"Không phải bạn trai em"

Edited by Gracie

Lúc xuống núi trời đã tối, Đào Khương đưa nhóm người Chu Hề Từ đến cửa thôn, Giản Phàm nắm lấy tay cô bạn, "Khương Khương, bằng không cậu cũng đi theo đến ở nhà tớ được không?"

Trong bóng đêm, bóng dáng Đào Khương vẫn cao gầy rõ ràng như cũ, "Không được, tớ cũng không thể trốn tránh cả đời, các cậu về trước đi, qua hai ngày nữa tớ sẽ quay lại trường học".

"Vậy cậu không được không nghe điện thoại của chúng tớ đó". Khâu Trác Ngọc đưa điện thoại di động của mình qua, "Cậu giữ làm dự phòng đi".

Đào Khương không nhận, "Nhà tớ không có loại sạc này, tớ không sao đâu, chậm nhất là hai ngày nữa tớ chắc chắn sẽ trở về huấn luyện, các cậu không cần lo lắng".

Chu Hề Từ và Giản Phàm nhìn nhau, không cưỡng cầu nữa, "Vậy nếu cậu có vấn đề gì thì nhất định phải liên hệ với chúng tớ ngay đấy, mấy ngày tới chúng tớ đều sẽ đến Giản Gia Cương".

"Được". Một chiếc xe ba bánh từ giao lộ chạy tới, Đào Khương nói với bọn họ chờ một chút, đi qua nói chuyện với tài xế, Chu Hề Từ nghe được cô bạn gọi người nọ là chú ba.

Chú ba đồng ý lời nhờ vả của Đào Khương, lái xe ba bánh đưa bọn họ đến trạm xe buýt bên Giản Gia Cương.

Giản Phàm dẫn đầu nhảy xuống xe: "Chú ba! Hôm nay cảm ơn chú nhiều ạ, lần sau cháu sẽ gửi Khương Khương vài quả dưa hấu để cậu ấy mang đến nhà chú."

Chú ba xua tay nói không cần, "Chú chỉ thuận tay giúp thôi".

Giản Phàm tiếp tục nói đông nói tây với chú ba, mấy nam sinh lục tục từ trên xe nhảy xuống, Trần Lâm Qua đứng ở đuôi xe, vươn tay hướng về phía Chu Hề Từ.

"Không cần đâu, em có thể tự xuống được." Chu Hề Từ đột nhiên nổi lên cảm giác ngượng ngùng.

"Em định xuống như thế nào?" Trần Lâm Qua không tính nói nhảm với cô, trực tiếp đưa tay bắt lấy cổ tay cô, anh theo đó nghiêng người lại gần ôm cô xuống dưới.

Chu Hề Từ còn chưa lấy lại tinh thần, chân đã chạm đất, sững sờ nói: "...Cám ơn".

Trần Lâm Qua cho cô một ánh nhìn đầy sâu xa, "Vừa rồi cõng em xuống núi cũng không thấy em khách khí như vậy".

Khi anh nói chuyện, lông mi dài lay động, Chu Hề Từ và anh cách nhau rất gần, trong lòng giống như bị một chiếc lông quét qua một cái không nặng không nhẹ.

Cô bĩu môi không tranh cãi, giống như vô ý mà dịch tầm mắt đi nơi khác.

Tuyến xe nửa giờ có một chuyến, hẳn là phía trước đã có một chiếc vừa chạy qua, mọi người tạm biệt chú ba rồi ở trạm dừng đợi gần 40 phút mới lên được xe.

Vào thành còn phải đổi xe, sáu người chia làm hai nhóm, tách nhau ra ở trạm trường học.

Thời điểm này đúng lúc giờ cao điểm, trên xe buýt người người lấn nhau chen chúc, nghĩ đến chân Chu Hề Từ còn có thương tích, Trần Lâm Qua dứt khoát bắt một chiếc xe taxi ở ven đường.

