PHẦN II: LỚP 12 MUÔN NĂM

Chương 17: Xem ra em còn rất có kinh nghiệm

Edited by Gracie

"Reng reng!!!"

Kỳ nghỉ hè dài cuối cùng cũng đến hồi kết, cùng với một cơn mưa nặng hạt, khuôn viên trường im ắng đã lâu một lần nữa vang lên hồi chuông báo hiệu những giấc mơ cũ đã kết thúc.

Chu Hề Từ bị tiếng chuông và tiếng động ồn ào trong phòng học đánh thức, Giản Phàm ở bên cạnh đang vội vàng chép bài tập, trộm hỏi một câu: "Tối hôm qua cậu làm gì vậy, sao sáng sớm đến trường đã ngủ rồi?"

"Chỉ là ngủ không ngon, còn buồn ngủ thôi." Cô xoa xoa mí mắt chua xót, bên tai lớp học náo nhiệt như chợ rau, người chép bài, người tìm bài, người lại thu bài tập...

"Mẹ nó! Có bao nhiêu bài kiểm tra vật lý vậy?"

"Chết tớ rồi! Sao chỗ này vẫn còn khoảng trống! Lớp trưởng, lớp trưởng cứu mạng! Giang hồ cứu giúp!"

"Ai cầm bài kiểm tra tiếng Anh của tớ! Nhanh lên sắp nộp rồi!"

"Tùy tiện điền vài cái là được, giáo viên cũng không nghiêm túc xem đâu, thu về rồi đều đem đi bán phế liệu."

"Bài thi của ai không viết tên đây, tớ đi nộp mặc kệ luôn nhé."

"Đại biểu toán học! Thu bài tập nè!"

......

Chu Hề Từ đứng dậy đi tới lối đi đầy người qua kẻ lại, nghe cậu bạn học tra đang cò kè mặc cả cùng tổ trưởng: "Chỉ chép thêm một câu! Thật đấy! Một câu thôi!"

Tổ trưởng mềm lòng đến mặc cả với đại biểu lớp sao cũng được: "Chỉ thiếu một người, chỉ thiếu một người! Đợi xíu nhé."

Cuối cùng, đại biểu lớp sao cũng được này lại khoác lác với giáo viên: "Thật sự đã thu đủ rồi ạ, một cái cũng không thiếu, không tin cô cứ đếm thử xem."

Lâm Tùng Viện nhìn vào xấp bài tập hè rõ ràng đã bị co rút lại trên bàn, ngửa người ra sau, ôm cánh tay nhìn về phía đại biểu lớp học của mình: "Chu Hề Từ, có phải em cho rằng chị Lâm của em thật sự sẽ không đếm không?"

Chu Hề Từ chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn kiên trì: "Thật sự thu đủ rồi ạ."

"Được, chưa đến Hoàng Hà chưa cam tâm(1) đúng không?" Lâm Tùng Viện đưa tay lấy ra một cái thước kẻ thẳng từ trong ngăn kéo, dán vào xấp bài tập hè ước chừng, lại lôi bài tập của lớp khác đặt trên bàn ra so sánh: "Tự mình nhìn xem, có giống lời em nói không?"

Chu Hề Từ liếc mắt nhìn, cùng một loại bài tập hè, lớp bọn họ ít nhất cũng thấp hơn một đoạn.

Cô lấy tay xoa xoa chóp mũi, cười nói như xin tha: "Chị Lâm, ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với mấy người chúng em..."

Lâm Tùng Viện cũng không muốn làm đại biểu lớp mình khó xử, "Trước cứ phát bài tập ra đi, chờ lát nữa cô điểm danh thu từng cái, ai nộp ai không đều rõ ràng."

Những gì có thể làm, nên làm, Chu Hề Từ đều đã làm hết rồi, chỉ có thể ở trong lòng lẳng lặng thắp một ngọn nến cầu nguyện thay các bạn học không nộp bài tập hay trộm xé bài: "Được ạ, vậy chị Lâm, em về lớp trước."

"Đi đi."

Chu Hề Từ đi tới cửa, quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi chị Lâm, không phải cô nói học kỳ này sẽ có mấy học sinh chuyển vào lớp chúng ta sao, sao lại không thấy người nào cả?"

