Phần I: MÙA HÈ MUÔN NĂM

Chương 1: TRẦN, LÂM, QUA

Edited by Gracie

"Tuýt..."

Sân thể dục rộng lớn bỗng dưng truyền đến một hồi còi, sau đó tầm mười mấy bóng dáng cao gầy lần lượt dừng lại trước vạch đích trên đường băng.

Chu Hề Từ chen chúc phía sau, cô khom người lại, hai tay chống lên đầu gối, miệng mở to thở hổn hển, mồ hôi từ trên trán nhỏ dài xuống đường chạy.

Giản Phàm đứng bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Lão Vương tới".

Lão Vương có tên đầy đủ là Vương Hỗ Sinh, sinh ra ở Thượng Hải, lớn lên ở Khê Thành, là huấn luyện viên đội điền kinh của bọn họ, tiếng còi ban nãy chính là được phát ra từ miệng thầy ấy.

Từ trong khe hở giữa đám người, Chu Hề Từ nhìn thấy đôi giày chạy bộ màu đen mà Vương Hỗ Sinh đã mang mấy trăm năm cũng không nỡ đổi, vuốt mặt đứng thẳng dậy, thanh âm giống như là từ kẽ răng chen ra: "Nhìn sắc mặt lão Vương không tốt lắm".

"Chạy thành ra như vậy mà cậu còn mong thầy ấy có sắc mặt tốt sao? Hôm nay chính là ngày chết của chúng ta". Giản Phàm cũng từ trong kẽ răng khẽ khàng đáp lời.

"Hai cậu nhanh ngậm miệng lại đi". Hùng Lực đứng phía sau có lòng tốt nhắc nhở một câu.

Ai ngờ,

"Hùng Lực, em cho rằng mình chạy tốt lắm sao?" Vương Hỗ Sinh đứng phía trước đội hình, khuôn mặt đen thui, tức giận quát: "Kỳ nghỉ hè mới qua được mấy ngày? Các em người nào người nấy đều buông thả hết rồi à? Thành tích chạy mất mặt như vậy cho ai xem, có còn muốn tham gia thi đấu nữa hay không hả?"

Gió thổi qua, không một ai dám hé răng nửa chữ, tất cả đều cúi đầu, bộ dáng cam tâm tình nguyện chịu nghe mắng.

Hiện tại đang là tháng bảy, trường cao trung bắt đầu cho nghỉ hè từ tuần trước, thời gian nghỉ là 2 tháng, nhưng riêng đội điền kinh vào dịp nghỉ hè mỗi năm chỉ được rảnh rang 20 ngày, đầu tháng 7 được nghỉ 10 ngày, đầu tháng 8 nghỉ nốt 10 ngày còn lại, phần thời gian khác đều phải tập trung ở trường để huấn luyện.

Hôm nay là ngày đầu tiên trở lại trường học, mặt trời vào hè thật chói chang, chút cảm giác mát mẻ của buổi sáng sớm liền nhanh chóng bị cái nắng vàng thiêu đốt, không khí cũng trở nên nặng nề và khô nóng.

Chu Hề Từ cúi mặt, ban đầu cô còn cố gắng lắng nghe, thời gian lâu dần cô liền nhìn chằm chằm vào một khối nhỏ nhô lên trên đường băng, cuối cùng ngay cả Vương Hỗ Sinh nói cái gì cô cũng không nghe thấy một chữ, đến khi hồi thần lại thì tay đã bị Giản Phàm kéo chạy về phía trước.

Cô quay đầu lại nhìn Vương Hỗ Sinh đang bước ra khỏi sân thể dục, liền hỏi: "Giải tán à?".

"Cậu nghĩ sao?" Giản Phàm buông cô ra, đưa tay ra sau ngồi xổm xuống: "Hai trăm cái nhảy ếch, buổi tối lại tiếp tục tập luyện".

Chu Hề Từ không còn gì luyến tiếc, thầm than: "Không phải chứ...".

Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy một hồi còi hiệu vang lên.