Bồ Cận chui vào ngồi ở ghế phụ lái: "Tôi chợp mắt một lát, hôm nay mệt chết đi được, đến nơi thì gọi tôi dậy."

Chu Hề Từ ngồi ở vị trí phía sau anh ta, có lòng tốt nhắc nhở: "Cái đó, nếu không kẹt xe thì chỉ mất mười phút lái xe thôi."

Bồ Cận: "..."

Mười phút trôi qua rất nhanh, Bồ Cận vừa mới chơi xong hai ván Anipop (1), xe taxi đã rẽ vào con đường nhỏ trước cửa tiểu khu.

Trần Lâm Qua kéo kính xe xuống, gió nóng thổi vào tai, "Bác tài, phiền bác chạy thêm một chút, dừng ở cửa phòng khám phía trước giúp ạ."

"Em không cần đến phòng khám xử lý đâu, về nhà lấy nước rửa qua là được". Chu Hề Từ còn nhớ rõ cảm giác đau đớn lần trước khi được sát trùng vết thương ở phòng khám, lông mày lập tức nhíu lại.

"Trời nóng như vậy, em có muốn bị nhiễm trùng không?" Trần Lâm Qua không chiều theo ý cô, bảo tài xế tiếp tục lái về phía trước, chờ xuống xe, Bồ Cận lấy cớ nói thời tiết nóng nực muốn trở về tắm rửa trước, để Trần Lâm Qua và Chu Hề Từ ở riêng chung một chỗ.

Nơi này người đến người đi đều quen mặt, Trần Lâm Qua có nói như thế nào đi nữa thì Chu Hề Từ cũng không cho anh ôm mình, cô chỉ nắm lấy cánh tay anh nhảy lò cò, "Anh không định dẫn anh Bồ Cận đi nơi khác chơi sao?"

Hôm nay Trần Lâm Qua mặc áo ngắn tay, lúc thì cô nắm vào cánh tay anh, lúc lại nắm nhầm vào tay áo, làm cổ áo anh bị kéo qua một bên.

Anh nghiêng nửa người sang, giảm bớt cách biệt về chiều cao với cô, "Cậu ta không muốn đi chơi với anh."

Chu Hề Từ bật cười, "Cũng đúng nha, anh cũng không thích ra ngoài."

Lúc còn ở cô nhi viện, có thể nói đều là Chu Hề Từ dẫn Trần Lâm Qua cùng chơi đùa với các bạn nhỏ khác, ỷ vào việc mình có anh trai bảo vệ, khi ấy cô vẫn luôn là tiểu bá vương của đám nhóc.

Sau đó cô và Trần Lâm Qua trước sau được hai nhà Chu, Trần nhận nuôi, vẫn là cô kéo Trần Lâm Qua ra khỏi nhà, suốt ngày chạy lên chạy xuống trong tiểu khu, cũng không ai dám bắt nạt cô.

Chỉ là thời gian trôi qua, bọn họ dần dần thay đổi trên con đường trưởng thành, chỉ duy nhất một điều không đổi thay chính là, Chu Hề Từ vẫn sợ đau muốn chết.

"Lần trước cũng là em đúng không?" Bác sĩ sát trùng trong phòng khám rất ấn tượng với Chu Hề Từ: "Chị còn chưa rửa vết thương, em đã bắt đầu la làng rồi, làm cho đứa bé ở phòng bên cũng bị em dọa phát khóc."

Chu Hề Từ cảm thấy rất mất mặt, ngượng ngùng phủ nhận, "Không phải em, khẳng định không phải em."

"Sao không phải em được, vết trầy xước trên cánh tay em còn chưa khỏi đây này." Nữ bác sĩ kéo cánh tay cô lên nhìn: "Hồi phục cũng khá rồi, để chị kê thêm đơn thuốc chống viêm, mà thuốc đưa em trong nhà vẫn còn chứ?"

