Phần III: TỐT NGHIỆP MUÔN NĂM

Chương 37: Quay người ôm lấy anh

 
Cuối cùng đến phần trao giải cho các lớp, Chu Hề Từ vẫn bị bọn Thiệu Vũ Bình và Dương Nguy đẩy ra ngoài, "Hôm nay cậu là đại công thần, đi hưởng thụ vinh quang của mình đi."

Cô có chút kháng cự việc xuất đầu lộ diện như vậy, nắm chặt lấy cánh tay Trần Lâm Qua không buông: "Tớ không đi tớ không đi, lớp người ta đều là cán sự thể dục đi mà."

Dương Nguy trực tiếp đẩy cả hai anh em ra: "Vậy hai người cùng lên nhận giải đi, vừa hay làm bộ mặt cho lớp chúng ta luôn."

Bên kia, giáo viên đã bước đến để phát giấy khen và cúp, trước có sói sau có hổ, Chu Hề Từ và Trần Lâm Qua chỉ đành bất đắc dĩ mà đứng ra.

Thầy giáo của trường đưa giấy khen cho Chu Hề Từ, "Cô bé chạy nhanh thật đấy."

Chu Hề Từ cười cười, nhận lấy bằng hai tay: "Cảm ơn thầy ạ."

Chiếc cúp được Trần Lâm Qua cầm, hai người đứng trên bục cao nhất, quả thực tạo thành mặt tiền đẹp như tranh vẽ, giáo viên cầm camera chụp tách tách mấy tấm ảnh.

Mặt trời mùa thu vừa lặn xuống, nhiệt độ cũng nhanh chóng giảm theo. Chu Hề Từ cố nhịn cơn hắt hơi trước ống kính, trong tiếng "Tốt, tốt, tốt" của thầy giáo chụp ảnh, nước mắt cô trực trào ra.

Thầy giáo giơ camera lên, cười: "Ôi, bạn học này, đừng kích động quá, nước mắt rớt ra rồi kìa."

Trần Lâm Qua đột ngột quay đầu nhìn sang cô, Chu Hề Từ không kịp giải thích, cúi đầu hắt hơi liên tục ba cái, rồi mới xoa mũi nói: "Thực xin lỗi, em chỉ là quá kích động thôi."

Thầy giáo nở nụ cười: "Kích động thì cứ kích động đi, đây là lần cuối cùng của cấp 3 rồi, nhìn vào ống kính nào, thầy chụp cho hai em bức ảnh chung."

Trần Lâm Qua biết cô nói dối, vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt dần tan biến, anh dịch một bước về phía cô, thu hẹp khoảng cách vốn đã ít ỏi của hai người.

Chỉ là anh không canh tốt khoảng cách, bước chân quá rộng, suýt chút nữa đẩy Chu Hề Từ ngã khỏi bục cao, người cô lảo đảo, lại được anh vội vàng giữ lấy.

Sau khi đứng vững, anh vẫn giữ tay đặt trên vai cô không hề thu lại, Chu Hề Từ nghiêng đầu nhìn anh một cái.

Trần Lâm Qua đang nhìn về phía trước, đường quai hàm trong ánh sáng dịu nhẹ của buổi chiều tà dường như cũng trở nên không còn lạnh lùng như vậy nữa, "Đừng nhìn anh, nhìn vào ống kính kìa."

Chu Hề Từ quay người lại, nhìn vào ống kính đen như mực.

Xung quanh là những bóng người đi lại vội vã, cách đó không xa còn có các bạn cùng lớp, thầy cô giáo và ban lãnh đạo nhà trường đang đứng, lực tay anh không hề nới lỏng chút nào, hơi ấm từ lòng bàn tay dần dần thấm qua lớp vải mỏng.

Tấm lưng căng thẳng của cô từ từ thả lỏng, cô nâng tờ giấy khen vinh dự lên, trong tiếng đếm ngược 3 2 1 của thầy giáo, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Trần Lâm Qua."

"Ừm?"

"Chúng ta thắng rồi."

"Ừm."

Ngay khi thầy giáo chụp xong ảnh, Chu Hề Từ đột ngột quay người ôm lấy anh, cái ôm diễn ra quá nhanh khiến anh không kịp phản ứng, chưa đầy một giây sau, cô đã nhảy xuống bục nhận giải và chạy về phía lớp mình: "Chúng ta chiến thắng rồi!"