Chu Hề Từ bị hoảng sợ, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Bên ngoài hàng rào dây thép gai, Vương Hỗ Sinh buông còi ra, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

"..."

Cô vội vàng ngồi xổm xuống.

Hai trăm cái nhảy ếch đối với học sinh, sinh viên thể thao mà nói thì cũng không phải là việc gì quá khó khăn, Giản Phàm vừa nhảy vừa nói: "Buổi trưa các cậu đến nhà tớ ăn cơm nhé, hôm qua chú hai tớ mang tới một túi dưa hấu đấy, cơm nước xong xuôi tớ đưa các cậu mỗi người một quả mang về".

"Nay tớ không đi đâu". Chu Hề Từ đổi tư thế, từ chối, "Thân thể mẹ tớ gần đây không khỏe lắm, tớ phải chạy về nhà nấu cơm".

"Được rồi", Giản Phàm cũng không cố kì kèo, lại quay đầu hỏi: "Tên Đại Hùng kia thì sao?"

Hùng Lực cũng bảo rằng mình không rảnh, rồi chậm rãi hỏi: " Đào Khương và Khâu Trác Ngọc đâu, sao hôm nay không đến?".

"Khương Khương trong nhà có việc, còn Ngọc Tử có tới hay không cũng vậy thôi, dù sao thì lão Vương cũng chả quan tâm cậu ấy". Giản Phàm nhảy về phía trước: " Thôi quên đi, để chiều tối tớ mang dưa lên cho các cậu".

Chu Hề Từ cười cười tiếp tục bật nhảy, lại không chú ý đến việc giữ thăng bằng, thành ra cô bị chúi đầu vào lưng một đồng đội làm cậu ta nhào về phía trước.

Một người, hai người rồi lần lượt giống như những quân cờ domino, tất cả đều ngã xếp chồng lên nhau trên mặt đất.

Đằng trước có người hét lên: "Làm sao vậy?"

Tiếp đó, phía sau cũng có người nghẹn họng nói: "Cái quái gì thế này!"

Giọng điệu của nam sinh đó cũng không có vẻ tức giận gì lắm, nói xong cậu ta còn bật cười, Chu Hề Từ và Giản Phàm liếc nhau một cái cũng không nhịn được nữa, lần lượt theo đó, nguyên một đám người giống như bị chọc trúng huyệt cười, ầm ĩ vui vẻ một trận đã đời xong rồi trực tiếp nằm ngổn ngang ngay trên đường băng.

Chu Hề Từ và Giản Phàm chia nhau một trái một phải gối đầu lên bụng Hùng Lực.

Bọn họ...

Nhắm mặt lại, là cơn gió hè oi bức thổi qua mặt, là những giọt mồ hôi chảy đầm đìa hôm nay.

Mở mắt ra, là khoảng trời rộng không mây xanh thẳm, là mùa hè của tuổi trẻ tùy ý.

- -

Đám người đang định cứ nằm ì như vậy, thì ông cụ trông cửa sân thể dục ở xa xa quát to một tiếng: " Này, mấy đứa kia có giải tán mau không hả, muốn ông khóa cửa nhốt lại luôn phải không?".

Có người vội lên tiếng đáp: "Đi, đi, đi ngay đây ạ! Ông Hồ thư thả cho chúng cháu một tí".

Chu Hề Từ chống cánh tay đứng dậy, vừa kéo Giản Phàm lên thì liền nghe thấy đồng đội hét toáng: "Mẹ ơi, ông Hồ sắp đóng cửa rồi, nhanh lên đi".

Ông Hồ không phải là chưa từng làm cái chuyện nhốt bọn họ ở trong sân thể dục, vì thế mười mấy người nhất thời co giò chạy như bay, có mấy người còn chạy nhanh hơn cả lúc huấn luyện.

Đội phó Thiệu Vũ Bình vừa chạy vừa mắng: "Tớ khinh! Sao lúc huấn luyện cũng không thấy mấy cậu chạy liều mạng như vậy?"

