Hiện tại vừa nhìn đã thấy vô cùng nghiêm trọng, thời điểm bị bóp cổ Lục Bạch sẽ có cảm xúc gì chứ? Dù sao khả năng là cậu cùng không có giãy giụa nhiều.
Hạ Cẩm Thiên duỗi tay muốn chạm vào vết thương trên cổ Lục Bạch, rồi lại thu tay lại, sợ chạm vào sẽ làm cậu đau.
Tiêu Tùy đứng bên cạnh nhìn cũng phải trợn mắt nhe răng, "Má, sao lại thành ra như vậy? Là do Lục Can làm?"
"Ừ." Hạ Cẩm Thiên gật đầu.
Bác sĩ nghe thấy cuộc đối thoại của họ, vì thế liền bổ sung một câu, "Nếu các cậu biết là ai làm bị thương cậu ấy, cá nhân tôi kiến nghị các cậu nên báo án."
"Vết thương này......." Bác sĩ tính toán vị trí bàn tay, từ mức độ sức lực đưa ra phán đoán "Mục đích của kẻ đó là muốn bóp chết."
"Vãi, Lục Can điên rồi à? Hắn mang Lục Bạch đi trước mặt mọi người đấy! Hắn không sợ sẽ xảy ra chuyện sao?" Tiêu Tùy nhịn không được kinh ngạc.
Lục Tử ở bên cạnh cũng nhíu mày, "Không đúng! Lục Can tuy rằng giả tạo diễn trò cũng không coi ai ra gì, nhưng không phải kẻ không có đầu óc."
"Có phải là người khác làm hay không?"
"Trước đừng nói gì!" Hạ Cẩm Thiên ngăn bọn họ tiếp tục suy đoán, cùng bác sĩ hỏi thăm lại trạng thái của Lục Bạch, lúc này mới tiễn người đi.
Vừa ra tới cửa, bác sĩ lại một lần nữa nhắc nhở, "Nếu các cậu muốn báo án nhất định phải nhanh lên, nếu không chỉ sợ kết quả giám định vết thương sẽ không còn hiệu quả."
"Cảm ơn ạ, cháu đã biết, chờ cậu ấy tỉnh lại cháu sẽ cùng cậu ấy thương lượng." Hạ Cẩm Thiên tiễn bác sĩ ra tới cửa phòng bệnh.
Mà trong phòng bệnh, Tiêu Tùy cùng Lục Tử đều không nhịn được mà thảo luận.
"Cái này nếu thật sự do Lục Can làm thì hắn ta đúng là không bằng súc sinh!"
"Đúng vậy! Trừ khi Lục Bạch đã gây ra tội ác tày trời nào đó, bằng không chuyện hắn làm cũng quá tàn nhẫn."
Tiêu Tùy cảm thán một câu, quay đầu nhìn Lục Bạch sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường.
Kỳ thật so với Hạ Cẩm Thiên, gã đã chú ý tới Lục Bạch từ sớm. Không, phải nói là rất nhiều người đều đã chú ý tới Lục Bạch sớm hơn Hạ Cẩm Thiên.
Bởi vì thời điểm lần đầu tiên Lục Bạch xuất hiện, trong ánh mắt cậu như cất giấu ánh sáng. Xinh đẹp lại lóa mắt.
"Đây là học đệ khoa nào vậy? Bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu quá!"
"Ê nói nhỏ thôi, đừng làm cậu ấy ngại ngùng."
Đây chính là phản ứng của mọi người vào lần đầu tiên Lục Bạch xuất hiện ở cửa phòng học khoa nghệ thuật.
Khi đó có bao nhiêu người hâm mộ Lục Can, nói hắn mị lực kinh người khiến cho một đứa bé ngoan ngoãn như vậy mỗi ngày đều chạy theo sau hắn.
Nhưng rồi không biết từ khi nào hướng gió đã thay đổi. Lời đồn thổi về Lục Bạch càng ngày càng tệ, làm ra những chuyện càng ngày càng không biết xấu hổ, lên không được mặt bàn làm người ta vô cùng chán ghét.
Dù vậy chuyện nửa năm kia Lục Bạch theo đuổi Lục Can như thế nào trong lòng bọn Tiêu Tùy đều biết rõ.
