Ngày hôm sau Thanh Nhuỵ tỉnh lại, phát hiện đầu mình đang dựa vào ngực Ngô Thận. Y phục trước ngực hắn mở ra, lộ ra một bộ ngực rắn chắc cường tráng.
Xúc cảm trên tay Thanh Nhụy vừa ấm áp mềm mại nhưng cũng rất cứng rắn. Nàng vội vàng đứng dậy, trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ thường. Giống như một con thuyền nhỏ, đung đưa trong ánh mặt trời ấm áp..
Ngô Thận từ từ tỉnh dậy, liền phát hiện dáng vẻ Thanh Nhuỵ như thiếu nữ hoài xuân. Hắn cúi đầu nhìn xuống ngực mình, vạt áo rộng mở.
Ngô Thận nhíu mày, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai ngồi dậy. Đây là kỹ xảo hắn hay dùng, nếu cảm xúc dao động quá lớn, hắn sẽ dùng nhíu mày để che giấu. Hắn đang thẹn thùng.
Thanh Nhuỵ nhìn dáng vẻ này của hắn, cho rằng hắn tức giận nên vội vàng giải thích: “Tối hôm qua ngươi phát sốt. Ta ở lại chăm sóc ngươi, không phải cố ý.”
Tuyết Cầu đứng giữa bọn họ, phe phẩy đuôi, không ngừng cọ cọ vào người Ngô Thận.
Ngô Thận có chút không kiên nhẫn, hắn không thích động vật nhỏ nên liền đẩy Tuyết Cầu lên người Thanh Nhụy.
Thanh Nhuỵ tức giận, tuy rằng ngươi đẹp trai, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ngươi có thể không để người khác vào mắt. Tuy nàng thích Ngô thận, nhưng không có nghĩa là Ngô Thận có thể tùy ý nhục nhã nàng. Hắn không phải đang chỉ cây dâu mắng cây hòe sao? Có bản lĩnh thì tức giận với nàng đây, trút giận sang con chó làm gì?
Thanh Nhuỵ liếc khuôn mặt vừa tuấn mỹ vừa yếu ớt của Ngô Thận, trong lòng phiền muộn không thôi. Rõ ràng đối phương đã thể hiện rõ ra như vậy, mình còn không biết xấu hổ muốn tới gần.
Nàng thật sự muốn tát cho bản thân mình mấy cái.
Nàng trấn an Tuyết Cầu đang sợ hãi nói: “Ngươi có sao không? Có phải nên đi hay không?”
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Ngô Thận liếc nàng một cái.
Muốn mạng mà, dưới đôi lông mi dày cong vút đó là con ngươi sâu thẳm, lấp lánh như những viên đá quý màu đen hút người ta vào trong.
Thanh Nhuỵ đỏ bừng mặt cúi đầu. Không thể bị hắn phát hiện nàng thích hắn. Như vậy quá mất mặt. Không thể để hắn phát hiện ra được. Tỉnh lại đi! Sắc đẹp hại thân.
Ngô Thận khó khăn đứng lên, bởi vì hắn đã lâu không ăn cơm, thân thể suy nhược, làm bất kì việc gì cũng có vẻ như dùng hết sức.
Thanh Nhuỵ muốn đưa tay ra đỡ, nhưng lại tự nhủ, dựa vào cái gì. Cho nên đưa tay ra một nửa lại im lặng không phát hiện thu về.
Ngô thận đứng lên nhìn nàng một cái, động tác nhỏ vừa rồi của nàng, rõ ràng đã lọt vào mắt của hắn.
Ngô Thận hoàn toàn không biết, ở trong cảm nhận của nàng hắn đã trở thành tên hỗn đãn không coi ai ra gì.
Hắn tự chỉnh sửa lại y phục rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Hả?”
“Ta nói bao nhiêu tiền, nếu ngươi đã cứu ta, đương nhiên phải báo đáp lại. Ta cũng không thích thiếu nhân tình của người khác.”
Thanh Nhuỵ cảm thấy nhân cách của mình chịu vũ nhục cực lớn. Người này, cho rằng nàng cứu hắn chỉ vì muốn lấy tiền của hắn sao?
Còn có, bộ dạng muốn phân rõ giới hạn với mình kia là sao?
“!!!!!!”Không phải mười lượng bạc sao. Mọi người đều là người làm công, không cần khách khí như vậy.
“Được.” Ngô Thận nói xong mở cửa đi ra ngoài, sau đó quay người nói: “Đêm nay đến phòng của ta lấy tiền.”
Để lại Thanh Nhụy ngây người đứng đó. Một trăm lượng! Một trăm lượng! Nàng phát tài rồi sao?
Bọn họ không biết Thúy Lan đứng ở chỗ tối đã nhìn thấy tất cả, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Lục hoàng tử đi đọc sách.
Thanh Nhuỵ tới Nội Vụ Phủ, thay Lục hoàng tử nhận vật tư.