Chu Hề Từ phản đối: "Huấn luyện có chạy chậm thì vẫn còn có cơm ăn, bây giờ mà chạy chậm thì chỉ có nước mà đi gặm cỏ. Đội phó, hai chuyện này có thể giống nhau sao?".

Thiệu Vũ Bình: "Nói có lý".

"Vậy thì mau đi thôi!". Chu Hề Từ cười chạy lên phía trước, gió sượt qua hai tai cô gào thét.

Một đám người lục tục chạy ra khỏi sân thể dục. Khuất sâu trong bóng râm xanh biếc, một chú chim mệt mỏi đang đậu trên cành, bị tiếng động của bọn họ làm cho hoảng sợ, đập cánh bay thẳng về phương xa.

Từ trường học đi ra, Chu Hề Từ, Giản Phàm và Hùng Lực cùng nhau đi về hướng tây, dừng lại ở ngã tư đèn đỏ đầu tiên, bên đường là đại học Khê Thành tiếp giáp với trường Cửu Trung.

Một trong những câu nói phổ biến nhất mà giáo viên và phụ huynh học sinh trường Cửu Trung thường treo bên miệng là " Bây giờ còn không chịu học tập chăm chỉ, thì tương lai chỉ có thể vào được Khê Đại bên cạnh mà thôi".

"Khê Đại thì có cái gì không tốt chứ?". Lúc chờ đèn đỏ, Chu Hề Từ nghe được câu nói kinh điển kia từ một vị phụ huynh đang giáo dục con cái, chờ người đó đi xa, cô nói tiếp: "Lý tưởng của tớ chính là Khê Đại, thi vào chuyên ngành giáo dục thể chất, tương lai lại thi lên biên chế rồi quay về Cửu Trung làm giáo viên thể dục, thật là tốt".

Giản Phàm và Chu Hề Từ từ trước đến nay đều có chung chí hướng, đồng ý đáp "Đúng vậy, Khê Đại rất tốt".

Hùng Lực bấm chuông xe: "Đúng đúng, Khê Đại không có gì là không tốt hết, nhưng bây giờ là lúc chúng ta bàn luận về cái vấn đề này sao?"

Hai nữ sinh đồng loạt quay đầu nhìn về phía Hùng Lực, đồng thanh: "Không thế thì làm gì?".

Hùng Lực hơi sụp đổ: "Đèn xanh rồi các chị ơi, chúng ta nên đi nhanh thôi".

"Này! Đại Hùng, chờ chúng tớ", Giản Phàm và Chu Hề Từ vội vàng đạp xe đuổi theo cậu.

Sau khi vượt qua cột đèn đỏ, Chu Hề Từ rẽ vào một con đường nhỏ, đầu cũng không quay lại, nói: "Hẹn chiều gặp lại nha!". Giản Phàm và Đại Hùng đáp lời, thẳng tắp đạp xe về phía trước.

Tiểu khu mà gia đình Chu Hề Từ ở nằm cuối con đường nhỏ, đây là khu nhà trực thuộc nhà máy thuốc lá Khê Thành trước kia, năm đó cha mẹ Chu đều làm việc ở nhà máy thuốc lá, dùng giá ưu đãi của nhân viên để mua một căn nhà ở đây.

Hơn 10 năm trôi qua, nhà máy thuốc lá cũng đã sớm đóng cửa, bức tường tiểu khu dưới sự dãi nắng dầm mưa dần dần để lộ ra màu sắc nguyên thủy sau lớp sơn, điểm thêm trên đó là những vết ố loang lổ.

Chu Hề Từ khóa xe đạp trong chỗ để xe trước tòa nhà đơn vị, nhỏ giọng ngâm nga lời bài hát, bước nhanh vào hành lang.

Nhà cô ở tầng 6, chung cư cũ không có thang máy, cô chạy chậm một mạch lên lầu, cửa nhà không đóng, nghe thấy giọng nói của ba Chu đặc biệt rõ ràng: "Tôi đã sớm bảo rồi, cứ để cho con bé tùy tiện học cái gì chả được, bà xem Hiểu Quân lầu dưới, học xong trung học đã đi ra ngoài kiếm tiền rồi kia kìa".

