Sau khi Lục Bạch và Lục Can tách ra thì rời khỏi rừng cây, lập tức đi về phía phòng vẽ bên kia.
Đây là địa bàn của khoa nghệ thuật, chuyện Lục Can tới tìm Lục Bạch tất nhiên mọi người đều biết. Lúc này thấy chỉ có một mình Lục Bạch đều nghĩ rằng Lục Can phong độ nhẹ nhàng, mặc dù bị cái thứ thuốc cao bôi trên da chó như Lục Bạch làm cho ghê tởm muốn chết cũng chỉ dùng lời lẽ để cảnh cáo.
Ngay lập tức có không ít người ánh mắt khi nhìn Lục Bạch đều trở nên càng thêm chán ghét, nhưng dù sao buổi chiều có đám bị xử phát một lượt như vậy, hiện tại không ai dám đi lên gây phiền toái với Lục Bạch, chỉ là vẫn luôn nhỏ giọng bàn tán.
"Nếu tôi mà là cậu ta, có chết cũng sẽ không đi qua bên này đâu."
"Nói không chừng là hẹn với người khác đó! Không phải nói gần đây Hạ Cẩm Thiên và cậu ta hay qua lại à?"
"Đừng có đùa! Chắc đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, Hạ Cẩm Thiên cũng không phải điên, sẽ bằng lòng dính phải cái tên kia chắc?"
Những người này nói chuyện cũng không kiêng dè, nếu là lúc trước Lục Bạch sẽ không thèm để ý, cố tình hôm nay cậu lại dừng bước chặn trước mặt hai người kia.
Tên nam sinh nói xấu kia nghiêng đầu nhìn Lục Bạch, vẻ mặt khinh miệt, "Mày có việc gì?"
"A, có nha." Lục Bạch cười, đột nhiên giơ tay giáng một cái tát lên má phải của nam sinh.
"Mẹ nó mày........" Tên kia lập tức muốn đánh trả lại, nhưng động tác của Lục Bạch càng nhanh hơn, cậu bắt lấy cổ áo ghìm chặt người gã sau đó một cái tát nữa lại mạnh mẽ rơi xuống má bên kia.
"Mày!" Nam sinh kia bị hai cái tát đánh liên tục đến đầu váng mắt hoa, trực tiếp ngây ngốc. Gương mặt cũng bị đánh đến sưng lên.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Bạch nhìn chằm chằm gã, "Tôi nói lại một lần nữa, về sau nếu còn người nào đặt tôi cùng người Lục gia chung một chỗ, thì tôi sẽ thẳng tay dạy dỗ kẻ đó."
"Mày đúng là có bệnh!" Khắp nơi đều là sinh viên khoa nghệ thuật, nhưng khí thế Lục Bạch quá mạnh mẽ khiến cho không người nào trong bọn họ dám đi lên cứu nam sinh bị Lục Bạch đánh kia.
Thấy mọi người đều ngậm chặt miệng, Lục Bạch buông nam sinh ra, "Về sau điều không nên nói thì đừng nói, tính tình tôi vốn không được tốt. Ai bạo lực lạnh tôi, tôi sẽ trực tiếp bạo lực lại."
Điên rồi, Lục Bạch thật sự điên rồi.
Thấy Lục Bạch muốn đi, người xung quanh theo bản năng liền nhường đường cho cậu để cậu đi ra khỏi vòng vây. Tận đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng cậu nữa, tên bị đánh kia mới gào lên, "Gọi, gọi thầy quản lý nhanh. Lục Bạch cậu ta dám đánh người trong trường!"
Hiện trường ngay lập tức loạn thành một đoàn, nam sinh kia tức giận đến đòi mạng, gương mặt dù đang sưng đỏ cũng muốn suốt đêm tìm cho được thầy quản lý để thầy xử phạt Lục Bạch.
Bên ngoài đang vô cùng náo loạn, mà Lục Bạch cũng đã đi tới phòng vẽ, chuẩn bị tốt dụng cụ rồi bắt đầu vẽ tranh.
Đối với Lục Bạch, vẽ không chỉ là theo đuổi cái đẹp mà còn là nơi truyền tải cảm xúc. Mượn bút vẽ làm trung gian, cảm xúc kích động trong lồng ngực có thể bộc lộ hết lên trên mặt giấy.