Lâm Tùng Viện nhìn thời gian: "Không sai biệt lắm sắp tới rồi, vừa lúc, em trở về kêu lớp trưởng đến đây một chút."

"Được ạ."

Tòa nhà giảng dạy của lớp 12 ở Cửu Trung là một tòa riêng biệt, gần sân vận động và căn tin, văn phòng giáo viên, phòng họp và phòng học đa chức năng đều được phân bổ trên tầng 3 của tòa nhà.

Lấy tầng này làm ranh giới, tầng một đến tầng hai là lớp xã hội, tầng bốn đến tầng sáu là lớp tự nhiên, đối với cả ban xã hội và tự nhiên, tầng càng cao thì hàm lượng "vàng" trong lớp cũng càng cao.

Lớp 12/25 nằm ở phía nam tầng 4, gần hành lang, Chu Hề Từ từ cửa sau chạy vào, vọt tới hàng đầu tiên trong lớp học, chụp lấy Từ Lâm Lâm đang làm đề thi: "Lớp trưởng! Chị Lâm gọi cậu."

Từ Lâm Lâm là một học bá trong đám học tra, mang một cặp kính màu đen, là một nữ sinh yếu đuối, bị Chu Hề Từ vỗ một cái như vậy, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch trong giây lát.

Cô bạn đẩy đẩy gọng kính: "Được, cảm ơn."

"Khách khí rồi." Chu Hề Từ nghênh ngang đi đến góc phòng học, ngồi xuống hàng cuối cùng: "Các cậu đã nộp bài tập toán chưa?"

Giản Phàm còn đang vùi đầu viết bài thi Vật lý, "Tớ nộp rồi, sao thế?"

"Chúng ta nộp ít đến quá đáng, lát nữa chị Lâm muốn tới điểm danh." Chu Hề Từ chọc chọc lưng Đào Khương: "Khương Khương, mượn bút."

Đào Khương quay đầu lại, đưa ra một cây bút: "Hình như Khâu Trác Ngọc không nộp."

Chu Hề Từ vui sướng khi người khác gặp họa, nói: "Vậy cậu ta chết chắc rồi, chị Lâm không để cho cậu ta đùa gạt đâu."

Cô ngẩng đầu nhìn một vòng: "Bọn họ đâu?"

"Đi chuyển sách giáo khoa rồi." Giọng điệu Giản Phàm chua xót: "Lúc này mới vừa khai giảng, trường học cũng đã bắt đầu phát một vòng tài liệu ôn tập, thật là không trâu bắt chó đi cày, không coi chúng ta là người mà."

"Ặc, cậu dùng câu tục ngữ này thực sự có hơi..."

"Gãi đúng chỗ ngứa đúng không?"

"Một lời khó nói hết."

"..."

Phòng học vẫn ồn ào như cũ, mấy đại biểu lớp thu xong bài tập đang chạy tới chạy lui trên lối đi, "Khi nộp bài thi tổ hợp tự nhiên, các cậu nhớ tách riêng ra, đừng kẹp lại với nhau, bằng không đến lúc đó dễ rối loạn."

Đồng Ương, tổ trưởng tổ 4, đếm bài thi xong, liền quay ra sau hét lớn: "Chu Hề Từ! Giản Phàm! Tổ chúng ta chỉ còn thiếu bài của hai người thôi đấy! Nhanh lên."

Giản Phàm còn thiếu một câu cuối cùng, "Xong ngay, xong ngay!"

Cô ấy lẩm bẩm: "Chu Hề Từ, cậu viết cái gì đây?"

Chu Hề Từ tiến lại gần, có chút bối rối khi nhận diện, nói lắp: Tảo xoắn chủng loại A có tốc độ quang hợp, à không phải, tốc độ quang hợp của tảo xoắn... Trời ơi, viết gì vậy?"

Giản Phàm khó có thể tin: "Đây là bài tập của cậu mà?"

"Nhưng không phải tớ làm." Chu Hề Từ nhớ rõ bộ bài thi tổ hợp khoa học tự nhiên này đều được Trần Lâm Qua làm, có thể là do viết vội mà chữ có chút cẩu thả.

