Chương 397

“Sau này chị họ vấn nên ít lui tới phạm vi nhà họ Trịnh thì hơn.”

Âm thanh của Đặng Mai Tuyết tuy nhẹ, nhưng khí thế gân như hoàn toàn áp đảo Đặng Liên: “Miễn cho bác trai bên kia khó xử.”

Nói xong kéo tay của Trần Nam Phương, dẫn cô rời đi.

Mà Đặng Liên bị chọc tức đến sắc mặt biến đổi, Đặng Vân Nhã chạy tới nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cô à cô đừng nóng giận, bà ta chỉ là một con ma ốm, chỉ sợ cũng không thể chèn ép người được bao lâu, hơn nữa bà ta còn không phải là ỷ vào chú j ba hay sao.”

“Hừ, tốt nhất là bà ta nên chết sớm một chút!” Đặng Liên nguyên rủa, từ nhỏ bà ta đã bị Đặng Mai Tuyết chèn ép về mọi mặt, thật là đã nhẫn nhịn đủ rồi!

Bây giờ ngay cả cái con khốn Trần Nam Phương kia cũng thể trừng trị được!

Mà hai người đang bị nguyền rủa, đã đến phòng khách quý nghỉ ngơi từ lâu, Đặng Mai Tuyết quan tâm nhìn Trần Nam Phương.

Cô lại nghĩ đến một việc: “Dì Tuyết, Đặng Liên… trước kia bà †a chưa từng nhìn thấy Tạ… Ngọc Hân sao?”

Sở dĩ Trần Nam Phương hỏi như vậy là vì cô nhớ Đặng Liên đã nhìn thấy cô từ lâu, nhưng không hề tỏ ra một chút gì gọi là quen biết cô.

Hoặc là Đặng Liên chưa từng gặp Tạ Ngọc Hân, nên không biết đến sự Tôn tại của người ở thế hệ sau, nhưng loại khả năng này có xác suất rất thấp đúng chứ? Thứ không thể thiếu nhất của một cô chủ con nhà quyền thế đó là xã giao.

Hoặc là Đặng Liên đang diễn kịch, giả vờ như không nhìn ra cô giống với Tạ Ngọc Hân, nhưng mà tại sao chứ?

“Bà ta từng gặp rồi!” Đặng Mai Tuyết kinh ngạc thốt lên, hiển nhiên cũng đã nhận thức ra được vấn đề này: “Vậy mà bà ta chưa từng nói với dì!”

“Dì Tuyết, dì đừng tức giận, chuyện này không đáng để tức giận mà làm hại đến sức khoẻ đâu.” Trân Nam Phương thấy mặt bà ta hơi đỏ lên thì nhanh chóng khuyên giải nói: “Có lẽ bà ấy có ý nghĩ khác.”

“Bà ta thì có thể có ý nghĩ gì chứ! Bà ta chỉ không muốn nhìn thấy dì sống tốt mà thoi!” Đặng Mai Tuyết không ngừng thở hổn hển: “Cũng không muốn nhìn thấy con sống tốt, trước kia bà ta luôn ghen tị với mẹ của con.”

Trân Nam Phương giúp bà ta vuốt lồng ngực, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, tránh cho bà ta có phản ứng lớn hơn.

“Nam Phương con yên tâm, dì sẽ cho bà ta một bài học, bảo đảm sau này bà ta sẽ không dám bắt nạt con nữa.”

Đặng Mai Tuyết võ nhẹ vào tay Trần Nam Phương, sau đó sắc mặt càng trở nên nghiêm túc hơn, do dự một hồi lâu mới lên tiếng nói: “Dì Tuyết hỏi con lại một lần nữa, Minh Viễn có thực sự đối xử tốt với con hay không?”

Trân Nam Phương nhìn bà ta, luôn cảm thấy câu hỏi này không hề đơn giản, cứ như là Hà Minh Viễn không nên đối xử tốt với cô mới đúng.

“Nam Phương…”

“Con muốn biết tại sao dì Tuyết lại hỏi như vậy?” Trân Nam Phương chớp mắt: “Có chuyện gì đã xảy ra ở đời cha chú của con sao ạ?”

Khuôn mặt tái nhợt của Đặng Mai Tuyết có chút mất tự nhiên, nhưng lại im lặng không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play