Lục Bạch đặt Lục Can nơi đầu quả tim, nâng niu mà chăm sóc, một chút than vãn cũng không có, gần như hạ thấp bản thân mình dưới bùn đất. Lục Can nói một, cậu không dám nói hai. Nói một câu có lẽ hơi khó nghe, chính là nuôi một con chó cũng chưa chắc nghe lời bằng Lục Bạch.
Cho dù về sau ánh sáng trong đôi mắt dần dần ảm đạm đi chỉ còn lại sự chịu đựng nhẫn nhịn , nhưng tràn ngập trong đấy tất cả đều là bóng hình của Lục Can như cũ.
Tình cảm sâu đậm như vậy cho dù Lục Can có là cục đá cũng không đến mức làm ra loại chuyện thế này.
Tiêu Tùy và Lục Tử nhịn không được lại muốn mắng chửi người, Hạ Cẩm Thiên cũng không tham gia, ngược lại đuổi hết người ra ngoài.
"Quá ồn ào, em ấy không ngủ được."
Sau khi đuổi hai người ra khỏi phòng, Hạ Cẩm Thiên ngồi xuống mép giường của Lục Bạch, sờ sờ mặt cậu. Lại cẩn thận đem cánh tay đang để bên ngoài của cậu nhét vào trong chăn.
Xương cổ tay Lục Bạch rất nhỏ, lần trước bế cậu cũng cảm thấy không có quá nhiều trọng lượng, nhẹ đến không giống một nam thanh niên bình thường.
Nhưng Lục gia là nhà nào? Thân thể Lục Quỳnh từ nhỏ đã không tốt, chế độ dinh dưỡng trong thức ăn của Lục gia vì y mà nổi danh trong giới.
Hai nhà vốn có quen biết, Hạ Cẩm Thiên cũng từng cùng người lớn trong nhà tới Lục gia thăm hỏi, vì thế được chứng kiến qua.
Những việc như ăn, uống, quần áo, đi lại đều chăm chút đến cẩn thận, sợ Lục Quỳnh khó chịu dù chỉ là một chút. So với cổ đại chăm sóc Thái Tử còn muốn kĩ lưỡng hơn.
Nhưng Lục Bạch quay về Lục gia cũng đã nửa năm, sống sờ sờ bị nuôi thành như vậy. Nghĩ cũng biết cậu ở Lục gia không được mấy ngày tốt lành.
"Tôi với Lục Quỳnh chỉ kém có một chữ thôi, đãi ngộ lại khác nhau như trời với đất."
"Tôi quay về Lục gia nửa năm, Lục Can cũng không biết là tôi có thể vẽ tranh."
"Thật ra cũng không cần làm vậy, tôi có thể tự bảo vệ bản thân."
Xâu chuỗi những điều Lục Bạch từng nói trong quá khứ lại với nhau liền phác họa ra một chân tướng hoàn chỉnh.
Không phải Lục Bạch một hai quấn lấy Lục Can, càng không phải Lục Bạch mặt dày một hai ăn vạ Lục gia. Mà là Lục Bạch vốn dĩ chính là người Lục gia, cậu chỉ muốn đòi lại thứ đáng lẽ nên thuộc về mình mà thôi.
Nhưng cuối cùng đám Lục Can bởi vì kiêng dè Lục Quỳnh, cũng yêu thương người em trai không cùng huyết thống cùng nhau lớn lên hơn nên trực tiếp lựa chọn vứt bỏ Lục Bạch.
Lục Bạch khi còn nhỏ đã mất đi cha mẹ, có lẽ mong ước duy nhất là có được sự yêu thương của người nhà. Lúc trước cậu nỗ lực lấy lòng Lục Can như vậy khẳng định không phải vì tiền, chỉ là muốn nhận được một chút ấm áp tình thân.
Nhưng cách làm của ba anh em Lục gia không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, hoàn toàn làm tổn thương đến Lục Bạch. Cũng khó trách cậu cảm thấy ghê tởm người Lục gia.
Nhìn Lục Bạch trên giường đang rơi vào hôn mê, Hạ Cẩm Thiên nhịn không được cúi người ôm lấy cậu.