"Anh cậu làm cho cậu?"

"Ngoài anh ấy thì còn có thể là ai."

"Cũng đúng, phải rồi, cậu nói cuối tháng 8 anh ấy sẽ nhập học đúng không?" Giản Phàm quay lại nhìn Chu Hề Từ: "Khi nào đi thế?"

"Sắp rồi." Chu Hề Từ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới bầu trời xanh mây trắng, tán cây tỏa ra bóng râm, ngày hè phảng phất như dây cót bị vặn tăng tốc độ, đến khi dừng lại, mùa thu đã đến.

Đã trôi qua ba ngày kể từ đêm say đó, Chu Hề Từ đối với ký ức đêm ấy rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ mình đã có một giấc mơ.

Trong mơ, Trần Lâm Qua không rời khỏi Khê Thành, Chu Hề Từ và anh cùng nhau đi học, cùng nhau lớn lên, chưa bao giờ bỏ lỡ bất cứ một thời khắc nào của nhau.

Hết thảy mọi thứ trong giấc mơ đều tốt đẹp như thế.

Đến nỗi khi thức dậy, cô vẫn còn nhớ rõ mọi chi tiết trong giấc mơ, bao gồm cả hình ảnh cuối cùng trước khi thức giấc.

"Chu Hề Từ! Cậu đỏ mặt cái gì?" Giản Phàm nộp bài tập xong, thấy cô xuất thần nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, tiến lại gần mới phát hiện mặt cô ửng đỏ đầy khả nghi.

Chu Hề Từ giật mình hoàn hồn, theo bản năng sờ sờ mặt mình: "Đỏ mặt gì? Tớ có đỏ mặt sao?"

"Đỏ." Giản Phàm dùng tay dán lên: "Còn nóng nữa."

Cô né tránh: "Tất nhiên phải nóng rồi, cậu không thấy nhiệt độ hôm nay là bao nhiêu à?"

Giản Phàm không tin lắm: "Phải không?"

"Nếu không thì sao? Còn có thể là cái gì nữa?" Khóe mắt Chu Hề Từ thoáng nhìn thấy bóng dáng Lâm Tùng Viện ở hành lang, vội vàng ngồi thẳng dậy: "Chị Lâm đến."

Tuy rằng Giản Phàm đã nộp bài tập về nhà, nhưng cũng có lén lút xé mấy tờ, lúc này nhìn thấy Lâm Tùng Viện ôm bài tập đi vào, trái tim cũng theo đó mà nảy lên, "Chị Lâm sẽ không thật sự đếm từng trang một chứ?"

"Ai biết được, trước kia cô cũng có quản chúng ta nộp nhều nộp ít như vậy đâu." Chu Hề Từ dựa tường, nhìn về phía Lâm Tùng Viện đang đứng trên bục giảng.

"Tình hình thế này cô cũng không cần nói nhiều, hiện tại bắt đầu điểm danh, ai không có tên thì buổi học hôm nay đứng ra phía sau cho cô."

Lâm Tùng Viện cầm lấy một quyển bài tập, đọc một cái tên lên, bên dưới đáp lại một tiếng, chờ đọc xong toàn bộ, Chu Hề Từ tính toán, không sai biệt lắm có 11, 12 người chưa nộp.

"Các môn khác cũng vậy, đại biểu mỗi môn học phải giao danh sách chưa nộp cho giáo viên bộ môn trước đêm nay, xử phạt thế nào tùy họ." Lâm Tùng Viện nhìn học sinh phía dưới: "Các em học lớp 12 rồi, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục lăn lộn như vậy à? Khi phân ban chúng ta là lớp đội sổ, nhưng đây cũng không phải là lý do để các em lêu lỏng, chẳng lẽ các em nguyện ý bị gọi là đội sổ suốt ba năm sao?"

Bầu không khí đang căng thẳng, bỗng ngoài cửa có người báo cáo.

Từ Lâm Lâm đứng ở cửa, phía sau có bóng người lấp ló, góc áo màu trắng như ẩn như hiện, trong phòng học có người thò đầu ra bên ngoài nhìn xem.

