Cùng họ, cùng sinh nhật, trùng hợp như vậy vừa nghĩ đã thấy quỷ dị. Mà càng khiến người ta nghi ngờ chính là cách làm của ba anh em Lục Du.
Bọn họ gần như là dùng hết mọi thủ đoạn chèn ép Lục Bạch, như không muốn cậu được sống. Còn Lục Bạch cũng giống như vậy, không ngừng muốn dung nhập vào Lục gia.
Tất cả mọi người đều nói Lục Bạch vì Lục Can mà mê muội đến phát điên. Nhưng tổng hợp toàn bộ mọi chuyện lại lại hoàn toàn không nhìn ra lý do vì sao Lục Bạch đột nhiên yêu thầm Lục Can.
"Kỳ quái nhất vẫn là việc Lục Du vội vã sửa lại ngày sinh của Lục Bạch, ngày sinh của cậu ta thì làm sao chứ?"
"Có lẽ là không muốn người khác biết cậu ta và Lục Quỳnh đều sinh cùng một ngày." Tiêu Tùy lẩm bẩm tự nói.
"Anh Tiêu, anh nghĩ xem Lục Bạch có phải là con riêng của Lục gia không?"
"Không có khả năng, quan hệ của vợ chồng Lục gia các cậu còn không rõ ràng hả? Không nói đến việc họ giáo dục con cái như thế nào nhưng nhân phẩm hai người kia vẫn được mọi người thừa nhận."
"Vậy vì sao chứ?"
"Các cậu có cảm thấy Lục Bạch lớn lên rất giống Lục phu nhân không?" Lục Tử cẩn thận nhớ lại diện mạo Lục Bạch "Nhưng Lục Quỳnh lại không giống người Lục gia một chút nào."
"ĐM! Tôi cũng thấy thế. Còn nhớ lúc chúng ta còn nhỏ không? Có mấy người nói Lục Quỳnh lớn lên không giống người Lục gia làm hại cậu ta bị bệnh một trận, sau Lục gia nói với bên ngoài là cách đại di truyền."
"Đúng đúng đúng! Đúng là có chuyện như vậy."
"Nếu nói như thế, một người giống, một người không. Lục Du còn âm thầm sửa lại hồ sơ của Lục Bạch, chẳng lẽ hai người đó là bị ôm sai?"
Dù sao nhìn từ hồ sơ, hai người đều cùng nhóm máu.
Phỏng đoán đáng sợ này làm vài người ở đây sờn tóc gáy. Nhưng liên kết suy đoán của nhau lại cứ như vậy mà thành.
Lục Quỳnh được người Lục gia đặt trong lòng bàn tay mà nuông chiều, nuôi dưỡng hai mươi năm lại phát hiện ra không phải là con ruột, vì không muốn khiến cho thân thể bệnh tật của Lục Quỳnh phải chịu khổ sở, mặc kệ Lục Bạch biết chân tướng tìm tới cửa bọn họ cũng lạnh nhạt đuổi Lục Bạch ra ngoài. Thậm chí Lục Du còn có ý đồ xóa bỏ sự tồn tại của cậu.
Đầu tiên là sửa đổi hồ sơ, sửa lại ngày sinh. Đuổi giáo viên lúc trước có hiểu biết về Lục Bạch đi. Mà Lục Bạch từ nhỏ đến lớn luôn bị cô lập, bạn cùng khóa với cậu chắc chắn sẽ không nhớ rõ cậu.
"Chẳng trách hai vợ chồng Lục gia vào thời điểm này lại đi du lịch thế giới, tôi nghe mẹ tôi nói hai người đó hiện tại đang ở Nam Cực."
"Lục Du quá độc ác. Tôi đoán tính toán của hắn là trước khi Lục phu nhân trở về, tìm một cơ hội đuổi Lục Bạch đi."
"Đúng vậy! Người không biết quỷ không hay, người quen biết Lục Bạch vốn ít nên sẽ chẳng ai không để ý. Chỉ nghĩ rằng Lục Bạch là thuốc cao bôi trên da chó, chọc giận Lục Can rồi bị Lục Du ra tay trừng trị."
"Tiếp theo trôi qua mấy năm, người như Lục Bạch sẽ không bao giờ có người nhớ đến nữa. Mà thân phận của Lục Quỳnh vẫn sẽ đứng đắn là tiểu thiếu gia của Lục gia, không có gì thay đổi."
"Hắn không sợ Lục phu nhân phát hiện ra sao?"