Dáng người cao gầy của anh nhanh chóng bị chìm trong biển người, mọi người reo hò vang dội, các nam sinh kích động ùa tới vây quanh Trần Lâm Qua, bất chấp tiếng kháng nghị của anh mà tung anh lên cao.

Cơ thể anh trong nháy mắt cảm thấy lơ lửng không trọng lực, sau đó được những người bên dưới vững vàng tiếp lấy.

Trần Lâm Qua siết chặt chiếc cúp vô địch trong tay, tiếng gió hòa cùng tiếng reo hò vang lên bên tai khiến anh không nhịn được mà nở nụ cười: "Chúng ta là nhà vô địch!"

"Nhà vô địch!"

"Nhà vô địch!"

"Nhà vô địch!"

Giữa tiếng hò reo của mọi người, cuối cùng anh cũng được đặt chân xuống đất, còn chưa kịp nói gì, Dương Nguy bên cạnh đột nhiên chỉ về phía trước, hét lên: "Triệu Huy! Mày đứng lại đó cho tao!"

Triệu Huy nghe được tiếng gọi vốn dĩ đã định chạy đi, nhưng khi quay đầu lại thấy cả đám người đang ùa về phía mình, đành dứt khoát đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Cậu ta đã thua, tuy chẳng phải là người quang minh lỗi lạc gì, nhưng thật sự ở một số chuyện cậu ta vẫn có chừng mực, khi Thiệu Vũ Bình túm lấy cổ áo cậu ta, siết chặt nắm tay định đấm xuống, cậu ta nói: "Chuyện đâm lốp xe tao nhận, chuyện nói xấu sau lưng Trần Lâm Qua tao cũng nhận, nhưng chuyện Đào Khương không phải do tao làm."

Cậu ta đã từng nghĩ đến việc chơi xấu, nhưng không hề nghĩ sẽ dùng phương thức này.

"Khâu Trác Ngọc nói không sai, tao cũng là vận động viên, tao hiểu được chấn thương ở chân đối với vận động viên có nghĩa gì." Cậu ta bình tĩnh nói: "Tao có sức chơi có sức chịu, muốn đánh muốn mắng, tùy tụi mày."

Thiệu Vũ Bình mím chặt môi, nhìn chằm chằm cậu ta một hồi lâu mới buông nắm đấm, bỏ bàn tay đang túm lấy cổ áo cậu ta ra, "Vậy mày chạy đi."

"Chạy khỏa thân nha." Giản Phàm ở bên cạnh nhắc nhở một câu.

Triệu Huy cắn răng, tự biết mình không thể trốn thoát kiếp nạn này, động tác nhanh nhẹn mà cởi áo khoác và áo thun bên trong, khi chuẩn bị cởi quần, cậu ta ngẩng đầu nhìn những người xung quanh một vòng, thấy bọn họ đều không có ý định ngăn cản, liền hít một hơi rồi cởi luôn quần dài.

Chu Hề Từ còn chưa kịp nhìn rõ màu quần lót của cậu ta, thì trước mắt bỗng tối sầm, Trần Lâm Qua từ phía sau che đôi mắt cô lại, thấp giọng hỏi: "Còn muốn xem?"

"Vẫn chưa cởi xong mà." Chu Hề Từ moi ngón tay anh, moi ra một khe hở thật nhỏ, chờ đến khi thấy rõ bóng dáng, thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng.

Tên Triệu Huy có lẽ biết hôm nay mình không thể trốn khỏi kiếp nạn này, nên trong quần dài lại mặc thêm một chiếc quần lót kiểu ông già rộng thùng thình.

Cô buông tiếng thở dài: "Thôi được rồi, đừng cởi nữa, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của trường, cứ chạy như vậy đi, một vòng, thiếu một mét tao sẽ cho người lột quần mày ra."

"Còn không đi?" Thiệu Vũ Bình lại giơ nắm đấm lên.

"Mẹ nó, tao hít thở một hơi cũng không được à?" Triệu Huy đành phải liều mạng, kèo cá cược là do cậu ta đáp ứng, lời khoác lác cũng là do cậu ta nói ra, thì việc chạy một vòng như vậy chắc chắn là không thể nào trốn tránh được.