Lâm Tùng Viện hỏi: "Chụp ảnh xong rồi?"

Từ Lâm Lâm gật đầu: "Chụp rồi ạ, buổi chiều đến lấy là được, đồng phục thì phải ngày mai mới có."

"Được, vào đi, cũng mời bốn em học sinh mới cùng vào luôn."

Lâm Tùng Viện nói: "Học kỳ này có bốn bạn học chuyển tới lớp chúng ta, cả lớp hoan nghênh nào."

Chu Hề Từ dựa người vào lưng ghế, nâng chân lên lắc qua lắc lại, không thèm để ý mà vỗ tay.

Người tiến vào là hai nam sinh, mặc áo phông trắng, quần jean, một mập một gầy, ở giữa là một nữ sinh trắng trẻo, sạch sẽ.

Bục giảng đứng không đủ, Lâm Tùng Viện dịch sang bên cạnh, người cuối cùng cũng bước vào.

Góc phòng học bỗng truyền đến một tiếng "Rầm".

Mọi người trong phòng nhất thời đều quay đầu nhìn về phía góc tổ 4, Chu Hề Từ sững sờ đứng ở đó, tiếng động lúc nãy là do ghế dựa của cô bị ngã xuống đất.

Lâm Tùng Viện cười nói: "Chu Hề Từ, em làm gì vậy? Nhìn thấy bạn học mới nên kích động đến vậy sao?"

Cả lớp cười phá lên.

Chu Hề Từ một chút cũng không cười nổi, sắc mặt thậm chí còn có chút trắng bệch, Giản Phàm giúp cô đỡ ghế lên, túm lấy cánh tay cô, nhỏ giọng nói: "Cậu ngồi xuống trước đã."

Cô bị Giản Phàm cứng rắn kéo ngồi lên ghế, đầu giống như bị đánh một gậy, vang lên ong ong: "Tiểu Phàm, cậu véo tớ một cái đi."

"Không cần véo, không phải mơ đâu." Giản Phàm cũng cảm thấy không chân thực, "Không phải anh ấy nói anh ấy thi..."

Thấy sắc mặt Chu Hề Từ thật sự kém, Giản Phàm kịp thời ngừng câu hỏi lại, chỉ xoa xoa bàn tay có chút lạnh lẽo của Chu Hề Từ: "Không có việc gì, không có việc gì, đợi lát nữa tan học hỏi rõ ràng là được."

Chu Hề Từ nhìn thẳng Trần Lâm Qua đang đứng trên bục giảng.

Anh quay lưng xuống dưới, cầm phấn viết tên mình lên bảng đen, lúc xoay người lại cũng không nhìn đến chỗ này của Chu Hề Từ, giọng điệu lạnh lùng, nhàn nhạt: "Xin chào mọi người, tôi là Trần Lâm Qua."

So với người khác, vóc dáng anh rõ ràng cao hơn một khoảng lớn, ánh sáng cũng đặc biệt thiên vị anh, một tia nắng rơi xuống bên chân, cả người anh giống như đứng trong ánh sáng.

Mặt mày anh tuấn xuất sắc, chỉ đứng ở nơi đó, cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người.

Nữ sinh trong lớp bắt đầu xì xào bán tán với nhau, nam sinh cũng nảy sinh tâm tư muốn so chiều cao với anh, ríu rít nói không ngừng.

"Được rồi, bốn em học sinh mới tìm chỗ trống ngồi xuống trước đi, chờ sau khi thi xong, cô sẽ điều chỉnh lại chỗ ngồi một lần nữa." Lâm Tùng Viện dặn dò: "Có chuyện gì các em cứ tìm lớp trưởng Từ Lâm Lâm."

Bốn người nhao nhao gật đầu đáp: "Dạ được, cảm ơn cô giáo Lâm."

Phòng học không còn nhiều chỗ trống lắm, phân bố ở hàng trước và hàng giữa tổ 1, tổ 2, Trần Lâm Qua cũng không đi xa, ngồi ở hàng thứ nhất cạnh cửa.

Cùng với Chu Hề Từ tạo thành một đường chéo dài, cách nhau cả lớp học.