Từ Từ Anh quát to: "Tiểu Từ và Hiểu Quân có thể giống nhau? Hiểu Quân mồ côi ba mẹ, chỉ có mình bà nội, nó không sớm làm chủ gia đình thì ai làm chủ thay nó? Còn Tiểu Từ cũng không có ba mẹ hay sao?".

Chu Quốc Thành lại lớn tiếng: "Chẳng lẽ nó không phải là như thế à?".

"CHU QUỐC THÀNH!" Từ Từ Anh quăng vỡ thứ gì đó.

Trong phòng cũng không còn âm thanh vang lên nữa.

Chu Hề Từ dừng ở bậc thang, rũ mắt, nhìn bóng mình rơi xuống bên chân, bàn tay nắm chặt lại, chiếc chìa khóa vẫn còn nằm gọn trong lòng bàn tay cô.

Cô hồi phục lại tinh thần, từ cửa sổ hành lang nhìn ra ngoài, cây cổ thụ che khuất vòm trời, ngay cả một tia sáng cũng không thể len lỏi vào được.

Chu Hề Từ nhẹ nhàng bước xuống lầu năm, ngồi ngẩn người trên hành lang, đến khi nghe thấy động tĩnh có người lên tầng, cô mới một lần nữa quay trở lại lầu 6.

Còn chưa bước vào nhà, cô đã la lên trước: "Mẹ ơi! Con về rồi đây".

"Ừ". Từ Từ Anh lau tay từ phòng bếp bước ra, sắc mặt vẫn như thường ngày, bà quan tâm hỏi: "Sao nay lại về trễ như vậy?".

"Dạ, con...ừm...". Chu Hề Từ nghĩ ra cái gì đó, gãi gãi đầu nói: "Vừa mới trở lại trường mà, huấn luyện viên Vương liền cho họp để dặn vài điều cần lưu ý".

Cô rửa tay, thấy Chu Quốc Thành đang gọi điện thoại cũng không tiến lại gần bắt chuyện, lúc đi ngang qua phòng khách liền nhìn xuống dưới nền nhà, ở bên cạnh tủ lạnh cô thấy một mảnh vỡ nhỏ màu trắng, đại khái là mọi thứ đã được Từ Từ Anh dọn dẹp qua rồi.

Chu Hề Từ làm bộ như không biết gì, xoay người đi vào phòng bếp: "Con đến giúp mẹ". Bà Từ Từ Anh lấy tay chặn cô lại, cười nói: "Con đã luyện tập cả buổi sáng rồi, nghỉ ngơi xíu đi, có đói bụng không con?".

" Không sao, cũng không quá đói ạ". Chu Hề Từ cầm lấy mớ tỏi tây đặt bên cạnh vẫn chưa được nhặt, cúi đầu nhặt bỏ những lá vàng úa: "Mẹ".

"Hả?".

"Nếu không..." Chu Hề Từ quay đầu nhìn về phía Từ Từ Anh, bỗng nhiên nghĩ đến lúc cô mới bắt đầu học điền kinh.

Năm đó, Chu Hề Từ vừa học xong tiểu học, dựa theo thành tích bình thường của cô thì căn bản không vào được trường cấp 2 nào thực sự tốt, Từ Từ Anh đã phải hỏi thăm bốn phương mới biết được trường trung học liên kết với Khê Đại có danh sách tuyển sinh bên thể dục thể thao. Cũng vào mùa thu năm ấy, Chu Hề Từ được Vương Hỗ Sinh nhìn trúng lúc cô tham gia vào đại hội thể thao ở trường, lão Vương khi ấy còn đang dạy điền kinh tại trường sơ trung liên kết với Khê Đại. Cuối cùng thông qua kì sát hạch thể thao, cô được đặt cách vào trường. Sau đó, Vương Hỗ Sinh được điều đến làm huấn luyện viên đội điền kinh của Cửu Trung, sau khi tốt nghiệp cấp 2 cô cũng nối bước thầy ấy vào Cửu Trung.