Phong cách quá khứ của Lục Bạch hay nghiêng về bên chứng kiến, tức là theo chủ nghĩa tả thực. Hình ảnh chỉnh thể vô cùng tinh tế, rất thật, giống như ảnh chụp được đóng khung lồng kính, vừa đẹp lại vừa tinh xảo.
Nhưng lần này nét vẽ của Lục Bạch hoàn toàn trái ngược . Cậu chỉ dùng hai màu đen và trắng, nhưng từ hai màu sắc này lại tạo ra nhiều mảng xám tro.
Nét vẽ hỗn loạn, điên cuồng hạ xuống trên giấy vẽ. Mà giấu kín phía sau lại là từng đôi mắt tràn ngập các loại cảm xúc.
Nghi ngờ, trào phúng, khinh thường, mà ở giữa bức tranh là một quang ảnh màu trắng. Mơ hồ có thể nhìn ra là bóng dáng của một người, nhưng xung quanh người đó lại là tối tăm vô tận.
Một bức tranh như vậy, ở trong bóng đêm dày đặc mang đến từng tầng ủ dột, ảm đạm. Cho đến khi Lục Bạch vẽ một đôi mắt cho cái bóng trắng kia.
Mơ hồ không rõ, xa xăm không bằng những đôi mắt ở xung quanh nhưng lại là điểm nhấn của bức tranh, thêm chút ánh sáng cho nó.
Bởi vì đôi mắt này cao ngạo như đã định liệu trước. Người đó không cam lòng chìm trong cảm xúc cô độc, ngược lại vô cùng tỉnh táo, cảm tưởng như đang khống chế tất cả.
Giống như những ánh mắt sau lưng đó chỉ là công viên trò chơi để người ấy hưởng thụ niềm vui.
Thủ pháp biểu hiện nghệ thuật trừu tượng chỉ có ở thời điểm cảm xúc kích động, nóng lòng nhất thời Lục Bạch mới có thể vẽ ra.
Lục Bạch vẽ xong, tự mình nhìn một lúc lâu, khó được có lúc vô cùng vừa lòng.
Không để ý tới, một đêm cứ như vậy qua đi. Bầu trời dần hửng sáng, Lục Bạch buông bút vẽ dựa vào lưng ghế.
Cậu vô cùng cảm kích sự xuất hiện ngày hôm qua của Lục Can khiến cho cậu có được linh cảm mới. Bức tranh này cùng với bức vẽ sân thể dục trước đó cũng đủ bắt được vé qua vòng sơ loại của trận thi đấu.
Nhìn bầu trời đang dần sáng lên, Lục Bạch ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại tính toán nghỉ ngơi một lúc.
Thời điểm Hạ Cẩm Thiên tìm tới nơi này, sắc trời đã sáng rõ.
Anh gần như đã tìm Lục Bạch suốt một đêm.
Toàn bộ khoa quản lý đều không một ai biết Lục Bạch đã đi đâu, sau vẫn là bên khoa nghệ thuật kia truyền ra tin tức Lục Bạch cùng người khác đánh nhau Hạ Cẩm Thiên mới đột nhiên nhớ tới Lục Bạch có khả năng đang ở phòng vẽ tranh.
Có vẻ Lục Bạch đang ngủ cảm thấy lạnh, ngồi ở trên ghế gần như co thành một cục. Đầu cố tình lại không chôn ở đầu gối, ngược lại ngửa ra dựa vào lưng ghế. Rõ ràng là bộ dạng vô cùng chật vật lại trông tiêu sái hơn bất cứ ai.
Tư thế ngủ như vậy, tuy rằng mâu thuẫn lại không cảm thấy có chỗ nào không hài hòa.
Hạ Cẩm Thiên nhẹ nhàng thở phào một hơi, anh cẩn thận gọi cậu.
"Lục Bạch, để tôi đưa cậu về kí túc xá ngủ."
Lục Bạch như đang ngủ mê, hoàn toàn không có phản ứng.
Hạ Cẩm Thiên cảm thấy không thích hợp, đến gần mới phát hiện sắc mặt Lục Bạch ửng hồng đến không bình thường, lại nhìn thấy cổ cậu, ở đó rõ ràng có dấu bàn tay xanh tím.