"Phát hiện thì có thể thế nào? Tính cách của vợ chồng Lục gia như vậy sẽ chấp nhận được những việc xấu mà con ruột mình làm ra à?" Tiêu Tùy nghĩ đến lời đồn thổi ở trong trường về Lục Bạch, còn có những đề tài nói bóng nói gió, "Lục Du đều đã tính kế tốt, cho nên Lục Can ngay từ đầu liền cam chịu để cho những người đó mặc sức bắt nạt Lục Bạch."
"Nhưng Lục Bạch.......là em trai ruột của bọn họ."
"Nếu để ý đến tình thân, Lục Can còn có thể ra tay được à?" Tiêu Tùy nghĩ đến dấu bàn tay trên cổ Lục Bạch. Đen thẫm như vậy có thể thấy được lúc ấy Lục Can xuống tay có bao nhiêu nặng, chỉ sợ dùng thêm một chút lực nữa Lục Bạch sẽ bị hắn sống sờ sờ mà bóp chết.
Anh trai ruột có lẽ cũng chỉ đến thế. Nếu không bác sĩ ở trên tờ báo cáo bệnh tình cũng không nhấn mạnh việc cậu bị kinh sợ quá độ.
Mọi người đồng thời thở dài. Lúc trước xem thường Lục Bạch bao nhiêu, hiện tại trở thành không đành lòng bấy nhiêu.
Bọn họ cũng là sinh ra từ trong hào môn, nhưng tình cảm cha mẹ cùng anh chị đều sâu đậm giống nhau. Đúng là bởi vì bận rộn mà hiếm có thời gian gặp mặt nhưng chỉ cần ở bên nhau sẽ đều ngập tràn tình cảm gia đình.
Nhưng mà Lục Bạch.......sống hai mươi năm lại chưa từng nhận được tình yêu thương.
"Sống như vậy cũng quá khó khăn!" Tiêu Tùy không biết nên nói cái gì, lung tung lau một phen đôi mắt, "Tý nữa tôi muốn đi bệnh viện thăm cậu ấy, thuận tiện đem chuyện tra được nói cho Cẩm Thiên biết."
"Cẩm Thiên có phải đã sớm biết cái gì cho nên mới........"
"Tôi đoán là thế, bằng không ngày hôm qua cậu ấy cũng không nổi điên mà đi tìm như vậy."
"Mẹ nó Lục Can thật quá tàn nhẫn, đến em trai ruột mà cũng có thể dồn vào chỗ chết."
"Còn tờ báo kia......." Lục Tử nhớ tới ngọn nguồn chuyện hai người đó cãi nhau, Hạ Cẩm Thiên nói có lẽ Lục Can đã lấy tờ báo kia để uy hiếp Lục Bạch.
Tiêu Tùy trầm mặc một lúc lâu, thở ra một hơi nói, "Người cha đã nuôi lớn Lục Bạch chắc là được chôn ở đó."
"........" Mọi người ngay lập tức rơi vào trầm mặc lần nữa. Bọn họ ban đầu cảm thấy Lục Bạch chỉ có bảy phần đáng thương, hiện tại liền cảm thấy là mười phần.
Ở trong bầu không khí như vậy, đoàn người Tiêu Tùy tâm tình trầm trọng đi tới bệnh viện.
Đến cửa phòng bệnh, Tiêu Tùy không sốt ruột gõ cửa đi vào mà xuyên thấu qua cửa kính pha lê nhìn vào bên trong.
Trong phòng bệnh, Lục Bạch đã tỉnh, đang dựa vào mép giường uống canh. Từ lúc vào bệnh viện đến giờ cậu vẫn luôn phát sốt đứt quãng, nhiệt độ tăng lên rồi hạ xuống. Thân thể vốn dĩ đã yếu, lăn lộn một phen này ngay cả tinh thần cũng mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt cũng không có tiêu cự.
"Uống một chút rồi hãy ngủ tiếp." Hạ Cẩm Thiên nhỏ giọng khuyên Lục Bạch.
Lục Bạch phản ứng rất chậm, lúc sau mới từ từ hé miệng dùng động tác đáp lại.
Trên người cậu không có sức lực nên ngồi không được, Hạ Cẩm Thiên đành ở phía sau đỡ cậu để cậu dựa vào trong lòng mình, đút từng muỗng từng muỗng.
Một màn này quá mức ấm áp trong nháy mắt làm tâm tình trầm trọng lúc đầu của mọi người nhiều thêm ý cười.
Tiêu Tùy thấy Lục Bạch đã ổn hơn, đơn giản gõ cửa mà vào, đồng thời chào hỏi, "Tỉnh rồi à? Hạ đại thiếu của chúng tôi đã tìm cậu cả đêm đấy."
"Cảm ơn học trưởng." Lục Bạch lúc sinh bệnh ngoan ngoãn đến muốn mạng người.