"Thuốc chống viêm hết rồi ạ, mấy thuốc khác vẫn còn."

"Được." Nữ bác sĩ nhanh chóng viết đơn thuốc đưa cho Trần Lâm Qua đang đứng cạnh bên: "Đi lấy thuốc đi, sáng tối đều uống một viên."

Chu Hề Từ muốn đi theo, nữ bác sĩ cười nói: "Em đi làm gì, để mình bạn trai em đi được rồi."

Cô kinh hoảng, vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không. không, chúng em không phải, anh ấy không phải bạn trai em."

"Vậy là anh trai đi, hai đứa lớn lên cũng rất giống nhau."

Chu Hề Từ sững người, Trần Lâm Qua nắm tờ giấy trong tay đứng yên tại chỗ.

Đèn sợi đốt trên đỉnh đầu sáng đến kinh người, cô ngồi trên ghế, Trần Lâm Qua không nhìn thấy được vẻ mặt cô, lẳng lặng chờ một lúc lâu, mới thấy cô gật nhẹ đầu: "Vâng, là anh trai."

Bàn tay cầm đơn thuốc của anh vừa được buông lỏng trong chớp mắt siết chặt lại, "Anh đi lấy thuốc."

Nữ bác sĩ phát hiện có gì đó không đúng, không hỏi thêm nữa, quay đầu đi xem ca bệnh trên máy tính, Chu Hề Từ ngồi ở đó chờ Trần Lâm Qua lấy thuốc xong trở về.

"Có thể đi chưa?" Anh hỏi.

Nữ bác sĩ nhìn Trần Lâm Qua, dặn dò: "Hai ngày này nên ít đi lại, tuy rằng không bị thương đến xương, nhưng cũng ở trên đầu gối, động nhiều sẽ ảnh hưởng đến sự hồi phục."

"Cảm ơn bác sĩ." Trần Lâm Qua nhét thuốc vào tay Chu Hề Từ, sợ cõng ảnh hưởng đến miệng vết thương của cô, khom lưng ôm cô lên.

Nhiệt độ trên người anh cao, bốn phía là mùa hè khô hanh, Chu Hề Từ giống như bị vây trong một cái lò sưởi, cơ thể lập tức nóng lên theo.

"Nếu không vẫn nên thả em xuống đi." Ra khỏi phòng khám, Chu Hề Từ nhìn đường phố người qua kẻ lại, đầu cũng không dám ngẩng lên dù là một chút.

"Chờ em nhảy lò cò đến nhà, hai chân cũng coi như phế." Trần Lâm Qua bước nhanh qua đường phố, quanh người mang theo một trận gió oi bức.

Vào tiểu khu nhiệt độ không còn cao như vậy nữa, khắp nơi cây xanh râm mát, đèn đường thấp bé cũ nát chiếu ra ánh sáng mờ nhạt.

Chu Hề Từ ghé sát lồng ngực Trần Lâm Qua, cánh tay cách một tầng quần áo cảm nhận được nhịp tim đập trầm ổn của anh, từng chút lại từng chút.

Cô ngẫu nhiên ngẩng đầu lên.

Thiếu niên có góc cạnh thật đẹp.

Đường cong xương hàm từ hai bên má chậm rãi thu hẹp lại giống như đỉnh góc nhọn sắc bén bị mài mòn, dọc theo cổ đi xuống, yết hầu tựa như ngọn núi nhỏ, thỉnh thoảng lăn lăn.

Bởi vì đang dùng sức, Chu Hề Từ thấy sườn cổ anh nổi lên gân xanh thoắt ẩn thoắt hiện, không biết vì sao, cô bỗng nhiên muốn duỗi tay ra sờ thử một chút.

"Nhìn cái gì?" Trần Lâm Qua đột nhiên cúi đầu.

Chu Hề Từ lấy lại tinh thần, bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt với đôi mắt đen như mực của anh, tim đột nhiên run lên, "Em..."

"Anh trai!"