Ngất xỉu?
"Lục Bạch!" Hạ Cẩm Thiên nhanh chóng bế người lên, quay đầu liền chạy vội tới phòng y tế.
---------------------
Hạ Cẩm Thiên chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như lúc này.
Không chỉ bởi vì trên người Lục Bạch có vết thương do Lục Can làm ra, mà còn bởi Lục Bạch cứ như vậy không để tâm mà một mình ở phòng vẽ tranh vẽ cả đêm.
Giống như cậu chưa từng suy nghĩ tới việc bản thân gặp phải chuyện lớn như vậy, sau khi rời đi sẽ có người tìm cậu hoặc có người lo lắng cho cậu hay không.
Nhưng trên thực tế, ngoại trừ chính bản thân Hạ Cẩm Thiên thì thật sự không có ai đi tìm Lục Bạch.
Một đêm này, những người được Hạ Cẩm Thiên hỏi đều cho rằng anh điên rồi. Từ trong ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, Hạ Cẩm Thiên đọc được một tin tức khiến cho anh không thể áp được lửa giận: Lục Bạch không xứng để người khác quan tâm.
Tại sao lại không xứng? Một người mẫn cảm luôn dõi theo bóng lưng người khác như vậy, một người có thể vẽ trên giấy khung cảnh ngập tràn ánh mặt trời như vậy, sao lại không xứng chứ?
"Hạ Cẩm Thiên cậu nói cho tôi nghe xem, chỉ là một món đồ chơi mà Lục Can không cần thôi, mẹ nó cậu lại đi lên nhặt lại, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì hả?" Trong phòng kí túc, Tiêu Tùy túm lấy quần áo Hạ Cẩm Thiên, mặc kệ anh có phát hỏa cũng phải ngăn anh đi ra ngoài tìm người.
Hạ Cẩm Thiên mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc của chính mình, giải thích từng câu từng chữ, "Không phải nhặt lại, tình huống Lục Bạch đang không tốt, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Cậu không hiểu rõ mọi chuyện thì đừng vội đánh giá Lục Bạch như vậy."
Nhưng Tiêu Tùy lại trực tiếp vặn lại, "Đúng, tôi không hiểu, còn cậu thì hiểu chắc?"
"Tốt xấu gì tôi cũng nhìn cậu ta không biết xấu hổ chạy theo Lục Can suốt nửa năm, cậu gặp qua cậu ta được mấy lần? Tôi thật sự không tin là tên Lục Bạch kia có thể xảy ra chuyện gì. Lục Can chơi đùa cậu ta còn ít à?"
"Cẩm Thiên, cậu nghĩ cho kỹ đi, hiện tại gần đến kỳ thi giữa kỳ rồi, buổi tối hôm nay còn có tiết của môn học bắt buộc, cậu không đi thì kỳ thi giữa kỳ của cậu sẽ không qua được đâu."
"Không đến mức như vậy, tôi đi tìm giảng viên xin nghỉ."
"Cậu nhất định phải vì món đồ chơi kia mà xin nghỉ sao? Từ bỏ cả vị trí số một?" Tiêu Tùy thật sự tức đến khó thở, "Đúng là gia đình giống như chúng ta thi không cần quá tốt, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được. Nhưng Hạ Cẩm Thiên cậu thì giống vậy được hả?"
"Mẹ nó cậu là niềm kiêu ngạo của Hạ lão gia! Đây là vấn đề thể diện của một mình cậu hay sao?"
"Loại thuốc cao bôi trên da chó như Lục Bạch sao có thể xảy ra chuyện được? Đáng giá để cậu lấy thanh danh của chính mình ra đánh cuộc à?"
"Nếu xảy ra chuyện thì sao?"
"Cái gì?"
"Tôi nói nếu Lục Bạch xảy ra chuyện thì sao?" Hạ Cẩm Thiên đưa tờ báo trong tay cho Tiêu Tùy xem.
Tiêu Tùy sửng sốt một hồi, tiếp tục nói, "Đây chỉ là một tờ báo thôi, kí túc xá chúng ta cũng có mà! Cậu quên rồi à? Mỗi ngày đều mua."