Hạ Cẩm Thiên xoa xoa tóc của cậu, đưa Tiêu Tùy cầm chén canh, "Ngủ một lúc đi, tôi ở đây với em."
"Ừm." Lục Bạch không có sức, được người hầu hạ cậu mừng rỡ mà hưởng thụ. Đơn giản nằm ở trong chăn, lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hạ Cẩm Thiên thấy cậu đã ngủ say mới kêu Tiêu Tùy đi ra ngoài nói chuyện.
"Điều tra thế nào rồi?"
"Chứng cứ cụ thể thì không có, nhưng bọn tôi tra được một chuyện khác. Cậu ấy là em trai ruột của Lục Can?"
Hạ Cẩm Thiên trực tiếp chặn ngang lời vừa nói ra, "Nói cho cẩn thận."
"Thái độ này của cậu thì đúng là sự thật rồi." Tiêu Tùy thở dài, nói hết chuyện mình tra được cho Hạ Cẩm Thiên nghe.
Sau khi nói xong, gã thấy sắc mặt Hạ Cẩm Thiên dần trầm xuống, nhịn không được từ trong túi lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, chỉ là không có bật lửa.
"Cẩm Thiên, chuyện này cậu tính nên làm sao bây giờ?" Nếu suy đoán của bọn họ không sai, vậy giờ Lục Bạch chính là củ khoai lang nóng phỏng tay.
Hạ Cẩm Thiên: "Đem chuyện cậu điều tra được gửi qua cho cha mẹ tôi, cậu ở đây giúp tôi trông Lục Bạch nửa ngày, tôi phải quay về nhà."
"Cậu nghĩ kỹ rồi?" Tiêu Tùy kinh ngạc. Ý tứ này của Hạ Cẩm Thiên chính là muốn che chở cho Lục Bạch. Nhưng đây dù sao cũng là chuyện của Lục gia, Hạ Cẩm Thiên muốn xen vào phải kinh động đến ông nội anh, chỉ có như vậy anh mới có thể bảo đảm Lục Du sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Hạ lão gia đã nhiều năm không quản chuyện bên ngoài, sẽ bằng lòng xen vào vũng nước đục này sao?
"Tôi có biện pháp, cậu chỉ cần giúp tôi trông chừng Lục Bạch thôi." Hạ Cẩm Thiên lại dặn dò Tiêu Tùy thêm vài câu, sau đó vội vàng gọi xe quay về Hạ gia.
Tự nhiên lại có chuyện rối loạn, nhưng Hạ Cẩm Thiên làm việc từ trước đến nay luôn có sẵn kế sách, nếu anh đã muốn thuyết phục ông nội thì nhất định sẽ có biện pháp để thuyết phục.
Vì vậy cuối cùng cha mẹ của Hạ Cẩm Thiên cùng ông nội đều bị anh thuyết phục, hơn nữa còn đồng ý cách làm của anh.
Lần này đi rồi quay lại, đã là sáng hôm sau.
Chờ lúc Hạ Cẩm Thiên trở lại phòng bệnh, Lục Bạch đã tỉnh ngủ. So với trạng thái mệt mỏi ngày hôm qua, tình huống bây giờ của cậu đã tốt hơn nhiều. Bởi vậy Hạ Cẩm Thiên còn chưa có vào đến cửa đã nghe thấy âm thanh cười nói từ trong phòng bệnh truyền ra.
Hóa ra mấy người Tiêu Tùy đều ở đây lôi kéo Lục Bạch cùng nói chuyện phiếm. Không biết ai nói cái gì, Tiêu Tùy duỗi tay xoa xoa tóc Lục Bạch, bộ dạng rất ra dáng một người anh trai.
"Học trưởng!" Lục Bạch tinh mắt, liếc mắt một cái liền thấy Hạ Cẩm Thiên ở bên ngoài.
"Hạ sốt rồi?" Nghe thấy Lục Bạch kêu mình, Hạ Cẩm Thiên đẩy cửa đi vào ngồi ở bên mép giường.
Trước tiên anh đuổi những người kia sang một bên, sau đó múc canh ngao đầu bếp trong nhà nấu ra bát.
"Cảm ơn học trưởng, em có thể tự mình uống được." Lục Bạch không có từ chối ý tốt của Hạ Cẩm Thiên, chủ động nhận lấy chén canh.
Nhìn thái độ chuyển biến của cậu, ánh mắt Hạ Cẩm Thiên cũng ôn hòa hơn rất nhiều, "Không cần, em nhanh chóng khỏe lại, bài thi giữa kỳ của tôi còn có ba ngày nữa liền phải nộp lên rồi, tranh thủ hai ngày này tốt lên còn giúp tôi vẽ xong nữa."