Cậu ta đi đến vạch xuất phát trên đường băng, những người còn chưa rời khỏi sân thể dục đều vây quanh lại đây, có 5, 6 người chen từ phía sau tiến vào.

Là mấy nam sinh cùng lớp với cậu ta, lúc này cũng đều đã cởi trần, mặc quần lót hoa màu sắc khác nhau đứng ở vạch xuất phát.

Lý Mộc Tùng khởi động cổ chân: "Chuyện xấu là do chúng ta cùng làm, dù như thế nào cũng không thể để một mình cậu chịu phạt."

Mấy người xếp thành một hàng, không ai hô bắt đầu, tất cả đều cúi đầu chạy.

Chu Hề Từ nhìn bóng lưng xa dần của bọn họ, cảm thán: "Bạn bè của cậu ta cũng khá là nghĩa khí đó, chỉ là không chịu học hành."

Thiệu Vũ Bình nói: "Vẫn còn cứu chữa được."

Đều không phải là học sinh hư thực sự, không thích học cũng được, ưa dùng những mánh khóe không thể lên mặt bàn cũng được, ít nhất đạo đức làm người vẫn còn.

Một vòng đối với học sinh thể thao không phải là việc khó khăn gì.

Khi mấy người Triệu Huy quay lại vạch xuất phát, Chu Hề Từ và mọi người đang chuẩn bị rời đi, cậu ta đột nhiên nói: "Tụi bây cũng đừng vui mừng quá sớm."

Chu Hề Từ thật muốn xông đến tát cho cậu ta hai cái, "Triệu Huy, mày không nói mấy lời khó nghe thì trong lòng không thoải mái à?"

"Mày có biết các mày sắp bị đổi giáo viên chủ nhiệm rồi không?" Triệu Huy nhận lấy quần từ bạn học đưa cho và mặc vào, "Cũng không đúng, không chỉ lớp tụi mày, lớp chúng tao, và cả lớp 22, khả năng đều phải đổi."

Lời này vừa ra, mọi người đều sững sờ tại chỗ, Trần Lâm Qua liếc nhìn Chu Hề Từ, cô nhíu mày trong vô thức, hỏi: "Mày có ý gì?"

Bên cạnh, các bạn cùng lớp của cậu ta cũng có chút kinh ngạc, đặc biệt là lớp trưởng Ninh Văn, sốt ruột đến mức suýt nữa thì túm lấy cậu ta, "Triệu Huy, cậu nói rõ ràng đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Tớ cũng không chắc là thật hay không." Triệu Huy cầm áo thun, "Lần trước tớ bị Phương Bình gọi lên văn phòng vì chuyện đâm lốp xe cậu ta. Lúc đó, chủ nhiệm lớp tụi kia và thầy Dương của bọn mình cũng đến, lúc tớ đi ra có nghe lén được vài câu. Phương Bình nói gì đó đại loại là các thầy, cô còn nhớ mục tiêu mà hiệu trưởng đặt ra cho hai lớp của các thầy, cô và lớp 22 trong buổi họp đầu năm không, nếu trong ba kỳ thi tháng tới, tổng điểm trung bình của ba lớp các thầy, cô vẫn nằm trong top 3 cuối bảng, thì chức chủ nhiệm lớp này sẽ bị cách chức. Tớ cũng không nghe được nhiều, dù sao cũng chỉ nhớ được vậy thôi."

Ninh Văn cả giận: "Cậu biết từ sớm mà sao không nói? Bây giờ sắp đến kỳ thi tháng thứ hai rồi, kết quả thi lần trước của lớp chúng ta thế nào, cậu không nhìn thấy sao?"

"Tớ thấy thì có ích gì? Cố gắng lắm cũng chỉ từ bét bảng lên vị trí thứ 3 từ dưới đếm lên, có ý nghĩa gì chứ?" Triệu Huy tròng áo thun vào, "Cuối cùng cũng chẳng phải vẫn bị cách chức sao?"

Giản Phàm bắt lấy cánh tay Chu Hề Từ, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Chết tiệt, khó trách chị Lâm học kỳ này như biến thành một con người khác, vừa bắt nộp bài tập hè, vừa mắng chúng ta làm bài sai, còn hay đến lớp giám sát chúng ta nữa, hóa ra là..."

