Mặt trời bị mây đen bao phủ, những đám mây đen xám lộ ra tia sáng mỏng manh.

Tử Cấm Thành như một địa ngục vô tận nằm sâu trong thế giới đen tối. Ngột ngạt tới mức khiến người ta thở không nổi.

Phù Dung cô cô là người bên cạnh hoàng hậu, vẻ mặt nghiêm khắc dẫn Thẩm Thanh Nhụy đi trên con đường Tử Cấm Thành.

Thẩm Thanh Nhụy cúi đầu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn mọi thứ xung quanh, nàng cẩn thận nhìn Khôn Ninh Cung sắp tới, nội tâm kích động vừa lo sợ vừa bất an.

Cuối cùng không cần phải làm hạ nhân nữa. Cuối cùng cũng không cần suốt ngày lo lắng có giữ được tính mạng hay không, đều thông qua cửa ải này!

Bên trong Khôn Ninh Cung, Hoàng Hậu mặc một chiếc váy màu vàng cam có hoa văn như ý, trên đỉnh đầu là trâm vàng cài tóc chạm rỗng hình phượng nhảy múa trên mái tóc đen dài.

Hoàng Hậu ngồi thẳng trên chiếc ghế gỗ lê sơn son thiếp đỏ, nhận lấy ly trà Phù Dung cô cô đưa tới.

Bình tĩnh nhìn cúi đầu Thẩm Thanh Nhụy.

Thẩm Thanh Nhụy mang phục sức màu hồng nhạt của cung nữ, trên tóc cài một bông hoa cúc nhỏ màu trắng, quỳ dưới đất cúi đầu thật thấp, không nhìn thấy rõ khuôn mặt.

Trong góc điện có một lư hương hình đầu phượng, bên trong có những làn khói xanh lượn lờ, tản ra.thoang thoảng

Thật lâu sau, Hoàng Hậu mở miệng: “Ngươi chính là cung nữ thông minh lạnh lợi mà Phù Dung thường nói.”

Thẩm Thanh Nhụy cúi đầu nói: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ không dám.” Thật không uổng công mỗi ngày mình đi theo mẫu thân của Phù Dung cô cô, Quế ma ma vuốt mông ngựa, thậm chí còn đưa tiền lương của mình cho bà ấy cho nên mới tìm được lý do này.

“Bổn cung cảm thấy rất kỳ lạ, mẹ đẻ Lục hoàng tử là Tĩnh tần chỉ có thân phận tần vị.” Hoàng Hậu tay mang theo hộ giáp, buông chén trà xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối, tay đỡ mặt, rất có hứng thú nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Nhụy nghiên cứu: “Nàng ta không được sủng, Lục hoàng tử cũng không được coi trọng, về sau hẳn cũng sẽ không có thành tựu lớn, vì sao ngươi lại vội vàng muốn tới chăm sóc cho hắn như vậy?”

Hoàng Hậu quả nhiên là Hoàng Hậu, mọi chuyện luôn nghĩ thật kỹ. Đây không phải chỉ là cái cớ để thoát khỏi Thượng Cung cục sao? Nào có nhiều lý do quanh co lòng vòng như vậy. Hoàng đế đương triều vì muốn tu luyện đan dược cần có kinh nguyệt của xử nữ, ra lệnh cho tất cả cung nữ cấp thấp dùng thuốc kéo dài thời gian hành kinh. Hơn nữa, vì cái gọi là kinh nguyệt thuần túy, khi đó các cung nữ chỉ có thể ăn chút tang diệp* và sương sớm, khiến những cung nữ cấp thấp vô cùng khốn khổ, thậm chí suýt chết vì đổ máu quá nhiều.

(Tang diệp là lá của cây dâu tằm có nguồn gốc từ Trung Quốc thường được dùng để nuôi tằm lấy tơ và là một loại dược liệu quý trong đông y.)

Chỉ có làm nô tỳ của chủ tử thân phận cao hơn, mới có thể may mắn thoát nạn. Vì mạng sống, Thanh Nhụy không thể không lựa chọn bò lên trên.

Thanh Nhụy biết rõ không thể nói rõ ra như vậy được, chỉ có thể bịa ra một lý do thích hợp, suy nghĩ một hồi lâu, nàng mới nói: “Hồi Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ vốn là một tỳ nữ giặt quần áo ở Thượng Y Cục. Nương nương, ngài không biết mỗi ngày đều có rất nhiều quần áo phải giặt, các ma ma chỉ cần không hài lòng một chút sẽ đánh mắng nô tỳ.

