉ, trong lòng cũng yên tâm một chút, xoay người tính đi nhà ăn mua cho Lục Bạch một suất cơm lại vừa lúc thấy Tiêu Tùy ở đối diện chạy tới.
"Cậu tìm thấy người rồi sao không báo cho bọn tôi một tiếng? Lục Tử bọn họ vẫn còn chạy khắp nơi tìm kia kìa!" Tiêu Tùy vốn dĩ đang nghẹn lửa giận, giọng điệu càng thêm không khách khí.
"Lục Bạch đang bệnh rất nặng, cậu nói nhỏ một chút."
"Nói nhỏ một chút cái rắm! Người ta còn chưa có ngủ, vẫn ngồi phát ngốc ở đó kìa!" Tiêu Tùy đi theo lăn lộn cả một đêm, vừa mệt lại vừa bực bội.
Cũng lười quản đến kẻ đang bị mê hoặc thần trí là Hạ Cẩm Thiên, chỉ quay đi gọi điện thoại báo với mấy anh em khác một tiếng đã tìm được Lục Bạch, thuận tiện kêu mọi người cùng tới.
Có người mang theo cơm tới. Hạ Cẩm Thiên nhận lấy phần của mình liền cầm vào tìm Lục Bạch.
"Mẹ nó đúng là bị quỷ ám rồi." Người khác có phần sợ Hạ Cẩm Thiên, riêng Tiêu Tùy thì không. Quả thật đối với anh chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Mà Hạ Cẩm Thiên ở bên trong lại không quản được suy nghĩ của bọn họ, chỉ ngồi xuống bên cạnh Lục Bạch đưa cháo qua, khuyên cậu, "Ăn một chút gì đi."
Lục Bạch cũng không có từ chối mà nhận lấy, nhưng chỉ cầm chén cháo, không có động tác gì khác.
Hạ Cẩm Thiên cảm thấy cậu yên tĩnh đến vô cùng khác thường nên sờ thử trán cậu, cảm giác nóng đến hoảng sợ làm anh biết được Lục Bạch đã bị sốt đến mơ hồ.
"Bác sĩ, bác sĩ mau đến xem tình trạng của cậu ấy bị làm sao vậy?" Hạ Cẩm Thiên lấy chén cháo trong tay Lục Bạch để sang bàn bên cạnh giường bệnh, rồi chạy đi kêu giáo viên y tế.
Bác sĩ xem tình huống một chút, cũng cảm thấy không quá tốt, "Mau đến bệnh viện."
Câu này vừa được nói xong, Lục Bạch ngồi không vững hơi lắc lư mà ngả ra phía sau, vết thương trên cổ cậu cũng vô tình để lộ ra bên ngoài.
Bác sĩ nhìn thấy nhịn không được hít sâu một hơi.
Trải qua một đêm, vết thương trên cổ Lục Bạch trông càng nghiêm trọng hơn. Dấu tay kia từ tím đã biến thành màu đen, làn da xung quanh đều hiện ra tơ máu, căn bản không thể đoán được có bị thương đến xương cổ hay không.
"Cái này, đây là do ai tạo thành? Phải nhanh chóng đi bệnh viện kiểm tra, trên người em ấy còn có vết thương khác không?"
"Để em đưa cậu ấy đi." Hạ Cẩm Thiên không rảnh quan tâm chuyện khác, ôm Lục Bạch lên rồi chạy ra bên ngoài. Anh luôn luôn là người bình tĩnh, nhưng hôm nay lại lần nữa phá lệ trên người Lục Bạch.
Tiêu Tùy ở ngoài cửa nhìn thấy anh ôm người muốn chạy ra ngoài cũng nhanh chóng theo sau, "Cậu vừa mới nghỉ ngơi lại muốn dẫn người đi đâu?"
"Bệnh viện, cậu ấy sốt quá nặng."
Tiêu Tùy vốn muốn nói chuyện nhưng vừa thấy Lục Bạch đã không còn nhận thức, mặt sốt đến đỏ bừng, bộ dạng gục ở trên vai Hạ Cẩm Thiên càng trông có vẻ gầy yếu đáng thương. Ngay lập tức muốn nói cũng nói không nên lời.
"Cậu như vậy không thể lái xe, mà ôm người chạy đến bệnh viện cũng không được."
"Tôi và cậu cùng đi, Lục Tử, đi lấy xe." Tiêu Tùy kêu một người anh em khác.