Hai âm thanh đồng thời vang lên, Chu Hề Từ dời tầm mắt ra phía trước, nhìn về hướng tiếng gọi kia. Trên bãi đậu xe thường xuyên trống rỗng bên ngoài tòa nhà, lúc này lại có một chiếc Mercedes đen ở đó.

Một bé gái nhỏ ngồi ở hàng ghế sau, có lẽ là xác định mình không nhận sai người, vội vàng đẩy cửa xe ra chạy về phía bọn họ: "Anh ơi!"

Cô bé chạy lại bị hứng gió, còn chưa chạy đến trước mặt Trần Lâm Qua đã phải dừng lại ho khan.

"Là Tiểu Vũ sao?" Chu Hề Từ thoát khỏi lồng ngực Trần Lâm Qua, nhìn Trần Lâm Vũ thẳng tắp vọt vào lòng anh.

"Anh! Tại sao anh đi mà không nói với em một tiếng?" Trần Lâm Vũ theo trại hè xuất ngoại du lịch, lúc trở về phát hiện trong nhà đã không còn phòng của Trần Lâm Qua, từ chỗ người làm mới biết được Tưởng Ngọc Văn đuổi Trần Lâm Qua ra khỏi nhà, cô bé tức giận chiến tranh lạnh với Tưởng Ngọc Văn một trận, thật vất vả chờ đến khi Trần Kiến Nghiệp rảnh rỗi, liền năn nỉ ba dẫn bé đến Khê Thành một chuyến.

Trần Lâm Qua không trả lời câu hỏi, chỉ sờ sờ đầu cô bé, "Đây là chị Tiểu Từ, còn nhớ rõ không?"

"Nhớ rõ ạ." Trần Lâm Vũ sinh ra đã rất xinh xắn, lại vẫn luôn bệnh tật ốm yếu, trông rất giống một cô búp bê sứ, "Xin chào chị Tiểu Từ."

Chu Hề Từ cười cười, "Lâu rồi không gặp Tiểu Vũ nha."

Trần Lâm Vũ đối với Chu Hề Từ tuy lễ phép nhưng không thân thiết, chào hỏi xong vẫn luôn lôi kéo Trần Lâm Qua không buông, "Ba cũng tới, đang ở trong xe."

Trần Lâm Qua ngẩng đầu nhìn qua, cách cửa sổ xe được kéo xuống một nửa nhìn thấy bóng dáng Trần Kiến Nghiệp, khe khẽ thở dài: "Được, bên ngoài nóng em lên xe trước đi, chờ anh xong việc sẽ đến đó tìm mọi người."

Anh nhìn Chu Hề Từ: "Anh đưa em lên lầu trước."

Chu Hề Từ cự tuyệt, kéo kéo túi thuốc nói: "Em tự lên được, anh cùng chú Trần còn có Tiểu Vũ nữa cứ lo việc của mình đi."

Trần Lâm Qua lười nói nhảm với cô, trực tiếp bước đến đen người khiêng lên.

"Mẹ kiếp..." Đầu Chu Hề Từ muốn sung huyết, nhịn không được chửi thề: "Anh...! Ôm thì ôm, nhưng có thể ôm một cách đàng hoàng hay không?"

"Khiêng như vậy dễ đi lại hơn." Trần Lâm Qua đi ngang qua xe Mercedes, dừng lại chào hỏi Trần Kiến Nghiệp: "Ba, đợi con vài phút, con sẽ xuống nhanh thôi."

Chu Hề Từ cảm thấy mất mặc chết đi được, nhưng vẫn ngẩng đầu chào hỏi: "Chào chú Trần ạ..."

Trần Kiến Nghiệp không để ý tới Trần Lâm Qua, ngược lại đối với Chu Hề Từ rất vui vẻ, cười ha hả: "Là Tiểu Từ à?"

"Dạ! Chú Trần, cháu lên lầu trước, sau này lại trò chuyện với chú."