"Đừng khổ sở Lục Bạch, tôi sẽ ở bên cạnh em, vậy nên đừng khổ sở." Hạ Cẩm Thiên trịnh trọng mà đưa ra lời hứa hẹn với Lục Bạch, như muốn xoa dịu sự oan ức trong lòng cậu.
Trận sốt cao này của Lục Bạch ước chừng kéo dài một ngày, chờ đến khi hạ sốt cũng đã là đêm khuya.
Hạ Cẩm Thiên vẫn luôn túc trực bên cạnh, mấy người bạn đi theo anh cũng đều ở lại đến giờ. Hạ Cẩm Thiên gọi điện thoại về nhà kêu bảo mẫu trong nhà nấu cơm đem tới, còn cố ý dặn nấu canh cho Lục Bạch.
Nhưng Lục Bạch vô cùng suy yếu, mở mắt ra miễn cưỡng uống một ngụm rồi lại lâm vào ngủ sâu. Sau nửa đêm, cậu vẫn luôn nằm mơ, bị ác mộng quấn lấy gọi thế nào cũng không tỉnh.
"........" Trong miệng Lục Bạch mơ mơ hồ hồ kêu cái gì đó, Hạ Cẩm Thiên ghé tai lại gần nghe nhưng cái gì cũng không nghe rõ được.
"Được được, tôi ở đây rồi, đừng sợ." Hạ Cẩm Thiên ôm người vào trong lòng mà nhỏ giọng dỗ dành.
Qua một hồi lâu Lục Bạch mới thôi không phát run, nhưng chỗ cậu dựa vào trên áo Hạ Cẩm Thiên đã ướt một mảng.
Cứ như vậy lăn lộn đến gần hửng sáng Lục Bạch mới miễn cưỡng ngủ yên ổn.
Cẩn thận đắp chăn cho Lục Bạch xong, Hạ Cẩm Thiên đi ra khỏi phòng bệnh.
"Tốt hơn chưa?" Lục Tử đã đi về trước, Tiêu Tùy cứ vậy ngủ qua một đêm ở ghế chờ bên ngoài, nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng mở mắt.
"Vẫn chưa ổn lắm, lát nữa cậu quay về giúp Lục Bạch nói với giảng viên một tiếng."
"Vậy còn cậu thì sao?"
"Tôi ở lại chăm sóc em ấy."
"Không phải còn có y tá hả?" Tiêu Tùy nhíu mày không đồng ý với chủ ý của Hạ Cẩm Thiên, "Cẩm Thiên, Lục Bạch đúng là có phần đáng thương, nhưng cậu cũng phải nghĩ cho bản thân mình. Cứu người thì có thể, nhưng hiện tại cậu có phải quan tâm quá mức đến Lục Bạch rồi không?"
"Đủ rồi! Bớt tranh cãi đi." Hạ Cẩm Thiên trầm giọng ngắt lời, lửa giận bị đè ép cả một ngày cuối cùng dưới tình huống ai cũng nói Lục Bạch như thế đã bùng nổ.
"Các cậu cái gì cũng không biết."
"Đúng là tôi không biết, nhưng Hạ Cẩm Thiên, đó chỉ là món đồ chơi mà Lục Can không cần nữa thôi, cậu lại đi thích, chúng ta cũng không thể nhặt lại đồ bị vứt đi đúng không?"
"Em ấy cùng Lục Can không phải loại quan hệ đó. Hai người bọn họ là......." Hạ Cẩm Thiên thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra, may mà dừng lại kịp.
Nhìn Lục Bạch trong phòng đang ngủ say, Hạ Cẩm Thiên hiểu rõ Lục Bạch là bị bệnh đến hồ đồ mới đem sự thật nói ra. Lúc cậu tỉnh táo nhất định có cắn chết cũng không dám thừa nhận.
"Cậu giúp tôi điều tra một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Cẩn thận tìm một người, bảo hắn tra những chuyện trước khi Lục Bạch đến Lục gia, còn có cha của Lục Bạch....... chôn ở chỗ nào."
"Tôi thấy cậu đúng là bị mê hoặc rồi. Hừ, thấy cậu ta cũng là đứa trẻ đáng thương, tôi sẽ kêu người đi tra, nhưng nếu tý nữa tôi tra ra được cái gì, cậu cũng không thể tiếp tục như vậy nữa." Tiêu Tùy hận rèn sắt không thành thép, nhưng lần này gã lại không có phản đối kịch liệt như trước, dù sao thoạt nhìn Lục Bạch cũng có chút đáng thương.