"Xe của cậu lớn chạy nhanh hơn! Để lâu người cũng bị sốt thành kẻ ngốc mất."
Đều không phải người có ý chí sắt đá, nhìn Lục Bạch như vậy cũng khó tránh khỏi cảm thấy cậu đáng thương.
Động tác của Lục Tử rất nhanh, Hạ Cẩm Thiên ôm Lục Bạch lên xe. Sau khi lên xe, anh vội vàng gọi điện thoại cho anh họ đang làm ở trong bệnh viện.
"Em có một người bạn đang bị sốt rất nặng, em muốn đưa tới chỗ của anh, anh có thể tạm thời an bài giúp em một phòng bệnh không?"
Rất nhanh bên kia truyền đến đáp án khẳng định, Hạ Cẩm Thiên nói lời cảm ơn xong thì buông di động xuống chuyên tâm nhìn Lục Bạch.
"Chúng ta rất nhanh sẽ tới bệnh viện, cố chịu một chút." Hạ Cẩm Thiên thật cẩn thận giúp Lục Bạch thay đổi tư thế ngồi, nói chuyện ở bên tai cậu.
Tiêu Tùy ngồi ở ghế phó lái đằng trước quay đầu nhìn thoáng qua hai người bọn họ.
Hô hấp của Lục Bạch so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều, Hạ Cẩm Thiên sợ cậu không thoải mái nên để cho cậu dựa vào lồng ngực của mình, chậm rãi vuốt ve sau lưng cậu giúp Lục Bạch thuận khí.
Lục Bạch giống như là sợ lạnh dùng sức chui vào trong lòng Hạ Cẩm Thiên, bộ dạng ngoan ngoãn làm Tiêu Tùy nhìn liền nghĩ đến mèo nhỏ sợ lạnh vào mùa đông. Nhịn không được cười một tiếng.
"Thế nào rồi?" Gã hỏi Hạ Cẩm Thiên.
Hạ Cẩm Thiên lắc đầu, thấp giọng gọi Lục Bạch, "Lục Bạch, cậu có thể nghe thấy không? Đừng ngủ vội, sắp đến bệnh viện rồi."
"Khó chịu." Lục Bạch mê man mở mắt nói ra hai chữ, bị sốt nên đuôi mắt đều nhiễm hơi nước, yếu ớt làm người khác đau lòng.
Trong lòng Hạ Cẩm Thiên giống như bị nhéo, một bên an ủi cậu "Sắp tới nơi rồi ", một bên thúc giục Lục Tử chạy xe nhanh hơn.
Tiêu Tùy cũng thở dài, "Haizzz, cậu nói cậu ta ở yên không làm loạn có phải tốt hơn không? Nhìn cũng rất dễ làm người ta thương xót."
Hạ Cẩm Thiên không đáp lời.
"Cậu nói xem cậu ta cứ quấn lấy Lục Can làm gì chứ? Nói tới đẹp Lục Can cũng không phải là đẹp nhất, chẳng qua là được nhiều người kính trọng thôi mà? Cũng không đến mức đó."
"Đừng nói nữa, dù sao cũng có nhiều chuyện chúng ta đều không biết được."
"Được được được, biết cậu đau lòng cậu ta." Cười nhạo một tiếng, Tiêu Tùy không nói gì nữa.
Hạ Cẩm Thiên lại phát hiện Lục Bạch giống như nhỏ giọng lẩm bẩm mãi cái gì đó.
"Khó chịu lắm à?" Hạ Cẩm Thiên cúi đầu muốn nghe xem Lục Bạch nói cái gì.
Kết quả nghe được giọng nói gần như là khóc thút thít của người trong lòng, "Bởi vì tôi là em trai ruột của Lục Can, không phải Lục Quỳnh."
Cái gì? Động tác của Hạ Cẩm Thiên trong nháy mắt cứng đờ.
Ước chừng qua vài phút anh vẫn không thể tiêu hóa được lượng tin tức trong câu nói nỉ non chỉ có hai người nghe thấy của Lục Bạch.
Qua một hồi lâu, tận đến khi gần tới bệnh viện Hạ Cẩm Thiên mới phản ứng lại.
Anh cẩn thận đánh giá kĩ khuôn mặt của Lục Bạch, đột nhiên phát hiện Lục Bạch đúng là rất giống người Lục gia. Không, phải nói mặt mũi của Lục Bạch và Lục phu nhân khi còn trẻ trong trí nhớ của anh gần như không có chút sai lệch nào!