"Được rồi, cháu cứ bận việc đi." Trần Kiến Nghiệp ngồi trong xe, nhìn hai đứa nhỏ đi xa.

"Trần Lâm Qua! Sao anh không thả em xuống!" Thân hình anh tuy đã rũ bỏ sự gầy yếu năm 11, 12 tuổi, nhưng nhiều năm như vậy cũng không mập thêm được bao nhiêu thịt, xương cốt trên bả vai anh khiến Chu Hề Từ khó chịu muốn chết.

"Đừng nhúc nhích, bằng không lát nữa ngã xuống thì không chỉ bị thương ở chân thôi đâu." Trần Lâm Qua bước nhanh vào hành lang, bóng dáng hai người biến mất trong màn đêm.

Tuy Trần Kiến Nghiệp không nhìn thấy nhưng vẫn có thể nghe được tiếng kêu la của Chu Hề Từ, ông cười thở dài một tiếng, kéo cửa sổ xe lại, nói với Đậu Bành đang ngồi ở vị trí lái: "Xem ra lần này không mang được nó quay về rồi."

Đậu Bành trả lời: "Nó đã quyết định chuyện gì, thì rất khó thay đổi."

Trần Lâm Vũ ở một bên không vui, "Không được! Ba ơi! Con muốn anh trai quay về, chúng ta là người một nhà mà, sao có thể để anh ấy ở chỗ này một mình được."

Trần Kiến Nghiệp vuốt bím tóc Trần Lâm Vũ, giọng điệu sâu xa nói: "Anh trai con à, sống tại đây còn vui vẻ hơn ở nhà."

"Nhưng không phải chúng ta là người một nhà sao? Tại sao anh trai lại không vui khi sống với chúng ta?"

"Ừm...? Có thể là bình thường con quá thích quấn lấy anh trai, nên anh trai chê Tiểu Vũ của chúng ta phiền phức."

"Ba! Ba không được nói bậy, anh trai mới không chê con phiền đâu." Trần Lâm Vũ còn muốn nói gì đó, dư quang thoáng thấy Trần Lâm Qua từ trong hành lang chạy ra, vội vàng từ bên kia Trần Kiến Nghiệp chen qua, đẩy cửa xe bước nhanh xuống: "Anh ơi!"

Trần Lâm Qua ôm lấy Trần Lâm Vũ, "Em lại mập lên rồi, anh sắp ôm không nổi em nữa luôn này."

"Không có..." Trần Lâm Vũ nghĩ đến lời Trần Kiến Nghiệp nói, đột nhiên có chút khổ sở: "Anh ơi, có phải anh thật sự bởi vì em quá phiền mới rời khỏi nhà hay không, vừa rồi rõ ràng anh còn ôm được chị Tiểu Từ cơ mà."

"Anh đùa với em thôi, em không có phiền anh, anh là vì đi học mới trở về đây." Trần Lâm Qua bước đến bên cạnh xe, cửa sổ ghế lái hạ xuống trước.

Anh lên tiếng: "Chào Chú Đậu."

Đậu Bành gật đầu nói: "Thằng nhóc Bồ gia đâu?"

"Cậu ấy chơi game, không xuống ạ."

"Được rồi, cháu lên xe trước đi, chờ cháu nửa ngày rồi đấy, chúng ta đều chưa có ăn cơm đâu."

"Vâng."

Trần Lâm Vũ ngồi ở hàng ghế sau, muốn lôi kéo Trần Lâm Qua vào ngồi cùng mình, anh vịn cửa xe nhìn Trần Kiến Nghiệp vẫn ngồi im nãy giờ, cuối cùng vẫn chen vào.

Trong bóng đêm, chiếc xe di chuyển chậm rãi rời khỏi tiểu khu, đèn xe dần dần bị tàng cây che khuất.