Nô tỳ thật sự không muốn sống một cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Lục hoàng tử mặc dù không nhận được bao nhiêu sủng ái, nhưng đi theo bên cạnh hoàng tử sẽ không cần ngày đêm giặt quần áo, đối với nô tỳ mà nói đó chính là phúc khí lớn nhất.

Nô tỳ tự biết thân phận mình thấp kém.

Cho dù nô tỳ muốn trèo cao lên vị nào hoàng tử hay nương nương nào, đó cũng chỉ là vọng tưởng.”

Hoàng Hậu ngồi thẳng dậy thở ra một hơi, câu trả lời này đúng là không tìm được lỗi sai.

Bà ta nói: “Ngẩng đầu lên.”

Thanh Nhụy ngẩng đầu, mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Dáng vẻ không dám nhìn thẳng vào chủ tử.

Hoàng Hậu nhìn dung mạo Thanh Nhụy không thể xem là xinh đẹp, nhưng cũng may có phần hòa ái dễ gần.

Hoàng hậu vô cùng vừa lòng, dù sao người như vậy sẽ dễ khiến tiểu hài tử yêu thích, tin tưởng hơn, quan trọng hơn là sẽ không nhân cơ hội câu dẫn hoàng thượng và các vị hoàng tử.

Hành xử cũng coi như khéo léo. Có tâm tiến tới nhưng cũng hiểu được biết tiến biết lùi. Không tồi.

Hoàng Hậu vừa lòng cười, hỏi: “Nhà ngươi làm gì? Có huynh đệ tỷ muội không?”

Thanh Nhụy đáp: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, trong nhà nô tỳ bán rau để kiếm sống, chỉ là mấy năm trước mất mùa.

Trong nhà không còn gì ăn, cha mẹ đều chết đói, nô tỳ còn một đệ đệ gọi là Thẩm Sơn, năm nay cũng 13 tuổi, nô tỳ vì đệ đệ nên tự nguyện tiến cung mong muốn cho đệ đệ có những ngày tháng tốt đẹp hơn.” Đột nhiên nàng lại nghĩ tới gì đó: “Hoàng Hậu nương nương, phụ mẫu nô tỳ trước kia đều làm nghề nông cho nên rất bận rộn, đều do một tay nô tỳ chăm sóc cho đệ đệ, nô tỳ tin tưởng mình có thể chăm sóc tốt cho Lục hoàng tử!”

“Được.” Hộ giáp của Hoàng Hậu gõ trên mặt bàn: “Nến bổn cung đã chọn ngươi chăm sóc cho Lục hoàng tử, vậy bổn cung đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi và người nhà ngươi. Nhà ngươi ở đâu? Ta phái người tới cho đệ đệ ngươi một ít bạc.”

“Tạ ơn Hoàng Hậu nương nương.” Thẩm Thanh Nhụy liên tục dập đầu: “Nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực vì Hoàng Hậu nương nương, chăm sóc cho Lục hoàng tử trắng trẻo mập mạp.”

Đúng là một tiểu nha đầu chưa hiểu việc đời. Chẳng qua chỉ cho một chút lợi ích liền xem mình như Bồ Tát để cung phụng thật đúng là không thú vị.

Chẳng qua những người như vậy mới dễ dàng điều khiển.

“Ngươi phải nhớ kỹ, tuy người ngươi phải chăm sóc là Lục hoàng tử nhưng chủ tử chân chính của ngươi chính là bổn cung.

Ngươi phải chăm sóc cho Lục hoàng tử ăn no, uống đầy.

Còn có, cũng đừng để Lục hoàng tử quá mệt nhọc, đọc sách viết chữ luyện võ gì đó, khiến cho nó mệt mỏi tổn hại đến thân thể, bổn cung cũng sẽ đau lòng, đến lúc đó, ngươi phải khuyên hoàng tử không nên lao lực quá nhiều có hiểu không?” Hoàng Hậu nói đầy ẩn ý.

Thanh Nhụy cảm thấy vô cùng kỳ lạ, các hoàng tử không phải đều cần chăm chỉ khắc khổ sao? Nhưng ý này của hoàng hậu ······ có phải muốn nuôi Lục hoàng tử trở thành một tên ngu dốt không tài năng không có chí tiến thủ có phải không?