Cô ấy đột nhiên luống cuống lên: "Lần thi tháng trước lớp chúng ta vẫn là hạng ba từ dưới đếm lên, lời của Triệu Huy tuy thô lỗ nhưng cũng có lý, nếu cứ tiếp tục như vậy, chị Lâm sẽ bị cách chức mất."

Lâm Tùng Viện đã dẫn dắt lớp bọn họ từ khi bọn họ mới vào lớp 10, khi đó, cô ấy vừa tốt nghiệp thạc sĩ, nói rằng đây là lần đầu tiên mình làm chủ nhiệm lớp, hy vọng các bạn học sinh có thể giúp đỡ nhiều hơn.

Hơn hai năm ròng rã trôi qua, lớp bọn họ là một lớp nổi tiếng học kém, lớp lại có nhiều nam sinh nên hay xảy ra mấy chuyện nghịch ngợm, gây sự, nhưng Lâm Tùng Viện đều luôn che chở cho bọn họ.

Chu Hề Từ không ngờ chuyện lớn như thế mà chị Lâm cũng che giấu được, còn che giấu kỹ đến thế.

Nghĩ tới việc Lâm Tùng Viện một mình gánh chịu áp lực lớn như vậy, mũi cô không khỏi cay cay, cúi đầu nói: "Trở về lớp trước đã, gọi lớp trưởng và mấy cán sự lớp vào trong nhóm nhỏ, chúng ta bàn bạc chuyện này trước, rồi xem phải làm thế nào."

"Được."

Vốn là một ngày vui, nhưng tất cả mọi người lại đều ủ rũ cụp đuôi, Chu Hề Từ nhìn tấm giấy khen trên tay, chỉ cảm thấy có chút châm chọc.

Trần Lâm Qua giúp cô cất tấm giấy khen vào trong cúp, "Đừng nhìn nữa, có nhìn nữa thì chúng ta cũng vẫn là hạng nhất, không biến thành hạng hai được đâu."

Cảm xúc của Chu Hề Từ bị phá hỏng, cô nói: "Nghe giọng điệu của anh còn rất tự hào đấy."

"Là kích động."

"Lớp anh trước kia nhận giấy khen hạng nhất còn ít sao?"

"Không ít." Trần Lâm Qua nhìn cô một cái, "Nhưng chưa từng đạt được danh hiệu hạng nhất đại hội thể thao, lớp trước kia của anh toàn là học bá, chẳng có ai có tế bào vận động cả."

"Vậy tại sao một học bá như anh lại còn rất lợi hại như vậy?" Chu Hề Từ sờ vào huy chương trong túi: "Đúng rồi, huy chương chạy vượt rào của anh vẫn còn ở chỗ em."

"Em cứ cầm đi." Trần Lâm Qua lại trả lời câu hỏi trước đó của cô, "Vì anh lớn lên cao."

"Gì cơ?" Chu Hề Từ phản ứng lại, kéo dài giọng "ồ" một tiếng, nói: "Anh có bản lĩnh thì nói trước mặt Dương Nguy đi."

Trần Lâm Qua ước lượng một chút, "Anh cao ngang ngang Dương Nguy."

Dương Nguy thực sự cao đến 1m9, tay dài chân dài, cậu ấy bước một bước, người khác phải bước hai bước mới đuổi theo kịp.

Cậu ấy nghe thấy gì đó, quay đầu lại: "Nói gì tớ à?"

Chu Hề Từ chỉ vào Trần Lâm Qua: "Anh ấy nói cậu không cao bằng anh ấy?"

Trần Lâm Qua xoa nhẹ đầu cô một phen: "Đừng gây sự, anh nói là cao ngang ngang nhau."

Dương Nguy cười: "Đứng cạnh nhau thì không chênh lệch lắm, nhưng mà anh vẫn cao hơn em một chút, mỗi lần em nói chuyện với anh, nếu đứng gần thì sẽ không nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu anh."

"Nếu đứng gần như vậy, tôi cũng không nhìn thấy xoáy tóc của cậu."

Nói xong, Trần Lâm Qua rũ mắt nhìn xuống, Chu Hề Từ nhận ra tầm mắt của anh, nhanh chóng cướp lời trước: "Có thể nhìn thấy xoáy tóc của em chứ gì?"

