Chương 737

Anh không trả lời, lại quấn lấy cô cho đến khi cô mềm nhũn ở trong lòng anh.

“Hôm qua em đuổi anh đi, anh thật sự rất buồn.” Mặt anh vùi vào xương quai xanh của cô: ‘Không nhớ anh cũng thôi đi, lại còn không tin anh.”

Trân Nam Phương tim đập mạnh, thật không ngờ rằng Hà Minh Viễn lại dùng cách này, làm nũng với cô.

Thật ra không nhớ được chuyện trước đây, cô là khó chịu nhất, không biết nên tin ai, không biết lời người khác nói đâu là thật.

“Anh nói sai rồi.” Anh đứng thẳng người dậy, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Không có.”

“Anh xin lõi.” Hà Minh Viễn hôn nhẹ lên môi cô: “Sau này cho dù sau này em nói cái gì, em có tin anh hay không, anh đều sẽ không xoay người rời đi.”

Nghĩ lại anh liền cảm thấy sợ hãi.

Nếu như hôm qua sau khi anh rời đi, cô lại xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào?

Trân Nam Phương nhìn anh trong mắt đều là đau lòng, theo bản năng duỗi tay ra ôm lấy eo anh: “Sau này có gặp phải chuyện gì đi nữa, em cũng sẽ †ừ từ xem xét tìm hiểu vấn đề.”

Không để kẻ xấu đạt được, chia rẽ quan hệ giữa bọn họ.

Hà Minh Viễn ôm chặt cô, thì thào gọi tên cô.

“Này, có phải anh cố ý chuyển chủ đề đúng không?” Trần Nam Phương ngẩng đầu, khế cau mày, “Anh còn chưa trả lời em chuyện của Đỗ Thanh Hoa, cô †a tại sao lại giúp anh như thế?”

“Cô ta ấy à, một mặt là thấy anh ba năm nay quá sỉ tình.”

“Một mặt là thương hại anh đi, làm nhiều chuyện như vậy, đau lòng nhiều như vậy, mà Nam Phương vân cứ không trở về.”

Cô cụp mắt xuống, che giấu nội tâm đang dao động “Còn một mặt nào nữa?”

“Cô bé thông minh.” Hà Minh Viễn đánh nhẹ vào mũi cô: “Đương nhiên là vì tốt cho em rồi, em yêu anh như thế.”

.. lại nữa rồi.

Thấy cô muốn đứng dậy khỏi lòng anh, anh ấn cô xuống lại nói, ‘Kỳ thực vẫn còn.”

Nam Phương ngoan ngoấn nghe theo anh, không nhúc nhích, chờ anh nói tiếp.

“Em trai cô ta xảy ra chút chuyện, cần sự giúp đỡ của anh.”

“Em trai cô ta?” Cô trợn tròn mắt, không nhớ ra điều gì.

Hà Minh Viễn kể đơn giản một chút cho cô nghe: “Đỗ Thanh Hoa và Ôn Tứ Hiên đối xử với chị em bọn họ vẫn trong sự dẫn dắt của anh?” Trân Nam Phương thực sự cảm thấy không thể tin được: “Nhưng sao Ôn Tứ Hiên lại có thể giam lỏng con cháu mình vậy chứ? Chỉ vì tài sản sao?”

Thật đúng với câu, người chết vì tiền chim chết vì mồi.

Ba năm trước Đỗ Thanh Hoa và Ôn Tứ Hiên đã từng điều tra nhà họ Ôn ở thành phố Thụy, cho đến một năm rưỡi trước đây mới chắc chắn, nhà họ Ôn tuy tản đi khắp nơi, nhưng dù sao cũng còn có mấy người trong gia tộc, đối phương cũng đang đi tìm Ôn Tứ Hiên, không vì tình thân mà là nói Ôn Tứ Hiên có thể mở được di sản bí mật của nhà họ Ôn.

“Bọn họ sợ Ôn Tứ Gia một mình chiếm lấy? Nên mới không thả người?”

Trân Nam Phương lại hỏi: ‘Đỗ Thanh Hoa muốn anh cứu Ôn Tứ Hiên ra?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play