Hạ Cẩm Thiên hiếm khi nhờ vả người khác như vậy. Nhưng đối mặt với Lục Bạch, anh lại bằng lòng. Bởi vì anh hy vọng Lục Bạch biết anh vẫn luôn là nhờ vả cậu. Từ đầu đến cuối đều có một người nhờ cậy cậu. Đồng thời Hạ Cẩm Thiên cũng hy vọng Lục Bạch hiểu được, anh chiếu cố cậu như vậy cũng không phải bởi vì sự thương hại đơn thuần, mà là vì anh thích Lục Bạch. Vậy nên anh cùng Lục Bạch kết giao luôn là bình đẳng.
Lục Bạch hiểu ý tứ của anh, cũng nở nụ cười theo. Cậu tiến đến bên tai Hạ Cẩm Thiên nhỏ giọng nói, "Vậy anh đem dụng cụ vẽ tranh đến đây, em ở chỗ này giảng cho anh vẽ."
Bộ dạng lúc Lục Bạch cười rộ lên không giống với người khác, không chỉ khóe miệng cậu đang cười mà cả đôi mắt cũng cười theo, như chứa đựng những ngôi sao nhỏ lấp lánh làm người nhìn thấy tâm tình nhịn không được trở nên vui vẻ.
Mấy người Tiêu Tùy nhìn hai người họ ở chung, không hẹn mà cùng thở dài. Thời gian này bọn họ hơn nửa đã hiểu Hạ Cẩm Thiên vì sao lại bằng lòng che chở cho Lục Bạch. Gã không thể đánh giá được tài năng giữa Lục Bạch và Lục Quỳnh ai hơn ai, nhưng Lục Bạch thực sự là đứa em trai nhỏ đáng yêu.
Lục Can đối xử với cậu như vậy, sớm muộn gì cũng hối hận.
Nhưng bên phía trường học lúc này đã là sóng to gió lớn.
Lúc trước chuyện Hạ Cẩm Thiên vì Lục Bạch mà xin nghỉ cũng đã náo loạn rất lớn, nhưng sau đó không biết là ai đem chuyện đám Tiêu Tùy cùng nhau xin nghỉ nói ra ngoài. Diễn đàn trường học vì việc này trực tiếp nổ tung.
[ Trời ạ, Lục Bạch này cũng quá có năng lực nha! Nhóm nam thần khoa quản lý của tôi thế mà đều bị một lưới bắt gọn rồi? ]
[ Không biết vì sao, nhìn cách lầu trên nói trong đầu tôi liền có hình ảnh. ]
[ Cái gì mà một lưới bắt gọn chứ, ngày hôm qua Tiêu Tùy còn cùng Hạ Cẩm Thiên vung tay đánh nhau ở trong ký túc xá. Kết quả nửa ngày sau chính tai tôi nghe được Tiêu Tùy nói, anh ấy muốn cùng Hạ Cẩm Thiên đi thăm Lục Bạch. ]
Mấy người Hạ Cẩm Thiên và Tiêu Tùy ở khoa quản lý rất nổi tiếng. Không chỉ bởi vì Hạ Cẩm Thiên hàng năm thành tích đều đứng nhất khoa quản lý mà còn vì gia thế cũng như diện mạo cùng khí chất phong độ. Luôn luôn có vô số người sùng bái.
Còn Tiêu Tùy, tuy thành tích không quá nổi trội nhưng lại là người trượng nghĩa, lớn lên cũng anh tuấn. Là một tay chơi bóng rổ rất giỏi, tính tình lại dí dỏm, học muội thích gã cũng không ít.
Đáng tiếc hai người họ vẫn luôn giữ mình trong sạch, trước nay chưa từng thấy họ đặc biệt quan tâm đến ai. Lục Bạch coi như là người đầu tiên.
Bởi vậy trong lúc nhất thời trên diễn đàn trường vô cùng sôi động, suy đoán nào cũng có.
Nhưng chuyện này cũng không có khiến nhiều người chú ý, đặc biệt là bên khoa nghệ thuật.
Quan hệ giữa Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên còn có Tiêu Tùy như thế nào chỉ là điều tương đối hấp dẫn những kẻ thích chuyện bát quái. Hiện giờ còn có một chuyện càng khiến người ta khiếp sợ hơn, điều này mới thật sự làm người khoa nghệ thuật chú ý.
Vào buổi tối ngày hôm nay, một đôi tình nhân đi phòng vẽ tranh hẹn hò, ở trong một phòng vẽ tranh tương đối hẻo lánh phát hiện một bức tranh không biết là do ai vẽ, chỉ một cái nhìn thoáng qua đã bị hấp dẫn không dời nổi mắt.
Chính là bức vẽ Lục Bạch vẽ ra sau khi gặp Lục Can.