"Đúng vậy." Anh gật gật đầu, cười nói: "Còn rất rõ ràng."

Chu Hề Từ lười so đo với anh, cào cào lại mái tóc bị anh làm rối, không nói gì, nhưng nhìn không còn ủ rũ như trước nữa.

Trở lại phòng học, Dương Nguy gọi mấy người cán sự lớp ra ngoài nói chuyện riêng, lúc quay về, Chu Hề Từ thấy hai mắt lớp trưởng Từ Lâm Lâm đỏ hoe.

Việc này quá lớn, cũng quá đột ngột, bọn họ một chút chuẩn bị cũng không có, sau khi học kỳ này khai giảng, bọn họ vẫn học tập cà lơ phất phơ như trước, thỉnh thoảng còn trốn học, bị Phương Bình xách lỗ tai mắng cũng không hề để trong lòng.

Lớp khác vào cuối cấp thì khổ như tu hành, bọn họ lại ngày ngày vui chơi đến quên lối về, giờ đây biết được sự vui vẻ này là do một mình Lâm Tùng Viện gánh vác, trong lòng ai cũng thấy không dễ chịu.

Buổi tối Lâm Tùng Viện đến lớp, phát hiện cả lớp đều ngoan ngoãn ngồi yên, không ồn ào, náo nhiệt, thì cảm thấy rất kỳ lạ: "Sao hôm nay ngoan ngoãn thế, đạt giải nhất đại hội thể thao thì không nên như vậy chứ."

Vừa nghe thấy giọng Lâm Tùng Viện, Từ Lâm Lâm liền "oa" một tiếng khóc nức nở, Chu Hề Từ không ngờ rằng một người bình thường ở trong lớp ăn nói nhỏ nhẹ, người khác chỉ cần to tiếng một chút là có thể dọa cho cô ấy đỏ mặt, lại có thể khóc lóc đến long trời lở đất như vậy.

Lâm Tùng Viện cũng bị cách khóc của cô ấy dọa sợ, đi đến an ủi vài câu, nhưng cũng không hỏi ra được gì, đành vỗ vai cô ấy, ngẩng đầu nhìn ra phía sau.

Chu Hề Từ chỉ chỉ bên ngoài, rồi đứng dậy đi ra.

"Các em tự học cho tốt, Đỗ Thanh, em an ủi lớp trưởng một chút, rồi dẫn bạn ấy đi rửa mặt nhé." Lâm Tùng Viện dặn dò xong, bước ra khỏi lớp học, dẫn Chu Hề Từ xuống văn phòng dưới tầng: "Nói đi, làm sao vậy?"

Chu Hề Từ kể lại chuyện mà Triệu Huy nghe được, trong lòng vẫn còn ôm một tia hy vọng, hỏi dò: "Chị Lâm, có thật không ạ?"

Lâm Tùng Viện không ngờ lại là chuyện này, ngẩn người ra một lúc.

Trong khoảnh khắc cô ấy ngẩn ra kia, Chu Hề Từ đã hiểu rõ mọi chuyện, cụp mắt xuống nói: "Xem ra là thật rồi."

"Đừng bắt đầu ủ rũ sớm như vậy, chẳng phải vẫn còn hai kỳ thi tháng nữa sao?" Lâm Tùng Viện nói: "Kỳ thi tháng trước các em đã tiến bộ rất nhiều, tổng điểm trung bình còn cao hơn 2 điểm so với thi khảo sát đầu năm."

Chu Hề Từ nắm lấy chiếc lá cây xanh trên bàn: "Nhưng thứ hạng vẫn gần bét bảng."

Lâm Tùng Viện vỗ vào tay cô: "Còn nắm, chỗ đó sắp bị em vặt trọc rồi mà không nhận ra à?"

Cô ấy di chuyển cây xanh vào trong, "Học tập là một quá trình tiến bộ từng bước, cô cũng không thể yêu cầu các em thi phải đạt điểm cao ngay lập tức, điều đó không thể và cũng không thực tế. Chúng ta chỉ cần tiến bộ từng chút một, thậm chí nếu đến cuối cùng chúng ta vẫn bét bảng, nhưng so với trước đây, điểm số của các em đều sẽ được tăng lên không phải sao? Dù gì, các em đang tiến bộ, thì người khác cũng đang tiến bộ, cô không thể mang các em ra so sánh với các lớp tầng trên, chỉ cần các em luôn làm tốt hơn lần trước là được. Trong sách ngữ văn không phải có câu nói 'Không góp nửa bước chân thì không thể đi xa ngàn dặm' sao, mỗi lần các em thi cử tiến bộ một chút, đến kỳ thi đại học sẽ giúp các em nhảy một bước dài, hiện tại điều quan trọng không phải là kết quả, mà là quá trình nỗ lực."