Lâm Tùng Viện trước khi rời đi đã dặn dò: "Tiết tự học này, các em đừng ồn ào náo loạn, học kỳ này phòng làm việc của chủ nhiệm giáo dục ở dưới lầu các em, chạy lên cũng không quá ba phút."

Cả lớp tức khắc ai oán một trận, về sau còn có thể tự do bay lượn hay không đây.

"Không nghe thấy cô vừa mới nói cái gì sao?"

Tiếng oán than lập tức biến mất.

Lâm Tùng Viện ôm bài tập về nhà: "Ủy viên kỷ luật và ủy viên học tập xem danh sách một chút, ai chạy loạn hay nói bậy, đều ghi tên lại cho cô."

Phòng học vang lên hai tiếng "Vâng ạ."

"Chị Lâm làm sao vậy, sao đột nhiên lại trở nên nghiêm khắc như thế?" Giản Phàm nhìn Lâm Tùng Viện bước ra ngoài, chọc vào cánh tay Chu Hề Từ: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Chu Hề Từ xoa xoa mặt, đầu óc như bị nhồi một cuộn chỉ rối, cô có quá nhiều, quá nhiều vấn đề muốn hỏi, cho nên không nhịn xuống được nữa, trực tiếp ở trong phòng học kêu một tiếng: "Trần Lâm Qua."

Cô đã quên đây là trong lớp học, cũng quên mất giờ phút này cô cùng Trần Lâm Qua chỉ là bạn học lần đầu gặp mặt, kêu xong mới thấy toàn bộ người trong phòng bao gồm cả Trần Lâm Qua, đều quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, Chu Hề Từ nhất thời không trâu bắt chó đi cày, bất chấp tất cả: "Có thể thêm cái Wechat không?"

Nhiều người như vậy, Trần Lâm Qua vẫn coi như là nể mặt, trước khi xoay người lại nói một câu: "Tan học sẽ cho cậu."

Lúc này những người khác trong lớp học không yên tĩnh nổi nữa, đội phó Thiệu Vũ Bình trêu ghẹo nói: "Chu Hề Từ, ngày thường sao không thấy cậu đối với chúng tớ không rụt rè như vậy?"

"Đúng vậy, bạn học Tiểu Từ, hôm nay sao cậu lại thế này?" Nam sinh trong đội tiếp tục đùa giỡn Chu Hề Từ.

Đầu óc Chu Hề Từ vừa nãy nóng lên, lúc này đã bình tĩnh lại mới thấy mất mặt, nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho ai: "Bớt xen vào việc của người khác, bổ sung bài tập của các cậu đi."

Ủy viên kỷ luật đúng lúc đi ra hòa giải: "Được rồi, đừng nói nữa, coi chừng lát nữa văn phòng lầu dưới nghe thấy đó."

Chu Hề Từ thở phào nhẹ nhõm, từ cặp sách lấy điện thoại di động ra, gửi Wechat cho Trần Lâm Qua, đợi nửa ngày cũng không thấy trả lời, vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện anh đã nằm sấp trên bàn giống như đang ngủ.

Thật vất vả mới hết giờ, Chu Hề Từ không quan tâm đến cái gì, vội vàng xông tới, túm lấy Trần Lâm Qua vừa mới tỉnh ngủ đi ra ngoài.

Đầu tiên lớp học im lặng trong giây lát, sau đó là tiếng ồn ào như muốn lật trần nhà, một đám nam sinh đẩy cửa sổ ra, hướng ngoài cửa huýt sáo: "Chu Tiểu Từ! Cậu đủ dũng cảm nha!"

Chu Hề Từ lười phản ứng lại, phòng học không phải là chỗ để nói chuyện, cô kéo Trần Lâm Qua đi xuống lầu, đến lầu ba vừa vặn đụng trúng chủ nhiệm giáo dục Phương Bình từ văn phòng đi ra.

Ba người sững sờ tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ.

Phương Bình đã nhậm chức ở Cửu Trung hơn mười năm, giữ vững phong cách trường học 3 nghiêm: nghiêm cẩn, nghiêm túc, nghiêm cấm, khiến Cửu Trung nổi riếng xa gần về khả năng quản lý.