"Nhưng đây là lần đầu tiên Lục Can mua loại báo này. Lục gia chính là loại ăn thịt người không nhả xương." Càng kéo dài thời gian, sự lo lắng trong lòng Hạ Cẩm Thiên càng thêm dày đặc. Tin tức về nghĩa trang trên tờ báo kia không một giây nào thôi quấn lấy tâm trí anh.
"Vậy cũng không nên là cậu đi tìm."
"Tránh ra!" Hai mắt Hạ Cẩm Thiên đỏ ngầu.
Tiêu Tùy nhìn anh như vậy, cuối cùng đành thở dài.
"ĐM, mẹ nó tôi phục cậu luôn rồi!"
"Lục Tử! Lục Tử! Đi gọi người, chúng ta cùng nhau tìm!"
"Mẹ nó, hôm nay tìm không thấy tên thỏ con kia, tôi sợ Hạ đại thiếu gia của chúng ta sẽ phát điên luôn mất!"
Hạ Cẩm Thiên nắm lấy bả vai Tiêu Tùy, thấp giọng nói, "Tiêu Tùy, cảm ơn cậu, tìm được người rồi tôi sẽ giải thích cho cậu sau."
Buổi chiều hôm trước, Lục Bạch ở bên ngoài khu dạy học khoa nghệ thuật nói với anh, "Anh nghe đồn đại nhiều một chút, sẽ có chuyện thú vị xảy ra", Hạ Cẩm Thiên lo lắng cái này không phải là Lục Bạch muốn chia sẻ cho anh chuyện thú vị gì đó, mà chính là hình thức khác của lời cầu cứu.
Suốt ba năm học đại học, Hạ Cẩm Thiên chưa bao giờ thiếu một tiết học nào. Lần đầu tiên anh xin nghỉ lại là vì Lục Bạch.
Anh và Tiêu Tùy tranh chấp ở hành lang kí túc xá bị không ít người nghe được, trong lúc nhất thời năm ba bên này đều chụm đầu bàn tán, rốt cuộc Lục Bạch có năng lực gì, vậy mà lại có thể khiến Hạ Cẩm Thiên không quan tâm tất cả để đi tìm cậu.
Nhưng sáu người Hạ Cẩm Thiên tìm Lục Bạch suốt một đêm, từ trong trường đến ngoài trường, thậm chí xem camera an ninh cũng không tìm thấy người, Lục Bạch giống như đột nhiên biến mất ở trong trường học. Cuối cùng vẫn là có người bực bội nói một câu, "Cậu ta ngày thường ngoại trừ đi học thì không đi nơi nào khác à?", Hạ Cẩm Thiên mới bừng tỉnh mà nghĩ đến phòng vẽ tranh này.
May mắn Lục Bạch ở đó, chỉ là anh tới thật sự quá muộn. Lẽ ra anh nên tới sớm một chút, ngay tại thời điểm Lục Can đi tìm Lục Bạch mới phải.
Cúi đầu một cái liền có thể nhìn thấy vết bàn tay trên cổ Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên theo bản năng ôm Lục Bạch trong lòng chặt hơn chút nữa.
Xuyên thấu qua nơi hai người tiếp xúc da thịt, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lục Bạch đang không ngừng tăng lên. Hạ Cẩm Thiên ngẫm nghĩ, anh thả Lục Bạch xuống, ôm lấy eo cậu để cậu dựa vào người mình. Sau đó cởi áo khoác ra bọc người lại.
Lăn lộn một hồi, rốt cuộc chọc cho Lục Bạch đang ngủ say tỉnh lại.
Tay cậu theo bản năng muốn bóp cổ Hạ Cẩm Thiên, nhưng kịp thời thay đổi động tác chuyển qua ôm cổ anh.
"Học trưởng sao lại tới tìm tôi vậy?" Lục Bạch không có nửa phần tự giác của người bệnh, ngược lại vừa mở mắt liền trêu chọc Hạ Cẩm Thiên.
"Ôm tôi như vậy không sợ bị người khác hiểu lầm à?"
Tư thế của hai người vô cùng mờ ám, Lục Bạch trông như không xương mà dựa vào trên người Hạ Cẩm Thiên. Tay Hạ Cẩm Thiên còn mạnh mẽ ôm lấy eo cậu.
Từ bên ngoài nhìn vào, rất giống một đôi tình nhân đang thân mật.