"Quá trình nỗ lực rất quan trọng, nhưng kết quả cũng quan trọng không kém, tụi em không muốn và cũng sẽ không để cô đi." Chu Hề Từ hít sâu một hơi: "Chị Lâm, trước đây đều là cô che chở cho tụi em, lần này hãy để tụi em làm việc đó, tục ngữ không phải có câu 'trời sập xuống còn có người cao chống đỡ' hay sao, tụi em sẽ không để cô đi đâu. Cô là giáo viên chủ nhiệm của tụi em, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy, và mãi mãi vẫn sẽ vậy."

"Haiz, em đừng như thế." Lâm Tùng Viện lau đôi mắt, dựa ra sau: "Cô sắp khóc rồi đây."

"Khóc đi, khóc đi." Chu Hề Từ cười cười: "Em về lớp đây, cô cũng đừng khóc quá lâu, không ngày mai mắt sẽ sưng lên, mắt vốn đã nhỏ, sưng lên nữa thì chẳng còn thấy gì mất."

Lâm Tùng Viện ghét bỏ nói: "Em phiền chết đi được, đi nhanh đi."

Chu Hề Từ cười chạy ra khỏi văn phòng, nhưng tâm trạng lại không hề thoải mái như ngoài mặt, vừa mới thở ra một hơi đi đến cầu thang, thì bị bóng người đứng trong chỗ tối dọa đến suýt nghẹt thở.

Trần Lâm Qua kịp thời che cái miệng đang muốn hét lên của cô, tiến lên một bước, đè thấp giọng xuống: "Đừng hét, là anh."

Chu Hề Từ kéo tay anh ra, miệng vì quá hoảng sợ nên vẫn giữ nguyên hình dạng chữ O.

Trần Lâm Qua giơ tay đỡ cằm cô, giúp cô khép miệng lại, không nhịn được cười: "Nói chuyện với cô Lâm thế nào?"

"Không phải, sao anh lại ở đây?" Chu Hề Từ nói: "Anh mà chậm một bước, toàn bộ tòa nhà này sẽ nghe thấy tiếng hét của em đấy."

"Giọng em to như vậy á?"

"Ừm hừm, anh muốn thử không?"

"Thôi, không." Trần Lâm Qua nhìn cô, mắt cô hơi đỏ, trong lòng cũng có phán đoán: "Xem ra lần này Triệu Huy không nói dối."

"Ừ, tuy chị Lâm không nói rõ, nhưng ý tứ là vậy." Chu Hề Từ thở dài: "Phải làm sao bây giờ?"

Lớp bọn họ có một phần ba là học sinh thể thao- nghệ thuật, học kỳ này, đa số đều bận rộn với các bài tập luyện chuyên ngành, nên các môn văn hóa đều học không được tốt.

Tuy cô nói với Lâm Tùng Viện mấy lời kia, nhưng thật sự muốn nỗ lực cũng không phải dễ dàng.

"Đừng lo lắng." Trần Lâm Qua vẫn đang đứng trong bóng tối, xung quanh tối tăm, chỉ có đôi mắt của anh như là chứa đựng ánh sáng: "Có anh ở đây, sẽ không để cô Lâm đi đâu."

Chu Hề Từ không biết lấy đâu ra can đảm, đột nhiên hỏi: "Vậy còn anh?"

Anh sẽ đi sao?

"Cái gì?" Anh tiến lên phía trước một bước nhỏ, bóng dáng cao lớn của thiếu niên bao trùm lấy cô, ánh sáng trong mắt anh càng thêm rực rỡ, "Chu Hề Từ..."

"Hai em đang làm gì ở đây?" Lâm Tùng Viện bất ngờ xuất hiện cắt ngang lời Trần Lâm Qua, sau khi sửa sang lại cảm xúc thật tốt, cô ấy lại trở về với dáng vẻ như trước: "Chu Hề Từ, em lại muốn rủ anh em trốn học à?"