Nhưng Lục Quỳnh lại không giống, y thậm chí không có bất cứ một điểm tương đồng nào với hai vợ chồng Lục gia.
Khi còn nhỏ cũng từng có người nói qua điểm này, nhưng đều bị lấy lý do Lục Quỳnh lớn lên giống nhà ngoại của Lục phu nhân để giải thích. Nói là cách đại di truyền.
Nhưng trên thực tế có lẽ vốn dĩ không phải cái gì gọi là cách đại di truyền cả , chỉ là thân thể Lục Quỳnh không tốt, người Lục gia vì để làm yên lòng Lục Quỳnh cho nên mới bịa ra lý do này.
Còn Lục Bạch nửa năm qua vẫn luôn chạy theo sau Lục Can cũng không phải bởi vì cậu yêu thầm Lục Can, mà là vì cậu phát hiện ra thân phận thật của bản thân, muốn nhận tổ quy tông mà thôi.
"Đừng đặt tôi và người Lục gia vào chung một chỗ."
"Tôi mới không cho anh ta xem tranh của tôi, Lục Can không xứng!"
"Chỉ khác nhau có một chữ thôi, tại sao mọi người đều thích Lục Quỳnh?"
Cẩn thận nhớ lại, những cảm xúc không cam lòng, chán ghét, còn có ủy khuất của Lục Bạch đều không phải bởi vì một mảnh chân tình bị chà đạp, mà là vì cậu và Lục Quỳnh bị nhận sai?
Lục Quỳnh hưởng thụ mọi hạnh phúc mà vốn dĩ là thứ Lục Bạch nên nhận được, lại đem khổ cực của bản thân vứt cho cậu.
Trong lòng Hạ Cẩm Thiên khiếp sợ, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra dấu vết gì như cũ. Anh cẩn thận ngẩng đầu nhìn phía trước, hai người phía trước đều không phát hiện ra điều dị thường phía sau bọn họ. Hạ Cẩm Thiên cũng không có ý tứ để lộ ra, chỉ yên lặng ghi tạc những lời này trong lòng.
Mà trong đầu Lục Bạch lúc này, hệ thống cũng bởi vì một câu của Lục Bạch làm cho suy sụp. Dựa theo kịch bản của hệ thống công lược, thân thế thật sự của Lục Bạch phải đến lúc Lục Bạch chết mới có thể vạch trần. Nhưng bây giờ Lục Bạch lại nhẹ nhàng bâng quơ nói tin tức quan trọng này cho Hạ Cẩm Thiên biết.
Hệ thống: "Ngươi, ngươi còn tỉnh táo không hả? Hay thật sự bị sốt đến váng đầu rồi?"
Giọng điệu Lục Bạch vô cùng bình tĩnh: "Còn tốt, không sốt đến váng đầu, ta chỉ diễn kịch thôi."
Đúng vậy, Lục Bạch cũng không tính toán giấu giếm thân thế của mình, hơn nữa còn phải lợi dụng tốt con át chủ bài này. Mà nói bí mật cho Hạ Cẩm Thiên biết chính là bước sắp đặt đầu tiên của cậu.
Nhưng dù vậy, tình trạng thân thể hiện tại của Lục Bạch đúng là vô cùng không ổn. Sau khi nói chuyện với hệ thống xong cậu liền rơi vào hôn mê sâu.
Xe cuối cùng cũng đến cổng bệnh viện, Hạ Cẩm Thiên mở cửa xe bế người lên rồi chạy vội vào phòng khám.
Trước đó đã nói chuyện qua với anh họ nên rất nhanh đã có bác sĩ tới giúp Lục Bạch xem bệnh.
Hai mươi phút sau đã có kết quả khám bệnh. Bác sĩ dựa theo kết quả mà kê đơn thuốc phù hợp, để đám người Hạ Cẩm Thiên đi tìm hộ sĩ mua.
Hạ Cẩm Thiên sắp xếp mọi chuyện thật ổn thỏa, thấy Lục Bạch đang nằm truyền dịch mới có thời gian xem xét kĩ kết quả chuẩn đoán trên đơn thuốc.
Thiếu hụt dinh dưỡng, thiếu máu, còn từng mắc bệnh lao. Mà lần này sốt cao như vậy, bác sĩ đưa ra chuẩn đoán là vì bị kinh sợ quá độ.
Tầm mắt Hạ Cẩm Thiên dừng ở vết thương có phần dọa người trên cổ Lục Bạch.