Chương 395
“Thật không khéo, tổng giám đốc Minh Viên, tôi bận rồi” Tuy rằng cô cũng chán nản, cũng mệt mỏi, nhưng quan trọng là cô không muốn làm người khác cảm thấy mình mất đi sự uy phong: “Tôi CiDS”
“Còn muốn chạy sao?” Hà Minh Viễn năm lấy eo cô: “Có thể, nhưng trước khi đi chúng ta có thể tính toán vài ngày em bỏ bê công việc không?’ “Bỏ bê công việc?” Trần Nam Phương không sợ: “Tôi và tập đoàn Kim Địa không có quan hệ công việc.”
Tay anh hơi siết chặt lại: “Anh là nói công việc em bỏ bê là anh.”
“…” Cô vừa tức vừa sợ, rõ rành anh bỏ cô lại, rõ ràng chính anh đi tìm người yêu cũ, kết quả lại còn đánh lại cô một quân cờ, sao lại có đạo lý này được!
“Lại muốn mắng chửi người?” Hà Minh Viễn vuốt mũi cô, yêu chiều vô cùng.
Trân Nam Phương tức giận bật cười, anh là bị chứng mất trí nhớ à? Hay là nhân cách phân liệt? Hay là vẫn coi cô là đồ ngốc, gọi là đến đuổi là đi?
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Nói thắng ra là được.” Cô lạnh nhạt nói: “Không cần thiết áp tội danh lên người em!”
“Lúc em đổ tội cho anh cũng không nói đến là đến, đi là đi à?”
“Em làm vậy khi…”
Hà Minh Viễn bỗng nhiên ôm lấy cô, siết chặt lưng cô: “Anh cũng không có ngoại tình khi có vợ mà còn lên mặt hống hách đâu.”
“.. Anh nghe được lời cô nói chuyện với Ngô Hà rồi sao?
“Tuy nhiên lời này anh dùng sai chỗ iu rồi.
“Tổng giám đốc Minh Viễn nói sao thì chính là như vậy, em nhìn nhầm người rồi, cũng không phải toàn bộ hành động đều là sai, đúng chứ?” Trần Nam Phương dùng sức đẩy anh ra: “Nếu chúng ta đã có cái nhìn giống nhau vậy thì không cần nói chuyện tiếp nữa.”
“Trân Nam Phương!” Hà Minh Viễn nhíu mày: “Nhận sai người là sao?”
Anh hỏi xong lại nhìn cô chằm chằm, đáy mắt rõ ràng hiện lên sự rối rắm, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi!
Đúng vậy, rõ ràng đã biết cô là người nhà họ Tạ, anh còn đến đây tìm cô làm gì?
Trơ mắt nhìn Hà Minh Viễn rời đi, mắt Trần Nam Phương không nhịn được lại đỏ lên: “Nếu phải đi thì còn đến làm gì? Thuần túy là đến làm mình khổ sở vì Ngô Hà sao?” Ha, bọn họ đúng là tình sâu như biển mài Lần này Trần Nam Phương không chậm chạp quá lâu, cô không có cách nào đối mặt với Hà Minh Viễn quay trở lại, càng không có cách nào đối mặt với chuyện anh không trở lại!
Chính là khi người suy nghĩ quá nhiều thì mọi việc ắt không thuận!
Cô vừa mới bước ra khỏi thang máy bệnh viện thì lập tức gặp Đặng Vân Nhã và Đặng Liên đứng ở hành lang chờ côi “Cô ơi, cô mau xem, Trần Nam Phương đến đây!” Đặng Thiên Nhã chỉ vào cô rồi nói: “Cô nhìn xem cô ta kiêu ngạo thế nào, nhìn thấy cô mà không thèm chào hỏi một câu!”
“Cô ta luôn khiến người chán ghét như vậy!” Đặng Liên khinh miệt nhìn Trân Nam Phương một cái: “Dáng vẻ này của cô là sao? Nghĩ mình mang thai con của Minh Viễn thì bà cụ có thể bảo vệ cô cả đời à?”
“Hừ, cô đừng có mơ tưởng nữa!”
Đặng Liên hừ lạnh một tiếng: “Không biết chừng bà cụ còn có thể sống…”
Nói được một nửa đã dừng lại không nói tiếp.