"Em không, em không có." Chu Hề Từ quả thực có khổ mà không thể nói, chút rung động ban nãy trong lòng đã tan biến sạch sẽ: "Em đang chuẩn bị về lớp đây ạ."

Lâm Tùng Viện giơ xấp bài thi trong tay lên, làm bộ muốn đánh xuống: "Vậy còn không mau đi."

Chu Hề Từ vội vàng chạy lên lầu, Trần Lâm Qua đi theo phía sau, nghe thấy cô lẩm bẩm: "Đây chính là 'đãi ngộ' của học tra mà, kiếp sau mình cũng muốn đầu thai làm học bá."

Trần Lâm Qua bật cười: "Đời này nếu cố gắng vẫn còn kịp."

"Với chỉ số thông minh này của em, cố gắng mười năm nữa mới có hy vọng."

Chu Hề Từ chạy về chỗ ngồi, đợi Trần Lâm Qua ngồi xuống, rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh nghĩ lần thi tháng này, lớp chúng ta có thể thoát khỏi top 3 từ dưới đếm lên không?"

"Có hơi khó, dù sao cũng chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tháng rồi, tham khảo thành tích trước đây thì nếu lớp chúng ta muốn đuổi kịp, trừ khi các em..."

"Làm sao?"

Trần Lâm Qua nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Quay cóp bài."

"Không được, nguyên tắc là không thể vi phạm." Chu Hề Từ nói: "Nếu chị Lâm biết được, e rằng cô ấy thà từ chức, cũng không muốn chúng ta thi cử bằng cách này để đạt thành tích tốt đâu."

"Vậy thì trước tiên hãy nỗ lực lên." Trần Lâm Qua lấy ra một quyển bài tập mới, "Lần thi tháng này các em hãy cố gắng hết sức, đừng nộp giấy trắng, anh sẽ xem xét trình độ cơ bản của mọi người trước, sau đó thương lượng với mấy người lớp trưởng để lập ra các nhóm nhỏ học tập khác nhau, mỗi người phụ trách một vài bạn, như vậy có thể kéo điểm số lên một chút."

Chu Hề Từ ghé vào trên bàn, nhìn anh cầm bút viết viết vẽ vẽ lên vở, tâm tình hoảng loạn đột nhiên trở nên yên ổn.

Tựa như chỉ cần có anh ở đây, mọi chuyện đều có thể gặp dữ hóa lành.

"Trần Lâm Qua."

"Ừ?" Anh không ngẩng đầu lên, chỉ ừ một tiếng.

"Cảm ơn anh."

Trần Lâm Qua quay đầu nhìn sang, đối diện với đôi mắt to tròn long lanh của cô gái nhỏ, bỗng nhiên anh bật cười: "Cảm ơn cái gì?"

Cảm ơn anh đã quay lại.

Cảm ơn anh đang ở đây.

Cảm ơn vì bất luận là thời điểm nào, chỉ cần nhìn anh một cái, em đều có thể cảm thấy an tâm.

Chu Hề Từ cười khanh khách nói: "Cảm ơn anh trước vì những nỗ lực dành cho lớp 25."

"Có gì mà phải cảm ơn?" Trần Lâm Qua cầm bút viết nguệch ngoạc gì đó trên giấy: "Anh cũng là học sinh lớp 25, các em vì anh mà hạ chiến thư tàn nhẫn như vậy với người khác, thì đến lúc này rồi, anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được."

Chu Hề Từ "ừm" một tiếng, bò dậy lấy một đề thi trên bàn học, rồi cũng bắt đầu nỗ lực làm bài.

Sau khi tan học, Trần Lâm Qua bảo Dương Nguy đóng cửa trước và cửa sau phòng học lại, rồi viết kế hoạch của mình lên bảng đen: "Tôi không biết trình độ của mọi người như thế nào, vì vậy kỳ thi này tôi hy vọng tất cả các bạn có thể làm bài hết sức mình, cố gắng không nộp giấy trắng, chờ thi xong, chúng ta sẽ chia nhóm nhỏ để ôn tập, nỗ lực trong kỳ thi tháng tiếp theo ai cũng có thể tiến bộ rõ rệt. Bây giờ chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tháng này, khả năng là không kịp chia nhóm, đêm nay tôi sẽ về nhà tổng hợp lại các kiến thức trọng tâm của từng môn học, đến lúc đó mọi người cứ ôn tập theo, tranh thủ kiếm thêm vài điểm, các bạn thấy có được không?"