Ngày thường, Hoàng Hậu nương nương, vì biểu hiện từ ái của mình đối với các hoàng tử, dường như đối với tất cả đồ dùng của Lục hoàng tử đều rất quan tậm, không nói khắt khe, thậm chí nhìn còn tốt hơn so với nhi tử của mình.
Chỉ là hôm nay lại có rất ít, than hỏa quần áo, còn có ngân lượng đều bị các loại lý do cắt xén hết.
Tính toán kỹ còn không bằng một cái thái giám quản sự trong cung.
Thanh Nhuỵ luôn là một người kiên nhẫn. Nhưng đây chính là việc của Lục hoàng tử, vấn đề này liên quan tới tôn nghiêm của chủ tử.
Nàng không thể bỏ qua như vậy được.
Nàng cắn răng giả cười hỏi Trần công công: “Trần công công, mấy thứ này là có ý gì? Trước kia, Lục hoàng tử cũng không nhận được ít như vậy?”
Trần công công là đồng hương của nàng. Hơn nữa bởi vì trước kia thường xuyên giúp đỡ hắn, Thanh Nhuỵ đã cho hắn rất nhiều ơn huệ nhỏ. Hai người cũng tính là bằng hữu. Hắn liền lôi kéo Thanh Nhuỵ đến một bên nói: “Thanh Nhuỵ, ngươi thật đúng là hồ đồ. Lại đi theo một chủ tử ngu ngốc.”
“Chủ tử ngu ngốc? Lục hoàng tử đắc tội ai sao?”
“Không phải Lục hoàng tử, là mẫu thân của hắn!”
“Tĩnh tần?”
“Đúng vậy. Ngươi không biết, mấy ngày trước Tĩnh Tần vất vả lắm mới được Hoàng thượng lật thẻ bài.
Cứ thành thật giữ khuôn phép hầu hạ Hoàng Thượng là được rồi. Kết quả, nàng ta lại làm trò trước mặt hạ nhân, nói với Hoàng Thượng Hoàng Hậu cùng thái giám bên cạnh mình gian díu với nhau.”
Thanh Nhụy trừng to hai mắt: "Cái gì?" Nàng che miệng nhìn chung quanh, sau đó hỏi: "Là ai?"
Trong lòng nàng cũng đang suy đoán, Tĩnh tần này lại ngu như vậy sao? Trước mặt mọi người làm trò nói ra những lời này, nếu lọt vào tai của hoàng hậu chẳng những không phế được hoàng hậu, mà còn tự chuốc lấy họa sát thân.
Hoàng hậu giết một phi tần không được sủng ái, không phải là chuyện trong phút chốc sao?
"Là thuộc hạ của Phùng Đức Hải, hắn tên là Ngô... Ngô?"
"Ngô Thận?"
Trần công công vỗ trán nói: "Đúng vậy. Ngươi biết không nghe nói bọn họ đã biết nhau từ trước khi nhập cung! Ngô Thận này từ nhỏ đã là thị vệ riêng của Hoàng hậu trong phủ nhà Hoàng hậu rồi.
Hai người là thanh mai trúc mã, thanh mai trúc mã.
Sau đó, không biết vì nguyên nhân gì, hoàng hậu nhập cung trở thành Hoàng hậu nương nương.
Ngô Thận này tương tư thành bệnh, không kịp nghĩ ngợi, liền vung đao tự hủy! Vào cung tự nguyện làm thái giám! Thề muốn đời đời kiếp kiếp ở bên người hắn yêu!
Còn nghe nói, Ngô Thận thường xuyên đi vào cung của Hoàng Hậu nương nương. Hạ nhân trong cung Hoàng Hậu nương nương, thường xuyên nghe được tiếng đó đó.”
Cái gọi là lời đồn, trước đến nay Thanh Nhuỵ đều không tin. Bởi vì có một lần, nàng tận mắt nhìn thấy một người nói với người khác, hắn chỉ sinh bệnh. Sau đó đảo mắt, người kia lại nói với những người khác người đó sắp chết.
“A, vậy Hoàng Thượng tin sao? Xử phạt Hoàng Hậu nương nương như thế nào?”
“Có lẽ hoàng thượng rất yêu hoàng hậu, cho nên chưa từng điều tra chuyện này. Hoàng Thượng cũng khống xử phạt hoàng hậu nương nương gì cả.
Nhưng chuyện này truyền ra từ cung Tĩnh Tần, là tin đồn do Tĩnh Tần làm ra, cũng không sai. Ngươi nói, Tĩnh tần sao lại ngu ngốc như vậy? Lại dám đối phó với Hoàng hậu nương nương.
Hơn nữa ta nói cho ngươi biết, cho dù Hoàng Thượng có hoài nghi thì có sao? Phụ thân Hoàng Hậu chính là thủ phụ đương triều, dưới một người trên vạn người.
Đệ đệ lại là Uy Viễn Hầu đại tướng quân. Hoàng Thượng mỗi ngày đều trầm mê luyện đan thành tiên.
Nói câu không dễ nghe, toàn bộ Đại Chu này đều do một nhà Hoàng hậu chống đỡ.
Còn muốn đối phó với Hoàng Hậu, Tĩnh tần thật sự quá ngu ngốc.”
Trần công công ở bên cạnh nói hăng say, phân tích đạo lý rõ ràng.
Thanh Nhuỵ lại lâm vào trầm tư. Tuy nàng không tin lời đồn, nhưng vẫn không ngăn được suy nghĩ trong lòng. Nàng nghĩ Ngô Thận thật sự yêu hoàng hậu như vậy sao? Không thể tự kiềm chế? Trong lòng như có gì đó nghẹn lại lên xuống đều không được.
Nàng mơ màng đưa đồ trở về chỗ Lục hoàng tử. Lại nhìn thấy Lục hoàng tử lấm lem đầy bùn đất đi bộ về.
Lục hoàng tử Vương Du người nhỏ khóc đến mức rối tinh rối mù. Nhìn đến Thanh Nhuỵ tiến lên dò hỏi, hắn liền ôm eo Thanh Nhuỵ khóc không ngừng.
Thanh Nhuỵ vội vàng đưa Lục hoàng tử vào phòng, rót cho hắn một ly nước, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Lục hoàng tử? Chuyện gì xảy ra?"
Vương Du ấp úng nói hôm nay trên đường đi học, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử Vương Càn, Vương Khôn đã chặn hắn lại nói nương hắn là một nữ nhân lả lơi ong bướm.
Cả Vương Càn cùng Vương Khôn đều là con ruột của Hoàng Hậu. Vương Càn là người Hoàng Thượng vừa ý nhất chọn làm Thái tử. Bởi vì là đích tử, thân phận tôn quý, hơn nữa học tập gì đó, đều rất tốt.
Thanh Nhuỵ thực sự không hiểu, nàng liền hỏi: “Bọn họ làm như vậy, chẳng lẽ ngài không nói với phụ hoàng của ngài sao?”
Vương Du càng khóc dữ dội hơn, hắn nói hắn đã nói với hoàng đế, nhưng hoàng đế nói đây chỉ là trò đùa vui của tiểu hài tử, hơn nữa hắn còn là người động thủ trước, nên bị phát tát mười bạt tai.
“Ô ô ô ······ Thanh Nhuỵ, ngươi nói vì sao phụ hoàng không thích ta. Ta thật sự làm sai sao? Bọn họ mắng mẫu thân ta, chẳng lẽ ta không nên đánh trả sao? Ô ô ô ······” Lục hoàng tử ôm Thanh Nhuỵ, nước mắt chảy dài.
Thanh Nhuỵ đau lòng giúp Vương Du bảy tuổi lau nước mắt, đặt tay lên vai hắn, kiên định mà mạnh mẽ: “Không, ngài không sai. Lục hoàng tử, người sai chính là phụ hoàng ngài! Hắn không thích ngài, cho nên cái gì cũng giúp Tứ hoàng tử.”
“Chẳng lẽ ta không đáng được yêu sao······ ô ô ô ······”
Thanh Nhuỵ vô cùng đau lòng. Trong triều loanh quanh lòng vòng, nàng không hiểu được. Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, Hoàng Thượng là vì muốn ổn định Hoàng Hậu, mới làm như vậy.
Nhi tử? A, có lẽ ở trong lòng Hoàng Thượng, không có gì quan trọng hơn địa vị của mình.
“Lục hoàng tử, ngài là tốt nhất, bọn họ không yêu người, vậy người cũng không cần yêu bọn họ.
Thanh Nhuỵ không đọc sách nhiều, nhưng Thanh Nhuỵ hiểu một đạo lý, nếu chính mình không biết yêu lấy bản thân, vậy cũng sẽ chẳng có người nào yêu mình có hiểu không?
Cho dù người khác đối xử với mình như thế nào, mình cũng không thể coi thường bản thân. "
Vương Du bảy tuổi nhìn qua đôi mắt đẫm lệ mù sương nhìn thấy Thanh Nhụy đột nhiên cảm thấy nàng như thần tiên. Người này dường như là người hắn có thể dựa vào.
Hắn quật cường lau nước mắt đi, nức nở nói: “Thanh Nhuỵ, có phải dù xảy ra chuyện gì ngươi cũng không rời bỏ ta, giúp ta có đúng không?”
Thanh Nhuỵ ngây người một lát, nàng có chút áy náy, nàng đối với Lục hoàng tử cũng không tốt như vậy. Nhưng nhìn ánh mắt khao khát của tiểu đệ đệ, nàng kiên quyết nói: "Được, từ nay về sau, Thanh Nhụy mọi việc đều đặt Lục hoàng tử lên hàng đầu."