Sau lưng Thanh Nhụy đột nhiên nổi lên một tầng da gà. Thâm cung hậu viện của các nương nương thật đúng là tâm tư thật thâm trầm.

Thanh Nhụy cúi đầu nói: “Vâng, nô tỳ sẽ cẩn thận nghe theo lời dặn dò của nương nương, Thanh Nhụy nhất định sẽ làm thỏa đáng.”

“Sao vậy? Sợ sao?” Hoàng Hậu thấy Thanh Nhụy sợ hãi trả lời, không đợi Thanh Nhụy tiếp tục nói, đã nói trước nói: “Ngươi nhớ cho kỹ, việc ngươi làm tốt hay không tất cả đều liên quan đến đệ đệ của ngươi, ngươi có hiểu không!”

Thanh Nhụy không thể tin được nhìn chằm chằm Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu vẫn ung dung nhìn nàng. Nàng lại nhìn tới Phù Dung cười xấu xa đứng bên cạnh.

Thanh Nhụy đột nhiên cảm thấy hối hận, nàng vốn chỉ muốn yên ổn sống trong cung, chỉ muốn leo lên một chút lại có thể dính vào vòng xoáy lớn.

Thanh Nhụy tới nơi ở của Hoàng tử.

Lục hoàng tử năm nay 7 tuổi, so với Thẩm Thanh Nhụy 15 tuổi nhỏ hơn tám tuổi.

Lúc nàng tới đây, lại trùng hợp gặp Tĩnh Tần tới thăm Lục hoàng tử.

Tĩnh tần lúc đó ngồi trong phòng riêng ở cung hoàng tử được phân cho lục hoàng tử Vương Du.

Tĩnh tần âu yếm nhìn Vương Du ăn món ăn mình tự làm.

Vương Du ăn xong bánh phù dung trong tay, miệng dính đầy vụn bánh, còn không quên liếm ngón tay. Sau đó ăn hết vô cùng đáng yêu.

Bên cạnh bọn họ còn có một cung nữ đang đứng tuổi xấp xỉ với Thanh Nhụy.

Tên nàng ta là Thúy Lan, là cung nữ Tĩnh Tần tự mình lựa chọn tới chăm sóc cho Lục hoàng tử.

Cứ như vậy, Thanh Nhụy trở thành cung nữ bên cạnh Lục hoàng tử Vương Du.

Cùng hầu hạ Vương Du còn có cung nữ Thúy Lan do Tĩnh tần nương nương phái tới.

Thanh Nhụy tự giới thiệu xong.

Tĩnh tần nói với Thanh Nhụy: “Phải chăm sóc cho Lục hoàng tử chúng ta thật tốt, nếu giống như cung nữ lần trước để con ta bị đói, bị lạnh xem ta có trị tội các ngươi hay không?”

Phù Dung cô cô bên cạnh lại nói xen vào: “Tĩnh tần nương nương nói gì vậy, Hoàng Hậu nương nương đã chọn lựa kỹ càng cung nữ cho Lục hoàng tử, nhất định sẽ chăm sóc cho Lục hoàng tử thật tốt.

Lời vừa rồi của Tĩnh tần nương nương nếu truyền tới tai của hoàng hậu nương nương thì thôi đi, dù sao Hoàng hậu cũng là người nhân từ.

Chỉ là nếu rơi vào tai người có tâm ý xấu, còn tưởng rằng Tĩnh tần nương nương oán trách Hoàng Hậu nương nương khắt khe với con thứ, nói nương nương không hiền đức.”

Lời này chủ yếu là oán trách Tĩnh tần nói chuyện bất kính Hoàng Hậu. Cái mũ này thật sự quá lớn.

Thanh Nhụy nghe thấy không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

Tĩnh tần lại không sợ.

“Lần trước là vì sao? Cung nữ kia sao lại đối xử với Du nhi như vậy.” Tĩnh tần vừa nhớ tới nhi tử của mình cả người dính đầy dầu mỡ, khuôn mặt gầy gò tái nhợt mà đau lòng.

Nếu không phải bản thân mình tận mắt nhìn thấy, cáo trạng với Hoàng thượng chỉ sợ lúc này Du Nhi vẫn đang còn chìm trong biển lửa.

