Nhị Liên trong 《 Vấn Tiên 》là tiểu nha hoàn của một đại gia tộc tu tiên, ở sài phòng, tư chất thấp kém, cả ngày bị người kêu đến kẻ gọi đi.

Người như vậy, bản thân còn chưa sống tốt, huống hồ còn nuôi thêm một tiểu hồ ly, vốn đã gian nan càng thêm gian nan.

Hơn nữa nếu việc nàng vụng trộm nuôi tiểu hồ ly bị người khác biết, đến lúc đó khẳng định lại bị quản sự đánh cho một trận.

Cho nên ngay từ đầu, lúc nàng ôm lấy tiểu hồ ly này, trong lòng mâu thuẫn càng thêm rối rắm, một mặt muốn đem nó mang về phòng của mình, giúp nó dưỡng thương, một mặt lại lo lắng chuyện này bị người phát hiện, lại tự dẫn tai hoạ đến cho bản thân.

Nhưng cuối cùng do dự của Nhị Liên dưới ánh mắt ướt sũng của tiểu hồ ly bị đánh thành mây khói.

Tiểu hồ ly bé nhỏ yếu ớt bất lực, nếu nàng không giúp nó, không biết nó có thể hay không chống đỡ qua đêm nay.

Tâm tính Nhị Liên vốn thiện lương cho nên đành đánh cược một phen, ôm nó về.

Mặc kệ thế nào, nàng cũng không thể làm như không thấy.

Cố Miên không nghĩ tới bản thân chó ngáp phải ruồi, cư nhiên vừa khéo diễn đúng rồi, rõ ràng cô không biết diễn, cuối cùng chẳng những không bị đạo diễn phát hỏa, còn chiếm được chút tán thưởng.

Đạo diễn tiếp tục không tiết kiệm lời mà khen cô nói, "Tiểu Cố, biểu cảm vừa rồi, cô đắn đo rất đúng chỗ. Tiếp tục nỗ lực a, tôi rất coi trọng cô."

Trương Thành vạn vạn không nghĩ tới vị Cố gia đại tiểu thư này cư nhiên cũng biết chút diễn xuất.

Dù sao cô cũng không có xuất thân chính quy, nghe người khác nói tính khí còn rất lớn.

Trước khi cô tới, đạo diễn còn tưởng rằng cô là kẻ rất khó trị, trong lòng đã có NG mấy lần, cũng đã dặn dò mọi người chuẩn bị tăng ca, không nghĩ tới sau khi nhìn thấy người, ông phát hiện cô gái này diện mạo không chỉ đẹp tính tình còn rất tốt.

Mặc kệ ông nói cái gì, đều là "Tốt, ân, tôi đã biết" ngoan ngoãn phật hệ mà đáp lại, tính khí còn rất tốt.

Ông không biết mấy đạo diễn khác nghĩ như thế nào, tóm lại ông thích nhất loại diễn viên này, không để tâm vào chuyện vụn vặt, không tranh cãi, dựa vào chỉ đạo của ông mà làm.

Như vậy cô tốt, ông tốt, mọi người cùng tốt, tất cả đều vui vẻ.

Cố Miên nhất thời không biết nên bày ra cái biểu cảm gì, chỉ có thể khẽ cười đáp lại.

Nụ cười này khiến cho đạo diễn phó đạo diễn còn có tất cả nhân viên công tác ở hiện trường càng có thêm hảo cảm với cô.

Không phải vị tiểu thư cao cao tại thượng nào cũng có tính khí lớn cả, nhìn xem, trước mắt không phải tốt lắm sao?

"Tiểu Cố a, tiếp theo cô cùng Lâu lão sư phối hợp diễn. Khẩn trương thẹn thùng là bình thường, đến lúc đó không cần cảm thấy ngượng ngùng a."

Đạo diễn nói xong những lời này, phó đạo diễn, còn có các nhân viên công tác đều nhịn không được nở nụ cười.

Cố Miên diễn cảnh thứ 2, là một cảnh diễn thân mật trong nước, cũng là cảnh diễn đầu tiên với nam chính.

Nhị Liên ở trong gia tộc không tranh không đoạt, rõ ràng cảnh giới tu luyện được rất thấp, không thể tạo thành uy hiếp với bất cứ kẻ nào, nhưng cố tình trời sinh dung mạo tuyệt mỹ, đối với vị tam tiểu thư dung mạo thông trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể diệt trừ nàng cho thống khoái.

Bởi vì sau khi Nhị Liên ôm tiểu hồ ly trở về cần tìm dược liệu để chữa thương ngoài da cho tiểu hồ ly nên nàng một người đi đến dược điền.

Gần dược điền, có một cái hồ nước. Hồ nước nơi tu tiên giới cùng phàm trần không giống nhau. Hồ nước tu tiên giới nếu không có tu vi Trúc Cơ cho dù là người biết bơi rơi xuống đó cũng sẽ chậm rãi chìm xuống đáy hồ.

Tu vi Nhị Liên chỉ dừng lại ở tầng thứ ba nói cách khác nếu nàng rơi xuống nước không ai cứu, cái chết là không thể nghi ngờ.