Chu Hề Từ từ ban công đi vào phòng khách, Từ Từ Anh bưng bát từ phòng bếp đi ra, "Nhìn cái gì vậy? Mau lại đây ăn tối."

"Không có gì ạ, tùy tiện nhìn thôi." Chu Hề Từ đi qua hỗ trợ bưng thức ăn, "Mẹ."

"Hả?"

"Chú Trần trở về đây, mẹ có gặp chưa?"

"Không có, con thấy chú ấy ở đâu?"

"Dưới lầu, lúc nãy con về, xe nhà chú ấy đậu ở đó." Chu Hề Từ nói: "Còn có Tiểu Vũ nữa, họ cùng nhau trở về."

"Vậy mà mẹ thật sự không thấy, buổi tối mẹ tan tầm cũng không thấy dưới lầu có xe đậu." Từ Từ Anh múc đầy cơm đưa cho Chu Hề Từ: "Vậy dì Tưởng cũng về à?"

"Hình như không có." Chu Hề Từ chân đau, khập khiễng đi ra ngoài.

Chu Quốc Thành từ phòng vệ sinh ra tới, thấy cô như vậy, hỏi: "Chân làm sao vậy?"

"Không cẩn thận bị té ngã, cũng không có chuyện gì lớn ạ." Chu Hề Từ bưng bát cơm đi ngang qua, quay đầu lại nói: "Mẹ, ngoài này có đũa rồi, mẹ không cần cầm ra nữa."

"Được." Từ Từ Anh cầm chén cơm đi ra, ngồi xuống bên cạnh Chu Hề Từ, "Dưa hấu nhà chú hai Giản Phàm hái đến đâu rồi?"

"Hẳn là sắp xong, có con và mấy người Đại Hùng cùng đi hỗ trợ, hơn nữa ba Giản Phàm còn mướn thêm nhân công, phỏng chừng còn tầm một tuần thôi."

Chu Quốc Thành cười nhạo: "Việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng, sao không thấy con giúp đỡ gia đình?"

"Chúng ta đều có tay có chân, trong nhà cũng có cái gì cần nó làm đâu chứ." Từ Từ Anh đáp trả, gắp một cái đùi gà bỏ vào trong chén Chu Hề Từ: "Ăn cơm đi, đừng để ý tới ông ấy."

Chu Hề Từ cười với Từ Từ Anh, không lên tiếng.

Cơm nước xong xuôi, Từ Từ Anh cắt đĩa dưa hấu bảo Chu Hề Từ mang qua nhà bên cho Bồ Cận, "Buổi tối gọi sang ăn cơm nó cũng không đi, con tới xem thằng nhỏ có gì ăn không nhé."

"Vâng ạ." Vừa lúc hôm nay Chu Quốc Thành không ra ngoài, Chu Hề Từ cũng không muốn ở nhà, cô mang dép lê, lẹp xẹp lẹp xẹp đi tới gõ cửa nhà bên cạnh.

Bồ Cận đang ở nhà chơi game, ngậm cái nĩa ra mở cửa, "Sao em lại đến đây, Trần Lâm Qua không có ở nhà."

"Em biết, mẹ bảo em mang dưa hấu qua cho anh." Chu Hề Từ bước vào trong, nhìn thấy trên bàn trà bày ra một tô mì tôm, "Anh không tới nhà em ăn cơm, sao cũng không đi ăn với gia đình Trần Lâm Qua?

"Trời nóng nên lười chạy đi chạy lại, huống hồ ba cậu ấy tới tìm nhất định là để khuyên cậu ấy quay về, anh không muốn xen vào chuyện này."

"Khuyên anh ấy quay về?" Chu Hề Từ thăm dò: "Không phải anh ấy thi đậu vào trường ở thành phố B sao? Là bởi vì anh ấy muốn đi học nên quyết định sau này không trở về nhà nữa?

"Thi đậu trường ở thành phố B?" Ngữ điệu Bồ Cận cũng thay đổi, anh ta sững sờ nhìn Chu Hề Từ: "Em đang nói Trần Lâm Qua sao? Cậu ấy đậu trường ở thành phố B?"