Dù thế nào nàng ấy cũng không tin, chuyện này không có liên quan gì đến hoàng hậu.

Tuy những cung nữ đó vẫn luôn nói là do chính bản thân mình lười biếng, nhưng những cung nữ đó không phải là do Hoàng hậu ngàn chọn vạn tuyển đưa tới đây sao? Không có bà ta hạ lệnh, những cung nữ đó sao có lá gan đó.

Địa vị thấp thật đúng là không tốt, không chỉ không thể tự mình nuôi con. Thậm chí đến ngay cả hạ nhân chăm sóc cho nhi tử cũng không có quyền lựa chọn.

“Tĩnh tần nương nương nói lời này đúng là càn quấy.

Chuyện này, không phải đã nói rõ với bệ hạ rồi sao?

Nếu Tĩnh tần nương nương còn có gì bất mãn, có thể tới nói với hoàng thượng, sao còn ở chỗ này ăn nói náo loạn.

Nương nương, ngài cũng không nên quên, ngài có thể tự mình lựa chọn một cung nữ tới chăm sóc cho Lục hoàng tử là do Hoàng hậu phê chuẩn..

Nương nương ngài không chỉ không nói cảm ơn, còn ở nơi này bôi nhọ Hoàng Hậu nương nương, đến lúc đó không chỉ có nô tỳ thay Hoàng Hậu nương nương cảm thấy không đáng giá, ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ đau lòng vì Hoàng Hậu.

Nếu đến lúc đó nương nương ngài bị thu lại quyền lợi, vậy cũng đừng bôi nhọ Hoàng Hậu nương nương trả thù ngài.

Đó là do chính ngài không biết thu liễm!”

Thanh Nhụy ở bên cạnh xem nhìn thấy tay chân phát run, một nô tỳ mà có thể hỗn láo với phi tần như vậy. Không sợ Tĩnh tần nương nương trách cứ sao? Trách cứ bà ta không quan trọng, liên lụy đến Thanh Nhụy cùng nhau bị phạt mới chính là chuyện lớn.

Chỉ thấy Tĩnh tần tức giận đến ngứa răng, không quên quay đầu lại trừng mắt nhìn Thanh Nhụy vô tội.

Nàng ấy hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phù Dung cô cô nói như vậy, hẳn là bổn cung phải cảm tạ Hoàng Hậu nương nương đã dốc hết sức lực vì Du Nhi.

Phiền Phù Dung cô cô trở về thay bổn cung bày tỏ lòng biết ơn.”

Phù Dung cô cô nghe xong lời này, ngửa đầu, đứng thẳng lưng rời đi.

Tĩnh tần thấy dáng vẻ kiêu ngạo khó thuần của Phù Dung cô cô, tức giận cầm chén trà trên bàn lên.

Chén trà rơi xuống đất, vỡ tung tóe đầy đất, vết trà lại trùng hợp bắn vào giày của Thanh Nhụy.

Giày vải bị nhiễm hơi nóng của nước trà, cách một lớp vải làm Thanh Nhụy đau đớn như muốn xuyên tim.

Lục hoàng tử Vương Du kinh ngạc hỏi: “Mẫu thân?” Tiểu hài tử không rõ vì sao mẫu thân lại muốn ngược đãi một cái cung nữ mới, cung nữ mới này nhìn có vẻ rất được mà.

Tĩnh tần nhìn bộ dạng hoảng sợ của Thanh Nhụy, rất vừa lòng, trút được cơn giận vừa rồi ra ngoài. Gọi Thúy Lan dẫn Lục hoàng tử Vương Du ra ngoài chơi.

Thúy Lan nắm tay Lục hoàng tử, hung hăng liếc mắt nhìn Thanh Nhụy, sau đó đi ra ngoài.

Thanh Nhụy sợ tới mức không dám thở, hai mắt đẫm lệ nóng.

Tĩnh tần nói: “Còn thất thần ở đó làm gì, muốn để ta tới thu dọn sao?”

Thanh Nhụy rơi nước mắt, ngẩng đầu lên vâng một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh sứ nhỏ dưới đất.

Những mảnh sứ mang theo hơi nóng của trà, nước mắt nóng hổi chảy vào mắt khiến nàng nhìn thấy mọi thứ xung quanh đều mơ hồ, tay bị mảnh vỡ cắt vào cũng không dám lên tiếng.

