Chương 739

“Mẹ.” Thằng bé chui vào lòng Nam Phương, đôi mắt to tròn đen láy nhìn Minh Viên, bộ dạng giống như cái gì cũng hiểu.

Nhìn thấy vậy anh liền cảm thấy không vui, đi tranh giành với trẻ con.

“Sao cháu nhìn chú như vậy?” Minh Viễn vòng tay ôm lấy vai của Nam Phương: ‘Cô ấy là vợ của chú.”

“Là mẹ của cháu.”

Thấy người nào đó lại muốn mở miệng nói, Nam Phương liền trừng mắt một cái, ra hiệu anh không thể như trẻ con như thế.

Hà Minh Viễn chỉ có thể nhịn xuống, không nói gì nữa.

Dù sao thì Nam Phương cũng là của anh rồi, giống như đêm qua, toàn bộ đều thuộc về anh.

“Mẹ, có phải mẹ thấy mệt không?

Mẹ ngồi dựa vào con đi.” Bé Thiên liền duỗi thắng người lên.

“Có thẳng nữa cũng không đủ.”

Minh Viễn châm chọc nói.

Nam Phương vừa thấy ấm áp vừa kinh sợ: “Bé Thiên của mẹ thật biết quan tâm người khác, nhưng con thật biết khám bệnh sao?”

Hôm đó nghe Lý Giản Đạt nói, cô thực sự không tin.

“Con biết.” Bé Thiên nói xong liền để †ay mình lên cổ tay của Nam Phương, bắt đầu bắt mạch.

Hà Minh Viễn cũng duỗi tay ra, yêu cầu, ‘Cháu cũng bắt mạch cho chú đi?

Xem chú có bị gì hay không?”

“Chú tưởng cháu tùy tiện bắt mạch cho bất cứ ai sao?” Bé Thiên kiêu ngạo quay đầu lại: ‘Cháu khám đều thu phí cả”

“Được, xem xem lát nữa chú trả phí khám bệnh cho cháu có đủ hay không nha.”

Quá trình làm giấy tờ tùy thân diễn ra vô cùng suôn sẻ, sau khi làm xong cũng mất đến nửa tiếng, Nam Phương và bé Thiên liền nhận được thẻ căn cước mới hoàn toàn.

Bé Thiên cầm thẻ căn cước nhìn đi nhìn lại thật lâu, sau đó mới ngửa đầu nhìn về phía Trần Nam Phương: “Mẹ, thật sự con có thân phận rồi sao?”

“Con không ngại mẹ đã tự tiện quyết định là được.” Trần Nam Phương ngồi xổm xuống, kiên nhãn giải thích cho cậu bé: ‘Bởi vì muốn ở cùng với mẹ, cho nên họ phải chọn họ Trần, không thì còn phải làm rất nhiều thủ tục.”

“Trần Hải Thiên.” Bé Thiên vuốt ve cái tên: “Con thích cái tên này.”

Cùng họ với Trân Nam Phương, như vậy thì bé càng gần gũi với cô hơn?

Cậu bé thật sự rất muốn cô làm Mẹ của cậu!

Cũng không biết sao chú đi lấy kết quả còn chưa ra, chờ một lúc nữa chắc cậu phải tìm cơ hội đi xem một chút.

“Thật sao?” Trân Nam Phương cười vui vẻ, nhẹ nhàng ôm lấy bé: “Quá tốt rồi, vậy mẹ sẽ an tâm.”

“Khu khụ.’ Hà Minh Viễn ho khan một tiếng, hai người này một lớn một nhỏ hoàn toàn không để ý đến anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play