Nhiều năm trôi qua, Chu Hề Từ đã không còn để ý đến việc vì thành tích học hành mình không tốt mà phải luyện tập điền kinh, cô đi theo Vương Hỗ Sinh đến học tại Cửu Trung, tham gia đội điền kinh trường, chỉ đơn thuần là do cô thích chạy mà thôi.

"Chuyện gì vậy con?" Thấy cô một lúc lâu mà vẫn chưa nói tiếp, bà Từ Từ Anh dừng tay, quay đầu nhìn lại: " Có tâm sự gì à?"

"À không, con chỉ nghĩ, nếu không trưa nay mẹ nấu ít đồ ăn thôi, con cũng không thấy đói lắm". Chu Hề Từ đưa tay bóp bóp bả vai mẹ: "Như vậy mẹ cũng bớt mệt mỏi hơn một chút".

"Xào rau thôi mà mệt cái gì hả?" Từ Từ Anh răn dạy: "Bây giờ con đang ở thời kỳ mấu chốt, dinh dưỡng phải được bảo đảm".

Bà xoay người, lấy từ trong hộp cơm ra một quả trứng gà chín đưa cho Chu Hề Từ: "Trước hết, ăn cái này trước để lót dạ đi ".

"Dạ! Xin tuân lệnh!" Chu Hề Từ cười nhận lấy trứng gà, nhẹ nhàng đập vào mép bàn, bóc vỏ xong cắn hai, ba miếng là đã giải quyết gần xong.

"Ăn chậm một chút kẻo bị nghẹn"

Chu Hề Từ nhét miếng cuối vào miệng, hàm hồ đáp: "Sẽ...không...", chưa dứt lời cô liền bị nghẹn, lòng đỏ trứng nghẹt trong cổ họng, phải uống một ly nước mới nuốt xuống được, do bị nghẹn mà đôi mắt cô cũng dần đỏ lên.

Tới bữa trưa, Chu Quốc Thành cũng không ở nhà ăn cơm, Từ Từ Anh hỏi ông đi đâu ông cũng không nói. Mấy năm nay, quan hệ vợ chồng giữa hai người ngày càng cứng nhắc, bình thường Chu Quốc Thành và Từ Từ Anh còn chưa nói được mấy câu đã cãi nhau, đòi ly hôn, nhưng đợi đến khi bà thật sự muốn ly hôn thì ông lại lạnh mặt nói muốn nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện đó.

Kỳ thật thì trước kia, tình cảm của hai người cũng không tệ đến vậy, nhưng từ sau khi nhà máy thuốc lá đóng cửa, Chu Quốc Thành thất nghiệp ở nhà, sau lại cùng người khác đầu tư bị thất bại, ông liền như biến thành một con người khác vậy, đụng một chút là lại nổi nóng.

Quan hệ ba con của Chu Quốc Thành và Chu Hề Từ cũng vì tính tình vui giận thất thường này của ông mà càng ngày càng trở nên xa cách, gượng gạo.

"Muốn ăn hay không thì kệ ông, chết ở bên ngoài luôn thì càng tốt". Bà Từ Từ Anh đột nhiên đóng sầm cửa, khi quay qua nói chuyện với Chu Hề Từ lại rất nhẹ nhàng: "Tiểu Từ, chúng ta ăn cơm thôi".

"Vâng". Chu Hề Từ bới hai chén cơm đặt trên bàn, "Mẹ, bình thường lúc con không có ở nhà, mẹ đừng cãi nhau với ba nữa".

Sau khi Chu Quốc Thành đầu tư thất bại, được người ta giới thiệu việc làm thuê, nhưng ông không biết cố gắng lại còn dính vào cờ bạc, khi thua thì đi uống rượu rồi về nhà đập phá đồ đạc. Lúc trước còn có lần động tay động chân với Từ Từ Anh, sau đó, bà phải nằm trên giường hơn một tháng mới có thể hồi phục lại được.