Mà tam tiểu thư liền thừa dịp Nhị Liên một mình ra ngoài tìm cơ hội đẩy nàng vào trong hồ.

Ngay lúc sinh mệnh Nhị Liên nguy cấp, rốt cục nam chính cũng hóa thành hình người kịp thời đuổi tới cứu nàng lên.

Nam chính vốn là dùng hết sức lực còn lại cộng thêm bị trọng thương, sau khi cứu Nhị Liên liền lập tức lâm vào hôn mê một lần nữa về hình dạng tiểu hồ ly.

Thẳng đến lúc này, Nhị Liên mới biết được bản thân cứu không phải là tiểu hồ ly bình thường mà là hồ tộc.

Nam chính lúc này đã liều chết cứu nàng, Nhị Liên đối với nam chính sinh ra một tia tình cảm không thể nói rõ.

Nghĩ đến tình tiết kịch bản, dù cho tính tình Cố Miên có tốt cũng có chút không kìm chế được.

Bởi vì cô là một con vịt lên cạn a, căn bản không biết bơi!

"Đạo diễn, cảnh này tôi có thể hay không không ..." Diễn, hai chữ phía sau Cố Miên còn chưa nói xong, cô lại một lần nữa như bị sét đánh.

Đạo diễn tâm tình tốt hỏi, "Không cái gì?"

Phục hồi tinh thần lại Cố Miên vội thở hổn hển, khoát tay, làm bộ dường như không có việc gì nói, "Không có gì. Tôi sẽ chờ Lâu lão sư lại đây. "

Lần bị sấm đánh này, nửa cái mạng đều kém chút không còn nữa. Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Nhắc Tào Tháo tào tháo đến, Cố Miên vừa nói những lời này, Lâu Triệt liền đi tới trước mặt bọn họ.

Trên người hắn mặc trang phục diễn hoa văn phức tạp, diễm lệ, mặt mày tuấn tú, trăng non ở mi gian tao nhã, lệ chí mê người, giống như là một quý công tử nhẹ nhàng hiểu lễ.

Ánh mắt Cố Miên cùng anh một khắc giao nhau, sau khi gặp phải, hai người không hẹn mà cùng chuyển tầm mắt.

" Diễn viên đều đến đông đủ, chúng ta liền bắt đầu a, tranh thủ hôm nay còn sớm nhanh chóng kết thúc công việc."

Đạo diễn nói xong, các nhân viên công tác chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa.

Phân cảnh thứ 2 chính thức bắt đầu quay.

Trước mắt chính là một cái hồ nước lớn. Cố Miên trong lòng hại sợ, nhưng chỉ có thể kiên trì, bị diễn viên đóng vai tam tiểu đẩy vào trong nước.

Trời tháng mười, thời tiết đã bắt đầu chuyển mát. Nhất là núi Ngự Long bên này, nước hồ lạnh lẽo, một khắc khi rơi xuống nước, thân thể Cố Miên theo bản năng run lẩy bẩy.

Nước hồ nháy mắt nhấn chìm cẳng chân, vòng eo, ngực, chậm rãi, còn chưa có qua cổ của cô.

Giờ phút này, cô chỉ có một cái đầu còn lộ ở bên ngoài.

Cô hoảng loạn vuốt gương mặt dính nước, dựa theo lời kịch bản mà trong miệng kinh hô "Cứu mạng a, có người hay không? Mau tới cứu cứu ta!"

Tất cả mọi người cho rằng Cố Miên biết bơi.

Tiểu thư gia đình có tiền nào mà từ nhỏ không mời huấn luyện viên chuyên nghiệp về dạy. Huống chi, nguyên chủ hai ngày trước mới vừa ở trên Weibo đăng 2 tấm ảnh mới bản thân mặc áo tắm hai mảnh.

Ảnh chụp tổng cộng chỉ có hai tấm, không có chỉnh sửa cầu kỳ nhưng lại rất đẹp mắt.

Một tấm chụp lúc đi xuống nước. Hồ bơi trong suốt thấy đáy nguyên chủ ở trong nước lười nhác duỗi ra tứ chi, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, còn có đường cong duyên dáng của cơ thể.

Về phần tấm ảnh thứ hai, là chụp gương mặt hướng chính diễn.

Nguyên chủ lúc ở trong nước, nước không qua ngực của cô, như ẩn như hiện mà câu người, bọt nước theo mặt cô chậm rãi rơi xuống, mà cô đối với camera cong môi cười.

Ảnh chụp như vậy, người trong ảnh căn bản không giống làm bộ.

Cho nên đạo diễn cùng mọi người đều không nghĩ tới, Cố Miên hiện tại đã không còn là Cố Miên lúc trước, mà Cố Miên hiện tại kỳ thực không biết bơi.

Đạo diễn nhìn màn ảnh sợ hãi, biểu cảm kinh hoảng diễn vô cùng nhuần nhuyễn, ông cảm thấy bản thân nhặt được bảo bối rồi.