Tiêu Tùy thở dài, Hạ Cẩm Thiên vỗ vỗ vai của gã.
"Đừng nói nữa, trước cứ điều tra đã. Lục Bạch hôn mê một ngày, giờ đã bớt sốt chắc là sẽ mau tỉnh lại, tôi kêu dì Vương đưa cơm tới sớm một chút. Cậu ăn xong thì đi tra đi, đừng để lộ ra ngoài. Tốt nhất là đừng để Lục gia biết được."
"Hiểu rồi." Tiêu Tùy cũng hết cách với Hạ Cẩm Thiên, cuối cùng vẫn nhịn không được lại dặn dò thêm một câu, "Tôi mặc kệ vì sao mà cậu coi trọng Lục Bạch như vậy, nhưng cũng đừng để bản thân lún quá sâu."
"Lục Du là người rất khôn khéo, Lục Can cũng không phải kẻ ngu xuẩn, Lục Bạch một nghèo hai trắng có thể khiến Lục gia nhịn cậu ta nửa năm, làm cục cưng bảo bối của Lục gia phát bệnh vẫn có thể thong thả đọc sách, cậu cần phải đề phòng cậu ta."
Nói xong Tiêu Tùy không chờ dì Vương mang cơm tới đã quay đầu lái xe rời đi.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, gã liền gọi điện thoại cho thuộc hạ kêu người lập tức đi tra mọi chuyện xung quanh Lục Bạch. Gã thật sự muốn nhìn xem Lục Bạch rốt cuộc là dạng người gì.
Áp chế được Lục gia còn mê hoặc được cả Hạ Cẩm Thiên, cái này cũng xem như là nhân vật lớn!
Vì thế Tiêu Tùy gấp gáp tìm người tra xét, thuộc hạ cũng nhanh chóng giúp vị đại thiếu gia này làm việc.
Thời điểm có kết quả, Tiêu Tùy vừa lúc đang cùng mấy người anh em khác đi ăn cơm. Điện thoại gọi tới, gã thuận tiện bật loa ngoài cho mọi người cùng nghe.
Vốn ban đầu Tiêu Tùy tính để mọi người cùng làm chứng. Nếu Lục Bạch thật sự có tật xấu, cho dù cậu có đáng thương cũng không thể để củ khoai lang nóng phỏng tay này ở cạnh Hạ Cẩm Thiên được.
Kết quả tin tức nhận được lại nằm ngoài dự đoán.
"Tra không được là có ý gì? Không có hồ sơ, không có học bạ?"
"Không phải, đều có nhưng rất mơ hồ." Thuộc hạ cũng cảm thấy không ổn.
"Lúc trước hồ sơ của Lục Bạch từng bị người điều tra qua. Khi đưa trở về thì hồ sơ đã bị chỉnh sửa, trong đó rất nhiều thứ đều bị làm cho mơ hồ."
"Rốt cuộc là ai từng điều tra?"
"Lục Du."
"Lão đại Lục gia?" Tiêu Tùy cùng mấy người anh em khác trao đổi ánh mắt kinh ngạc, sau đó nói với thuộc hạ, "Anh nói tiếp những chuyện khác đi."
"Vâng. Sau khi tôi phát hiện hồ sơ đã bị tiêu hủy thì tìm tới trường cấp ba của Lục Bạch."
"Kết quả toàn bộ người trong trường cấp ba lúc trước đều không có bạn học nào có quan hệ tốt với Lục Bạch. Vì thế tôi lại tra xét thầy giáo cậu ta, kết quả thầy giáo cấp ba của Lục Bạch đã bị tiến cử ra nước ngoài. Cuối cùng chỉ có người bảo vệ là còn có ấn tượng với cậu ta."
"Nói như thế nào?"
"Trầm mặc ít nói, tính cách vô cùng quái gở nhưng thành tích rất xuất sắc. Hàng năm đều đứng nhất."