Tĩnh tần nhìn thấy nàng như vậy, cảm thấy cơn giận cũng đã giảm đi nhiều.

Tĩnh tần nói: “ Có đau không?”

Thanh Nhụy mím môi, nhìn vết thương trên tay mình, không ngừng lắc đầu.

Vốn tưởng đây là một công việc dễ dàng, chỉ là không ngờ được dù ở nơi nào trong cung này, cung nữ cũng không được xem là người.

Thế giới to lớn, nhưng không có nơi nào Thanh Nhụy được sống yên bình. Nàng bỗng cảm thấy rất tuyệt vọng.

“Đau thì nhớ kỹ cho bổn cung, chăm sóc cho Lục hoàng tử thật tốt, đừng có nghĩ tới đường ngang ngõ tắt gì đó.

Bằng không, hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu như để bổn cung phát hiện ngươi có tâm tư khác. Vậy thì sẽ giống như chén trà này làm cho ngươi tan xương nát thịt!” Nói xong mấy lời tàn nhẫn, Tĩnh tần mới đi ra ngoài để lại một mình Thanh Nhụy ở lại thu dọn tàn cuộc.

Thời gian gặp hoàng tử của các phi tần có hạn, mỗi tháng chỉ có một ngày, một ngày cũng chỉ có vài canh giờ.

Tĩnh Tần đứng ở bên ngoài nói chuyện với Lục Hoàng tử một hồi, chỉ là nói quá nhỏ nên Thanh Nhụy không nghe thấy.

Tuy nhiên đánh giá từ biểu hiện của bọn họ, có lẽ họ muốn nói với Lục hoàng tử cẩn thận với Thanh Nhụy.

Vì vậy, những ngày tiếp theo nàng bị Thúy Lan và Lục hoàng tử cô lập không thèm để vào mắt.

Nàng chỉ có thể làm một số việc quét dọn bên ngoài cung hoàng tử, ngay cả thức ăn của Lục Hoảng tử nàng cũng không được phép đến gần.

Bị gạt ra có nghĩa là không được sử dụng, không được sử dụng cũng đồng nghĩa với tự do.

Thanh Nhụy cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái. Hơn nữa, hoàng hậu cũng không thể ép nàng hại Lục hoàng tử được, chỉ đành coi nàng như một thứ đồ vô dụng mà thôi. Đây cũng xem như một may mắn. Thanh Nhụy lý giải những đau khổ mình trải qua như vậy.

Cho đến một ngày Thanh Nhụy phát hiện chăn gối trên giường và đồ đạc của mình đều bị ném hết xuống đất. Thậm chí còn bị đổ nước nước bẩn vào.

Không cần nghĩ cũng biết nhất định là do Thúy Lan cùng phòng với nàng làm. Thanh Nhụy cũng không phải là người nhân từ gì, nàng chính là kiểu người có thù tất báo, thậm chí trước đây trong nạn đói vì đói khát nàng có thể giết những người muốn cướp đoạt đồ ăn.

Đáng tiếc trong cung này không có cái gọi là nhân quyền, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ có người lấy đầu trên cổ mình xuống. Cho nên nàng chỉ có thể giả vờ nhút nhát dễ bắt nạt, bởi vì những thứ nàng mong muốn bây giờ là sự ổn định.

Nàng muốn đối phó với nha đầu Thúy Loan chết tiệt kia, nhưng nghĩ đến tình cảnh và địa vị hiện tại của mình trong mắt Lục Hoàng tử, muốn tranh luận với ả ta nhất định sẽ không có được kết quả gì, cho nên nàng chỉ có thể cố nhịn xuống đáy lòng.  Trước hết nàng phải lấy được lòng Lục Hoàng tử.

Kể từ đó, mỗi ngày Thanh Nhụy đều làm đủ loại đồ ăn ngon cho Lục hoàng tử. Lúc đầu Lục hoàng tử rất đề phòng, nhưng về sau vẫn không nhịn được đồ ăn ngon, hồ lô ngào đường, đồ chơi …

Lúc đầu Lục hoàng tử Vương Du nghe theo dặn dò của Tĩnh tần không thân cận với Thanh Nhụy, chỉ trọng dụng Thúy Lan mặc kệ Thanh Nhụy ở bên cạnh.