"Không phải ạ? Anh ấy nói với em như vậy." Trong lòng Chu Hề Từ rơi lộp bộp một tiếng, "Anh ấy không ghi danh vào trường ở thành phố B sao?"

Bồ Cận nhìn Chu Hề Từ, trong lòng thầm oán, cậu ta không những không ghi danh mà căn bản là còn không thi đậu nữa kìa.

Anh ta buông nĩa xuống, nhai một ngụm mì, "Cũng không phải, tình huống cụ thế anh không rõ ràng lắm, em chờ cậu ấy trở về rồi hỏi lại đi."

"Vậy em có thể đợi ở đây không?"

"Thế nào? Em không muốn về nhà?" Bồ Cận thấu hiểu lòng người, "Mẹ em bảo em đi đưa dưa hấu, nên là em cùng ba mình cãi nhau sao?

Chu Hề Từ sửng sốt vài giây, "Không có."

Bồ Cận nở nụ cười, cũng không hỏi nhiều.

Im lặng một lát, Chu Hề Từ lại hỏi: "Nghe mẹ em nói anh thi đậu đại học B ạ? Vậy Trần Lâm Qua sẽ học cùng trường với anh sao?"

"Có lẽ thế." Vào một ngày nào đó trong tương lai, anh ta thầm bổ sung nửa câu sau trong lòng mình.

"Quan hệ giữa anh và Trần Lâm Qua hẳn là rất tốt nhỉ?"

"Như thế nào được coi là tốt?" Bồ Cận đẩy bát mì ra: "Được rồi, thừa dịp Trần Lâm Qua không có ở nhà, em muốn hỏi hay muốn bát quái gì thì cứ nói ra đi, chuyện quá riêng tư thì không trả lời được, mà anh cũng không biết đâu."

"Vậy... Thế nào được tính là riêng tư ạ?"

Bồ Cận nghẹn một chút, cũng chưa nghĩ ra được chừng mực nào, "Quên đi, em cứ việc hỏi, anh sẽ xem xét để trả lời."

Chu Hề Từ gật gật đầu, hỏi: "Anh ấy học giỏi không?"

"Là một học bá."

"Quan hệ với người khác thế nào?"

"Còn phải nói, dù sao cũng có cái bản mặt bày ra đó."

"Vậy... Anh ấy có đối tượng không?"

"Không... Nhưng người theo đuổi lại sắp thành đống."

Chu Hề Từ "Ồ" lên một tiếng: "Cũng đúng, mặt tiền tốt như thế kia mà, nói như vậy thì, có phải anh cũng có rất nhiều người theo đuổi hay không?"

Bồ Cận bật cười: "Việc này, cảm ơn đã quá khen."

Chu Hề Từ siết chặt ngón tay, "Vậy anh ấy... ở Trần gia thế nào?"

Ý cười trên mặt Bồ Cận nhạt đi vài phần, "Không tốt cũng không xấu."

Chu Hề Từ có thể nghĩ ra không xấu ở chỗ nào, cũng có thể đoán được không tốt ở đâu, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Anh ấy nói với em sau này sẽ không về Thượng Hải cũng không trở lại Khê Thành, là bởi vì cái "không tốt" này tồn tại sao?"

"Một nửa một nửa." Bồ Cận nhìn cô, đột nhiên nói: "Em hỏi anh nhiều như vậy, anh có thể hỏi lại em một câu được không?"

"Có thể."

"Lúc trước em và Trần Lâm Qua cắt đứt liên lạc, là vì điều gì?"

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Hề Từ: Không phải bạn trai em.

Trần Lâm Qua: Sau này sẽ phải.

(1) Anipop: một trò chơi điện tử xếp hình. Mình tìm hiểu thì hình như nó cũng tương tự Candy Crush Saga.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play