Chương 396

Trân Nam Phương lại kinh ngạc, bước lên nói thẳng: “Mẹ nói như vậy là có ý gì?”

Đối phương đương nhiên sẽ không trả lời vấn đề của cô.

Đặng Vân Nhã chống nạnh, ra vẻ có người chống lưng: “Cô à, cô phải dạy dỗ lại con dâu của cô, ỷ vào anh Minh Viễn rồi ở Tập đoàn Kim Địa nhận lương mà không làm việc, bây giờ thì hay rồi, lại chạy tới Công ty giải trí Thiên Vân làm công.”

Đặng Liên thật ra không giống đứa cháu kiêu ngạo này, vẫn duy trì hình tượng quý bà hiền thục: “Trân Nam Phương, mấy chuyện Vân Nhã nói là thật sao?”

Cô không nói chuyện, dù sao mấy người này vốn dĩ tới kiếm chuyện, càng nói càng sai.

“Tôi ra lệnh cho cô không được phép ra ngoài làm việc, ở nhà dưỡng thai cho tốt đi.” Đặng Liên ra lệnh: “Nhà họ Hà chính là dòng họ danh giá giàu có, cần thể diện, cô chạy tới làm công cho người ta còn ra thể thống gì”

“Chuyện đi làm của con đã được bà cụ và Hà Minh Viên đồng ý rồi.”

Trân Nam Phương không có cách nào, chỉ có thể lợi dụng Hà Minh Viễn một lần nữa.

Đặng Vân Nhã cười lạnh: “Lúc này lại biết đem anh Minh Viễn ra, cũng không biết là ai ở sau lưng ghét bỏ anh Minh Viễn, nói anh ấy trẻ con không chín chắn.”

“Cô dám nói Minh Viên như vậy sao?”

Đặng Liên giận dữ trừng mắt: “Chẳng lẽ cô còn nghĩ đến cái tên bạn trai cũ của cô sao? Tôi biết cái lòng tham của mấy đứa con gái gia đình bình thường này mà, cái dòng thứ ham hư vinhl”

Trần Nam Phương không còn gì để nói mà nhìn mấy người này, vì để chèn ép cô mà bất cứ thủ đoạn nào cũng dùng được.

“Bây giờ cô đi về với tôi!” Đặng Liên nắm lấy cổ tay của cô, thuận thế còn lén dùng móng tay cào cô vài cái: “Tôi thật sự muốn xem thử thái độ của bà cụ sẽ là như thế nào!”

“Đúng rồi, để cho bà cụ phân xử, rốt cuộc cô có xứng với anh Minh Viễn hay không!”

Đặng Vân Nhã cũng đi tới, giống như Đặng Liên, âm thầm năm lấy mu bàn tay của Trần Nam Phương.

“Buông tay! Hai người buông tôi ral”

Cô giấy giụa, nhưng không dám dùng sức quá mức, sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.

Ngay lúc Trần Nam Phương cho rằng chính mình sẽ không tránh khỏi phải chịu thiệt thòi vô ích, một giọng nói nhã nhặn vang lên.

“Chị họ đang làm gì thế?” Đặng Mai Tuyết được người giúp việc đỡ đi tới, có loại khí thế không giận mà nghiêm: “Người không biết còn tưởng rằng chị là người đàn bà đanh đá ngoài chợ đói”

Đặng Liên buông lỏng tay, đầu tiên là có chút mất tự nhiên, sau đó lại nhanh chóng bị sự ghen tức thay thế, nói bóng nói gió: “Em họ không ở nhà nghỉ ngơi, chạy ra đây làm cái gì?”

Đặng Mai Tuyết vây tay với Trần Nam Phương: “Nam Phương à, tới chỗ dì Tuyết này.”

“Cô Tuyết à..” Đặng Vân Nhã miễn cưỡng buông tay, cô ta còn chưa nguôi giận: “Mọi người cũng chỉ vì muốn tốt cho Trân Nam Phương, cô ta đã mang thai còn chạy đến Công ty giải trí Thiên Vân làm việc…”

“Đúng vậy, em họ à, đứa nhỏ này không chịu nghe khuyên bảo, chị đang muốn dẫn nó về nhà cũ, để bà cụ khuyên nhủ đó chứ!”

Đặng Mai Tuyết bước đến gần kéo Trân Nam Phương qua: “Chuyện của Nam Phương để em trực tiếp nói với bà Diêu là được rồi.”

Đặng Liên khiếp sợ, Đặng Vân Nhã cũng tỏ vẻ không thể tin tưởng và hiểu nổi, Đặng Mai Tuyết ốm đau bệnh tật từ trước đến nay mặc kệ thế sự, hôm nay ấy thế mà lại nói giúp cho Trần Nam Phương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play