Ông không nghĩ tới mới ngày đầu tiên khai giảng đã có người ngang nhiên nắm tay nhau đi dạo trong khuôn viên trường như vậy, cho rằng ông đây không tồn tại sao?"

"Hai em..." Phương Bình uống một ngụm nước trà, chậm rãi nói: "Nắm tay rất vui vẻ nhỉ."

Mí mắt Chu Hề Từ giật giật, biết Phương Bình hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, chủ nhiệm Phương, chúng em không phải..."

"Không phải?" Phương Bình bất ngờ cao giọng: "Không phải mà em còn không buông tay bạn ấy ra! Coi tôi là người chết sao?"

Chu Hề Từ: "..."

Trần Lâm Qua: "..."

.......

Đại khái là vì ngày đầu tiên khai giảng, để chỉnh đốn nề nếp trường học, Phương Bình không nghe bất kỳ lời "ngụy biện" nào của Chu Hề Từ, xách cô và Trần Lâm Qua đến văn phòng, mỗi người viết phạt 1000 chữ kiểm điểm.

Chu Hề Từ lớn như vậy, từng viết kiểm điểm vì trốn học, vì trèo tường trốn học, thậm chí còn vì trèo tường trốn học không cẩn thận dẫm chết mấy gốc hoa tường vi do hiệu trưởng trồng bên tường, nhưng vì yêu sớm, không, là bị nghi ngờ yêu sớm mà bị viết kiểm điểm, vẫn là lần đầu tiên trong đời.

Tuy nhiên vì đã viết quá nhiều bản kiểm điểm, Chu Hề Từ hạ bút như có thần, dưới cái nhìn chăm chú của Phương Bình, cô vùi đầu vào viết, một bộ dáng đã khắc sâu nhận thức về sai lầm của mình.

Trái lại, phỏng chừng ở trường học trước kia Trần Lâm Qua chưa từng chịu qua loại ủy khuất như này, cầm bút viết ra ba từ Bản kiểm điểm ở dòng đầu tiên, vẫn không viết tiếp.

Phương Bình đi tới gõ gõ bàn anh, "Nghĩ cái gì vậy? Còn không viết là định để tôi viết giùm em sao?"

"Không ạ, em đang suy ngẫm về lỗi lầm của mình." Trần Lâm Qua di chuyển băng ghế, cánh tay đặt ở mép bàn, nghiêm túc nói: "Từ giáo huấn mà rút ra kinh nghiệm."

Chu Hề Từ: "..."

Phương Bình bị anh nói như vậy, cũng không tiện nắm mãi không buông, hừ hừ hai tiếng rồi trở lại bàn làm việc ngồi xuống.

Trong phòng chật hẹp, quạt trần quay vòng kêu kẽo kẹt, xen lẫn vào đó là tiếng gõ bàn phím lạch cạch của Phương Bình.

Chu Hề Từ và Trần Lâm Qua ngồi đối diện nhau, trước bàn của hai giáo viên khác trong văn phòng, gió từ cửa sổ thổi vào, tài liệu trên bàn bị thổi xào xạc.

Cô tìm thấy cái kim bấm từ góc bàn, đè nó lên trang giấy, tầm mắt rơi xuống chỗ Trần Lâm Qua bên kia, nhìn vài phút cũng chưa thu hồi lại.

"Khụ khụ..." Ánh mắt Phương Bình nhìn lại đây.

Trước khi Trần Lâm Qua ngẩng đầu lên, Chu Hề Từ đã nhanh chóng cúi đầu.

Nhưng mà nói đi nói lại, rốt cuộc vẫn là ngày đầu tiên khai giảng, Phương Bình không có khả năng dành toàn bộ thời gian cho người ta, rất nhanh đã có vài giáo viên lớp khác tới gọi ông đi họp, nhìn hai học sinh trong văn phòng, vị thầy giáo trạc tuổi Phương Bình này cười nói: "Chủ nhiệm Phương, đây là vừa mới khai giảng đã bắt đầu công việc rồi nha."