Đây có lẽ là câu dài nhất mà Trần Lâm Qua nói trước mặt mọi người kể từ khi anh đến lớp 25, mọi người trong lớp đều ngây ngẩn cả người.

Cuối cùng, Thiệu Vũ Bình là người đầu tiên vỗ tay: "Được, sao lại không được chứ? Chúng em đang loay hoay không biết nên ôn tập thế nào, có học bá như anh ở đây, thật là quá tốt."

Trần Lâm Qua ném viên phấn trong tay vào hộp trong tiếng vỗ tay của mọi người, anh vỗ vỗ tay nói: "Còn có chuyện này."

Vóc dáng anh cao, ngày thường đã tạo cho người khác cảm giác tương đối lạnh lùng xa cách, lúc này đứng trên bục giảng lại toát lên vẻ uy nghiêm nhìn từ trên cao xuống.

Vừa mở miệng, tiếng vỗ tay trong lớp lập tức dừng lại, hiệu quả hơn cả tiếng la hét của Phương Bình, tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc đến mức không thể nào nghiêm túc hơn.

Chu Hề Từ không nhịn được cười, thấy Trần Lâm Qua nhìn thoáng qua mình, lại lập tức thu lại nụ cười, thật sự có chút bị dọa.

Trần Lâm Qua chà lau bụi phấn trên tay, thấy mọi người nghiêm túc như vậy, bản thân anh cũng bật cười: "Không phải chuyện gì to tát, các bạn đừng căng thẳng."

Dương Nguy hét lên: "Có chuyện gì anh cứ nói đi, giờ chúng em không có gì là không thể chịu nổi cả."

"Được." Trần Lâm Qua cầm lấy vở bài tập trên bàn, bình tĩnh ném ra mấy chữ: "Đừng quay cóp."

Mọi người trong lớp lần thứ hai ngây người ra, Trần Lâm Qua cũng không nói nhiều, cầm vở từ trên bục giảng bước xuống, mọi người ồ lên cười.

Dương Nguy giơ hai tay lên cao và vỗ: "Không quay cóp, lần này tuyệt đối không quay cóp."

"Muốn cóp cũng phải có cái gì để cóp chứ." Thiệu Vũ Bình nói: "Các cậu trong phòng thi cứ cóp qua cóp lại, phỏng chừng lần sau vẫn có thể cùng chung một phòng thi nữa đó."

"Ha ha ha ha ha ha."

Chu Hề Từ trong tiếng vỗ tay và tiếng cười nhìn Trần Lâm Qua đi đến, ánh mắt anh vẫn sáng ngời, mang theo ma lực khiến người ta không thể rời mắt.

Trần Lâm Qua cầm cuốn bài tập cuộn tròn gõ lên đầu cô: "Nhìn cái gì đó, học đi."

Cô hồi thần lại, cúi đầu giả vờ nhìn bài tập trên vở, lẩm bẩm: "Anh cũng ra dáng thầy giáo đấy, sau này anh sẽ không phải là Phương Bình thứ hai đó chứ, chưa đến tuổi trung niên đã thành đầu Địa Trung Hải*." (*Hói đầu)

"Không có khả năng." Trần Lâm Qua nhìn cô: "Anh lại không làm giáo viên."

Giọng điệu của anh quá đỗi quả quyết, quả quyết đến mức như đã có mục tiêu rõ ràng, Chu Hề Từ quay đầu nhìn sang: "Vậy sau này anh muốn học chuyên ngành gì?"

Dưới ánh đèn trắng sáng chói, ánh mắt Trần Lâm Qua toát lên sự kiên định không ai lay chuyển được, lần này, anh không hề né tránh, nói ra một chuyên ngành mà Chu Hề Từ chưa từng nghe qua.

Khoa học và công nghệ viễn thám.

Đây là lần đầu tiên, bọn họ đề cập đến ước mơ, nói về tương lai.

Tương lai còn chưa đến, nhưng lại như đã gần kề trước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play