Mỗi lần ăn cơm, Lục hoàng tử đều sẽ dùng một cây kim bạc thử đồ ăn trước, phải hơn một tháng sau mới dần thả lỏng.

Chẳng qua lúc này Lục hoàng tử còn chưa nói gì nhiều với nàng, đối với Thúy Lan cũng không có hảo cảm. Không, Thanh Nhụy cảm thấy đó không phải là đề phòng quá mức, mà là sự nhút nhát của một đứa trẻ và lòng tự trọng của người địa vị cao hơn mà thôi. Tóm lại, hắn không thể chịu đựng được khi nói chuyện với Thanh Nhụy.

Thúy Lan cảm nhận thay đổi này bắt đầu đứng ngồi không yên. Càng muốn ức hiếp Thanh Nhụy, lúc đó nàng chỉ có thể nhịn. Bởi vì, nàng biết bây giờ còn chưa phải lúc, muốn đánh địch, nhất định phải một đao giết chết hắn. Đánh nhỏ làm gì, chỉ có tiểu hài tử mới chơi trò này thôi.

Thúy Lan càng bắt nạt nàng quá đáng hơn, tuy rằng trong lòng nàng không thể tránh được tức giận, khó chịu, nhưng nàng giỏi nhất là tự thuyết phục bản thân mình. Nàng biết như vậy có nghĩa là Lục hoàng tử Vương Du sẽ càng tin tưởng nàng và xa cách với Thúy Lan.

Vì vậy, Thanh Nhụy cố gắng xin Phù Dung cô cô một con chó tên là Tuyết Cầu, chuẩn bị thực hiện âm mưu muốn đánh thẳng vào lòng Vương Du.

Để giúp Thanh Nhụy chiếm được lòng tin của Lục hoàng tử, Phù Dung cô cô đương nhiên ra sức giúp đỡ.

Hôm đó, trong lúc Lục Hoàng tử đang học Thanh Nhụy cố ý thả cho con chó chạy vào phòng.

Tuyết Cầu có đôi mắt to lại thêm bộ lông dài trắng muốt và chiếc mũi tròn nhỏ màu hồng, trông rất mềm mại, đáng yêu.

Lục hoàng tử bảy tuổi không chịu đựng được, đứng dậy muốn chạy tới ôm Tuyết Cầu.

Thanh Nhụy ôm con chó vào lòng, vuốt lông nó nói: "Lục hoàng tử không được đụng vào, nếu không cẩn thận bị nó cắn, Tĩnh tần nương nương sẽ trách tội nô tỳ."

Sau đó Thanh Nhụy dắt con chó ra ngoài dùng tay đùa nghịch với chó nhỏ.

Thanh Nhụy cố tình vung nắm đấm trước mặt chó con, để chó con chạy đuổi theo tay nàng nhảy lên nhảy xuống. Thanh Nhụy cười vô cùng vui vẻ.

Lục hoàng tử Vương Du nhìn thấy chỉ muốn cào tim cào phổi, bộ lông mềm mại kia ta rất muốn ôm vào lòng xoa xoa.

Lục hoàng tử không thèm để ý tới gì nữa, nhào tới ôm chó vào lòng.

Thanh Nhụy bày ra dáng vẻ muốn đòi lại chó. Lục hoàng tử ôm chó trốn trái trốn phải.

Thanh Nhụy không bắt được, giả bộ tức giận nói: "Lục hoàng tử, đó là chó của nô tỳ. Nếu người không tin nô tỳ, vậy cũng đừng có trộm của nô tỳ."

“Ai nói ta không tin ngươi?” Lục hoàng tử đột nhiên nói. Hắn vuốt ve đầu Tuyết Cầu.

Tiểu hài tử rất dễ thu mua, nhất là với loại động vật đáng yêu như vậy.

“Vậy Lục hoàng tử sẽ không trốn nô tỳ nữa?” Thẩm Nhụy nói.

Tiểu hài tử nói: “Ta vốn dĩ không muốn trốn ngươi…” Còn không phải là do mẫu thân phải nói đề phòng tránh xa ngươi sao? Nhưng đánh giá biểu hiện của ngươi trong thời gian này ngoại trừ mối quan hệ không tốt với Thúy Lan. Thì ngươi cũng đối xử với ta rất tốt, không chỉ hiền lành còn nấu nhiều đồ ăn ngon cho ta, thậm chí còn tặng cho ta một con chó đáng yêu như vậy. Sao ta có thể không muốn?