"Hừ, mấy đứa học sinh này không hiểu chuyện một chút nào, đều là học lớp 12 rồi mà còn làm loạn khắp nơi, không cho bọn nó ăn chút giáo huấn thì cũng không biết tính nghiêm trọng của vấn đề đâu." Phương Bình nói: "Ông đi qua trước đi, tôi sẽ đến ngay."

"Được."

Sau khi đám người rời đi, Phương Bình tắt máy tính, đứng dậy tới trước mặt hai người, giọng điệu nghiêm túc: "Viết xong thì đặt ở trên bàn tôi, nếu dám thiếu một chữ, lễ khai giảng tuần sau hai người đi lên bục diễn thuyết phát biểu cho tôi."

Chu Hề Từ gật đầu: "Dạ dạ chủ nhiệm Phương, chúng em biết sai rồi, thầy vội thì cứ đi trước đi ạ, em khẳng định viết xong rồi mới đi."

Tầm mắt Phương Bình nhìn giữa hai người một vòng, cầm quyển sổ tay lên, bưng ly trà đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng quạt.

Chu Hề Từ dừng bút lại, một lần nữa nhìn về phía đối diện, sau khi nhìn thấy anh xuất hiện ở phòng học, cô đã có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng thật sự đến lúc có thể hỏi, cô lại không biết bắt đầu từ đâu: "Anh..."

"Cái gì?" Trần Lâm Qua cũng dừng bút, dựa vào lưng ghế nhìn cô: "Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, chỉ trong hôm nay..."

Anh xắn tay áo lên, nhìn vào đồng hồ: "Trước 10 giờ."

Chu Hề Từ liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, 9 giờ 56 phút.

Cô thật sự muốn đánh người.

Chu Hề Từ hỏi vào trọng điểm: "Không phải anh thi vào trường ở thành phố B sao?"

"Lừa em thôi."

Anh nói rất thẳng thắng lại thản nhiên, Chu Hề Từ chớp mắt, mới xác nhận mình không nghe lầm, "Anh..."

"Còn 3 phút nữa."

"Mẹ kiếp!" Chu Hề Từ vỗ bàn: "Anh giải thích cái sai của mình như vậy à?"

"Anh giải thích cái sai gì? Thi không đậu đại học là sai lầm gì lớn sao?" Trần Lâm Qua vỗ vỗ đồng hồ đeo tay: "2 phút rưỡi nữa."

Vốn dĩ đầu óc Chu Hề Từ đã như cuộn chỉ rối, lúc này còn bị anh đâm tới đâm lui như vậy càng thêm hỗn loạn, nửa ngày vẫn không bắt được trọng điểm.

Trần Lâm Qua cũng không cho cô thời gian suy nghĩ, hai phút rưỡi trôi qua, anh cầm giấy, bút đứng dậy: "Anh về lớp đây."

"Anh viết xong kiểm điểm rồi à?"

"Chưa."

"..." Chu Hề Từ thân thiện nhắc nhở: "Có lẽ anh không hiểu rõ chủ nhiệm Phương, chuyện phát biểu, thầy ấy thật sự có khả năng làm được."

"Không phải còn có em đây sao?" Trần Lâm Qua đặt giấy và bút vào tay cô: "Anh nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cũng không phải lỗi do anh, anh là bị em liên lụy."

Anh liếc nhìn vào bản kiểm điểm của cô: "Xem ra em còn rất có kinh nghiệm đó, viết cả hai luôn đi."

Chu Hề Từ ngơ ngác nhìn anh bước ra ngoài cửa, lại nhìn vào tờ giấy đặt trên bàn chỉ có một dòng "Bản kiểm điểm", giọng nói của cô đột nhiên trầm xuống: "Trần Lâm Qua."

Bóng người cao gầy dừng ở cửa, che khuất hơn phân nửa ánh nắng mặt trời.

Chu Hề Từ vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhìn chằm chằm vào nét chữ quen thuộc trên giấy, ngón cái bấu vào ngón trỏ, cổ họng có chút khô khốc: "Anh trở về Khê Thành, có phải là vì em đã gọi cho anh không?"

(1) Nguyên văn: "Bất đáo Hoàng Hà, tâm bất tử": Chỉ sự không đến đường cùng thì không hết hy vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play