Từ Từ Anh không muốn Chu Hề Từ nghĩ mãi những chuyện này, bà bưng chén cơm lên nói: "Biết rồi, mẹ cũng lười cãi nhau với ông ta. Thôi không nhắc những việc này nữa, chúng ta ăn cơm thôi".

"Dạ".

Ăn xong cơm, Từ Từ Anh có chút choáng váng, Chu Hề Từ mang quạt ra bật ở phòng khách để Từ Từ Anh nằm nghỉ trên ghế sô pha.

"Hay là mẹ đi vào phòng con ngủ đi, trời nóng như vậy, lỡ đâu bị say nắng lại không tốt đâu". Trong nhà chỉ có phòng ngủ của Chu Tư Hề là có lắp điều hòa, Từ Từ Anh nói cô và Chu Quốc Thành bình thường hay đi học, đi làm không có ở nhà, buổi tối về muộn trời cũng bớt nóng rồi, lắp nhiều thêm điều hòa sẽ lãng phí.

" Ôi trời! Không sao, đợi lát nữa mẹ uống chút "Hoắc hương chính khí" (1) là được rồi". Từ Từ Anh nằm trên sô pha: "Chén đũa con cứ để đó đi, vào ngủ một tí, không phải chiều còn phải đến trường tập luyện sao?".

"5 giờ mới đi ạ, mẹ cứ ngủ đi, để con rửa cho". Chu Hề Từ cầm chén đi vào phòng bếp, chờ lúc thu dọn xong đi ra, Từ Từ Anh đã ngủ thiếp rồi.

Cô cầm chăn nhỏ ra đắp phần bụng cho Từ Từ Anh, rồi mở cửa trở về phòng nằm trên giường, cô cũng không bật điều hòa, lúc mơ mơ màng màng, cô hình như thấy bà Từ Từ Anh cầm chăn đi vào.

Chu Hề Từ ngủ một giấc đến khi đồng hồ báo thức vang lên, tấm chăn được đắp trên người Từ Từ Anh giờ đây đang phủ trên người cô, điều hòa trong phòng cũng đang được mở.

Cô xuống giường, tắt điều hòa, đi chân trần ra ngoài, thấy Từ Từ Anh đeo kính ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách cắt sợi len.

Bà Từ Từ Anh sau khi bị sa thải vẫn luôn làm việc tại xưởng may, ngày thường cũng sẽ mang đồ về nhà làm, công việc cắt sợi len này khi Chu Hề Từ không có việc gì cũng sẽ phụ giúp một tay, một món được mấy hào, làm bao nhiêu tính bấy nhiêu.

"Ngủ ngon quá ta". Từ Từ Anh đẩy kính, cười bảo: "Trong bếp có chè đậu xanh vừa nấu xong đó".

"Để tí con mang một ít đến trường". Chu Hề Từ ngáp một cái, đi đến nằm dài trên sofa.

"Con đem đi hết đi". Từ Từ Anh nhìn thấy cô đi chân trần, liền trách: "Lại không mang dép, coi chừng chân bị lạnh, con học chạy bộ thì càng phải để ý việc này chứ".

"Rồi, rồi, lần sau con sẽ chú ý mà". Chu Hề Từ vội đứng dậy về phòng đi dép vào, rửa mặt xong, uống một chén chè đậu xanh rồi mới ra cửa, "Mẹ, con đến trường học đây, buổi tối không cần chờ cơm con đâu".

"Có mang chè đậu xanh theo chưa đó?"

"Mang theo rồi ạ".

Mùa hè, lúc chạng vạng, nhiệt độ vẫn còn rất cao, gió oi bức giống như một lớp bao dày, thổi vào người làm người ta cảm giác cơ thể nặng trịch.

Chu Hề Từ đạp xe đến cửa tiểu khu, có một chiếc xe tải màu xám dán logo công ty chuyển nhà XX lướt qua. Cô không quá để ý đến, xe cộ ra vào khu chung cư cũ cũng không có gì kỳ quái cả.

Một đường đạp xe đến trường, Chu Hề Từ đem chè đậu xanh ra chia cho Giản Phàm và Hùng Lực, "Buổi tối huấn luyện đến mấy giờ vậy?"

"9 giờ". Giản Phàm uống một ngụm chè, cũng lấy từ trong túi xách ra hai hộp dưa hấu đã được cắt sẵn: "Mẹ bảo tớ mang đến cho hai cậu".

"Cảm ơn dì giúp tớ nha". Chu Hề Từ ăn hai miếng dưa hấu, đột nhiên thở dài.

"Có chuyện gì vậy? Không ngon sao?".

"Không phải". Chu Hề Từ nhìn Giản Phàm và Hùng Lực, nghĩ nghĩ một chút vẫn không nói cho hai người này chuyện trong nhà mình, "Chỉ là nghĩ đến 9 giờ mới được nghỉ, trong lòng liền khó chịu".

"...". Hùng Lực toét miệng cười ha hả: " Cứ làm như đây là lần đầu tiên cậu tham gia tập huấn mùa hè ấy"

"Lúc trước đều là 8 giờ kết thúc rồi".

Giản Phàm uống nốt ngụm chè cuối cùng: "Vậy hôm nay cậu nghỉ tập lúc 8 giờ đi".

"Tớ dám à?".

"Vậy cậu than làm quái gì". Giản Phàm đứng lên: "Đi thôi, tập hợp rồi".

"Haizz...". Chu Hề Từ lại buông tiếng thở dài, bây giờ đúng thật là vì việc huấn luyện mà than thở.

4 tiếng đồng hồ của buổi huấn luyện tối được chia làm hai phần, ở giữa có 20 phút nghỉ giải lao. Sau khi tập luyện xong nửa thời gian đầu, Chu Hề Từ và Giản Phàm cùng ngồi sóng lưng trên đường băng.

Hùng Lực cầm nước qua cho hai cô, ngồi xuống một bên: "Thật mệt mỏi mà".

Chu Hề Từ: "Quá khổ luôn".

Giản Phàm: " Mệt quá đi mất".

Thiệu Vũ Bình ở bên cạnh cười khẽ: "Cho nên là, người nào ngốc nghếch mới phải đi học thể thao".

Chu Hề Từ bác bỏ: "Tớ không học thể thao vì ngốc nha, nhưng mà người khác sao thì tớ không biết, nhiều khi ai đó lại đang suy bụng ta ra bụng người á".

Thiệu Vũ Bình: "..."

Giản Phàm buồn cười không chịu nổi, thiếu chút nữa là đã cười như tiếng ngỗng luôn.

Thiệu Vũ Bình làm bộ như muốn lao tới đánh người, Chu Hề Từ đang mệt không muốn cựa quậy, tránh cũng làm biếng tránh, dưới bầu trời đêm, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động.

Có người lục lọi trong hộp đựng điện thoại, tìm thấy chiếc máy đang đổ chuông, hét lên "Chu Hề Từ! Điện thoại của cậu này!".

"Ai gọi cho tớ vào giờ này thế nhỉ, cậu xem giúp tớ với, nếu là số lạ thì cúp máy cho tớ luôn". Chu Hề Từ thật sự là một bước cũng không hề muốn lếch đi.

"Không phải, có tên". Giang Hà nhìn vào màn hình, nói: "Trần Lâm...ừm, từ này đọc là...Nga, hay Qua nhỉ".

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hề Từ: "Trần Lâm Qua, là bạn cậu à?".

Chu Hề Từ sửng sốt, gần như là theo bản năng bật thốt: "Ai cơ?"

Giang Hà cho rằng cô không nghe rõ, lại lặp lại từng chữ rõ ràng:

"TRẦN, LÂM, QUA".

- --------------------------------------------------------------------------------------------------------

(1) Hoắc hương chính khí: một bài thuốc điều trị bệnh cảm nóng, sốt rét, đau bụng,...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play