"Thành tích thi cấp ba lúc trước của cậu ta cũng là đứng đầu khu bọn họ, xếp trong top 5 điểm cao nhất thành phố. Bởi vì trường cấp ba của bọn họ miễn toàn bộ học phí nên cậu ta mới đến học. Cuối cùng thi đại học cũng là đứng nhất toàn trường."
"Thành tích của Lục Bạch vẫn luôn là mức cao nhất ở trường bọn họ."
"Cậu ta cũng là một học sinh giỏi." Tiêu Tùy không thấy quá kinh ngạc, dù sao trường bọn gã là trường số hai của cả nước trăm năm danh giáo, Lục Bạch nếu học tập không được tốt sẽ không có khả năng thi đậu vào đây.
Thuộc hạ nói tiếp, "Người bảo vệ kia nói, Lục Bạch trước khi thi đại học phải chịu cú sốc lớn nên lúc thi cũng phát huy thất thường. Nếu không có thể đỗ thủ khoa tỉnh."
"Lợi hại như vậy? Cú sốc gì?"
"Cha Lục Bạch tự tử. Ngay sau ngày sinh nhật 18 tuổi của cậu ta một ngày."
"Tự tử ngay trước thời điểm thi đại học? Sinh nhật của Lục Bạch là khi nào?"
"Kỳ lạ chính là ở chỗ này. Hồ sơ đại học của Lục Bạch viết là ngày 20 tháng 9, nhưng người bảo vệ kia nói là ngày 25 tháng 5. Bởi vì nhà Lục Bạch cách nhà ông ta không xa, chuyện cha Lục Bạch tự tử náo loạn rất lớn cho nên ông ta nhớ vô cùng rõ ràng."
"Lúc ấy bọn họ đều nói cha Lục Bạch quá nhẫn tâm, tốt xấu gì cũng nên nhìn con trai thi đại học xong đã, cuối cùng sinh nhật vừa qua khỏi liền bỏ cậu ta mà đi."
"Tôi biết rồi."
Tiêu Tùy tắt điện thoại, năm người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy nội dung vừa nghe được đúng là không thể tưởng tượng nổi.
"Chuyện này cũng quá kỳ quặc."
"Đúng vậy, hồ sơ của Lục Bạch bị Lục Du lấy đi, chắc là lấy đi rồi chỉnh sửa. Tra hộ tịch của Lục Bạch là người địa phương, nhưng giáo viên tiểu học cùng cấp hai đều đã về hưu, hiện tại dưỡng lão ở nơi nào cũng tra không ra. Giáo viên cấp ba thì bị điều ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Chuyện này quá trùng hợp rồi."
"Nhưng cậu cũng không thể xác định người bảo vệ lớn tuổi như vậy lại trải qua nhiều khóa học sinh, sao có thể nhớ rõ ràng?"
"Cậu không nghe người ta nói à? Lục Bạch là học sinh giỏi, nằm trong top 5 được đặc cách tiến vào, ba năm cấp ba đều đạt điểm tuyệt đối, nếu là cậu thì cậu không nhớ rõ sao?"
"Đúng vậy, huống chi còn có cái thân thế như vậy. Ê, cậu đang ngẩn người nghĩ gì đó?" Tiêu Tùy vẫn luôn không nói chuyện, vài người khác nhắc nhở gã.
Tiêu Tùy ngẩn người một chút, "Tôi đang nghĩ Cẩm Thiên đối xử khác biệt với Lục Bạch có phải bởi vì những chuyện này hay không? Lục Bạch gần đây hay qua lại với cậu ấy, nói không chừng đã lén lút nói cái gì đó. Hơn nữa tôi luôn cảm thấy ngày 25 tháng 5 hình như là một ngày rất quen thuộc."
"Đúng rồi, rất quen thuộc." Mấy người khác cũng đều có ấn tượng. Giống như ngày này mỗi năm đều sẽ có người cố ý nhắc tới.
Bàn ăn đột nhiên yên tĩnh, thẳng đến hồi lâu mới có người đột nhiên phản ứng lại, "Tôi nhớ ra rồi, ngày 25 tháng 5 không phải là sinh nhật cục cưng bảo bối của Lục gia Lục Quỳnh hay sao?"
Lục gia mỗi năm đều sẽ vì thế mà tổ chức yến tiệc long trọng.
Cho nên Lục Bạch và Lục Quỳnh vậy mà lại sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm?