Chương 738

Hà Minh Viễn gật đầu: “Trước đây vẫn luôn đi tìm em, những chuyện khác anh cũng không bận tâm.”

Trái tim Nam Phương lại run lên, từng lớp từng lớp gợn sóng.

Bất luận có phải là cố ý hay không, Hà Minh Viễn luôn có đủ kiên nhẫn khiến cô cảm động, tình cảm sâu đậm của anh không thể giấu được.

“Vậy bây giờ anh có thể giúp Thanh Hoa rồi?”

“Nghe theo bà xã.” Anh lại ôm chặt lấy cô nghiêng người hôn lên môi cô: “Bà xã chỉ Đông anh tuyệt đối sẽ không đánh Tây.”

“Anh thật đáng ghét!” Trân Nam Phương bị anh trêu chọc có chút nóng: “Mau buông em ra, em phải đi tắm.”

“Em qua cầu rút ván sao?” Hà Minh Viên nói, tâm trạng đặc biệt vui vẻ: “Không cho phép!”

Anh nghiêng người bế cô lên, đóng cửa phòng tắm lại: “Anh giải thích cho em nhiều như vậy, em phải thưởng cho anh chứ!”

“Thưởng cái gì?” Cô ngạc nhiên với độ mặt dày của anh, nói đều là những điều nên nói!

Hà Minh Viễn ghé vào tai cô thì thâm một câu, lập tức cô liền muốn trốn chạy.

Chỉ là anh không dễ gì mới có thể gặp lại cô, những chuyện trở ngại trong ba năm nay anh phải đòi lại từng cái một.

Bù đắp.

Nếu không phải vì điện thoại của Nam Phương vang lên, Hà Minh Viễn sau khi bế cô ra còn muốn thêm một lần nữa, anh thật sự nhịn quá lâu rồi.

Sinh lực vừa bị đánh thức.

“Bé Thiên!’ Nam Phương ấn thắt lưng xuống kêu lên, lập tức nhận ra mình phản ứng quá mức, vội vàng điều chỉnh một chút: “Mẹ tạm thời có chút chuyện, nên mới không thể về được, đợi mẹ mười lăm phút nữa…”

Hà Minh Viễn một tay xoa đùi cô, tay còn lại cướp lấy điện thoại, lạnh lùng nói: “Mười lăm phút sau cô ấy cũng sẽ không về”

Nam Phương lấy khửu tay chọc vào người anh, nhìn chằm chằm anh, nhẹ giọng trách: “Anh làm gì thế?”

Anh lại bắt đầu ấu trí như một đứa trẻ.

Có điều người nào đó vốn dĩ không để ý, liếc nhìn cô một cái mới nói: “Mười phút nữa tài xế tới đón cháu, chú và mẹ sẽ đưa cháu tới một nơi.”

Nam Phương vừa muốn lấy lại điện thoại nhớ ra chuyện hôm qua nhờ anh giúp, không ngờ hiệu suất làm việc của anh lại cao như vậy.

Vừa rồi cô lại còn trách anh trẻ con.

“Bây giờ thấy ông xã em tốt rồi chứ?”

Cô mím môi không nói gì.

“Nam Phương, tùy từng chuyện mà phải có thưởng có phạt.” Hà Minh Viễn lấy tay chỉ vào má mình: “Dù sao cũng phải thơm một cái đi.”

Trân Nam Phương liếc nhìn rồi khẽ cúi người xuống, người nào đó lại cố ý vặn vẹo thân thể, khiến hai môi dán vào nhau.

Thiếu chút nữa dẫn đến một trận “nóng bỏng”, củi khô lửa bốc.

Bọn họ ở trong xe nhìn bé Thiên, đứa bé ngồi ở băng ghế sau, hai chân nhỏ đung đưa, đáng yêu đến mức muốn thơm một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play