Ông nhịn không được cùng phó đạo diễn bên cạnh nói, " Tiểu cô nương này có linh khí a, kỹ thuật diễn tinh tế như thế, hậu thuẫn lại lớn, xem ra nổi tiếng cũng chỉ là vấn đề thời gian."

Phó đạo diễn chậm rãi gật gật đầu.

Ngay lúc Cố Miên ở trong nước sắp không thể kiên trì mà chìm xuống, thời điểm thật sự kêu cứu, cô nghe được một tiếng "Phù phù" .

Âm thanh này là có người nhảy xuống nước.

Lúc cô ở trong nước giãy giụa, thời điểm ý thức đều có chút mơ hồ, cô cảm giác được có một đôi tay hữu lực, cánh tay ôm thắt lưng của cô, nỗ lực mang cô hướng về bờ.

Có thể là bản năng sinh tồn hai tay hai chân Cố Miên đều bò lên thân người cứu cô.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô giống như cảm giác được người ôm cô khẽ cứng đờ, sau đó mới dường như không có việc gì tiếp tục mang theo cô hướng về bờ.

Cố Miên hồn nhiên không cảm nhận được bản thân đã làm gì, cô chỉ gắt gao ôm lấy người phía trước, giống như là bạch tuộc, gắt gao quấn lấy cọng cỏ cứu mạng này.

Cô chỉ cảm thấy bản thân đang ôm "cọng cỏ" lạnh lẽo, cứng rắn, nhưng không hiểu sao cô lại cảm nhận được vài phần cảm giác an toàn. "Cọng cỏ " làm cho cô biết, cô không có việc gì.

Không biết trôi qua bao lâu, Cố Miên nghe được đạo diễn kinh hỉ kêu một tiếng "Qua!"

Tiếp theo, trợ lý Tiểu Chu mượn khăn lông phi đến bên người Cố Miên, mà người đại diện anh Nam cầm trong tay một ly nước gừng đưa tới trước mặt Cố Miên, "Uống một chút canh gừng đi, cẩn thận bị cảm."

Cố Miên sau khi liên tục uống vài ngụm canh gừng ấm áp cả người mới chậm rãi trở lại bình thường.

Lúc này, không riêng gì đạo diễn, phó đạo diễn, ngay cả trợ lý Tiểu Chu đều nhìn Cố Miên với ánh mắt khác.

Tiểu Chu dè dặt cẩn trọng tiến đến bên tai Cố Miên nói, "Miên Miên, cô đã làm một chuyện ta rất muốn làm nhưng không dám làm."

Cố Miên đầu óc còn có chút mơ hồ, nhất thời vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

Tiểu Chu ai nha một tiếng, thấy Cố Miên không phản ứng lại, vẻ mặt dập dờn nhỏ giọng nói, "Cô ôm Triệt Triệt nha! cô không chỉ ôm, còn ôm đến gắt gao. Miên Miên, cô cũng thật to gan!"

Cố Miên đồng tử hơi co lại, không phải cô, cô không có.

Thật là một sự hiểu lầm tốt đẹp.

Nhưng hiển nhiên, trừ bỏ cô, ai cũng không cảm thấy tình cảnh vừa rồi đó là hiểu lầm.

Đạo diễn không nghĩ tới vị Cố đại tiểu thư này lá gan lớn như vậy, ở trong nước ôm Lâu Triệt gắt gao như vậy. Nếu không phải khả năng bơi lội của Lâu Triệt tốt, nói không chừng sẽ bị vị Cố đại tiểu thư này liên lụy.

Bất quá nhìn với góc độ khác, kỳ thực Cố Miên vừa rồi diễn rất tốt, càng phù hợp với yêu cầu của bản năng sinh tồn. Dù sao khi sắp chết đuối, lúc đó mặc kệ bắt lấy được cái gì, đều sẽ cho rằng đó là cọng cỏ cứu mạng mà gắt gao nắm chặt.

Đạo diễn vuốt cằm, quay lại nhìn cảnh quay đó, gương mặt vui vẻ nói "Tiểu Cố, cô vừa rồi diễn tốt lắm, rất thật, tựa như thật sự sắp chết đuối vậy. Tôi biết cô biết bơi nhưng vừa rồi nhìn đều thật sự có chút lo lắng."

Cố Miên có nỗi khổ không nói được, trong lòng cũng là thật khổ sở.

Tiểu Chu cũng ở một bên cổ vũ cô nói, "Miên Miên, không nghĩ tới kỹ thuật diễn của cô tốt như vậy."

Nguyên chủ tiến vòng giải trí cũng chỉ mới được nửa tháng, chỉ tham gia hai lần quảng cáo, Tiểu Chu cùng anh Nam khi nguyên chủ quay 《 Vấn Tiên 》mới được cha cô điều tới đây. Mấy người mới ở chung với nhau được một hai ngày.

Cho nên Tiểu Chu lúc trước cũng chưa biết khả năng diễn xuất của cô như thế nào.

Cố Miên: "..."

Rõ ràng không có kỹ thuật diễn gì cả, nhưng cố tình mỗi lần âm kém dương sai đều bị đạo diễn khen ngợi một trận.

Cố Miên cũng không biết bản thân đã đánh tan cốt truyện như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play