Còn có ả Thúy Lan chết tiệt kia suốt ngày nói qua nói lại làm hắn đau hết cả đầu.  Không biết ả có phải là gà không nữa? Có phải một ngày không gáy là cổ họng đau không?

Dưới sự tấn công mãnh liệt như vậy, Vương Du bảy tuổi rốt cuộc cũng trọng dụng Thanh Nhụy.

Đồng thời, cũng không còn thân cận với Thúy Lan.

Thời gian trôi qua, Thúy Lan cũng không còn hào hứng bắt nạt nàng như lúc đầu, tần suất cũng giảm dần.

Thanh Nhụy rộng lượng nghĩ, nếu ả ta đã chịu ngồi yên, tạm thời duy trì sự cân bằng mong manh này không phải là không thể.

Còn chuyện Hoàng Hậu phân phó ngăn cản Lục hoàng tử học tập, cho dù Thanh Nhụy có tâm ngăn trở cũng vô dụng. Hoàng hậu cũng không nhìn chằm chằm vào nàng cả mười hai canh giờ được, dù có không tin cũng chỉ có như thế. Đừng nhìn Lục hoàng tử còn nhỏ, nhưng vẫn luôn biết nỗ lực, nàng lừa gạt như thế nào cũng vô dụng.

Hoàng hậu cũng bày tỏ thái độ mấy lần vì chuyện này chỉ là không thể nào can thiệp vào được nên cũng không nói gì.

Huống chi, ngày qua ngày ở chung, Thanh Nhụy đã xem tiểu hài đồng bảy tuổi này trở thành đệ đệ ruột của mình ở ngoài, cũng không đành lòng hại hắn

Thanh Nhụy chỉ nói với Lục hoàng tử, không cần thể hiện rõ tài học của mình trước mặt thái phó cùng các hoàng tử khác, miễn cho bị người khác ghen ghét.

Lục hoàng tử nghe theo lời Thanh Nhụy nói.

Thanh Nhụy vừa lòng, cứ như vậy Hoàng Hậu cho rằng nàng đã có tác dụng, không làm khó nàng nữa. Lục hoàng tử học tập cũng tiến bộ, nàng cũng sẽ không phải xin lỗi lương tâm của mình, đẹp cả đôi đường.

Tĩnh tần không hài lòng, người do hoàng hậu phái tới đặt cạnh nhi tử của mình nghĩ như thế nào cũng vô cùng đáng sợ. Nhưng địa vị của nàng ấy thấp, nên chỉ đành bất lực.

Những dưới đôi mắt nhìn chằm chằm của những người xung quanh, Vương Du vẫn muốn chơi cùng với Thanh Nhụy.

Thời gian trôi qua, đã hơn ba tháng.

*

Một hôm đến lượt Thanh Nhụy trực.

Thúy Lan cố tình thả chó nhỏ Thanh Nhụy đưa cho Lục hoàng tử ra ngoài. Thúy Lan vẫn luôn cho rằng đây là lý do Lục hoàng tử coi trọng Thanh Nhụy, chỉ cần đánh mất Tuyết Cầu ả ta có thể một lần nữa được Lục hoàng tử coi trọng.

Sau khi thả Tuyết Cầu đi Thúy Lan liền chạy tới chỗ Vương Du nói do Thanh Nhụy không đóng cửa cẩn thận nên để Tuyết Cầu chạy mất.

Kết quả, Lục hoàng tử không chỉ không có trách cứ Thanh Nhụy, còn nhất quyết cùng Thanh Nhụy cùng nhau dầm mưa đi ra ngoài tìm chó.

Thúy Lan hung hăng nhìn bóng dáng Lục hoàng tử và Thanh Nhụy chạy tìm chó trong cơn mưa, cắn chặt môi.

Trong cơn mưa nặng hạt, hai người không ngừng gọi tên Tuyết Cầu.

Vương Du đi ra phía sau núi giả, Thanh Nhụy cũng đi theo, liền nhìn thấy Vương Dư tay ôm Cầu Tuyết, mắt nhìn chằm chằm một nam tử mặc y phục thái giám nằm trên mặt đất, cách đó không xa, có một bóng người lóe lên rồi lướt qua, trốn phía sau núi giả, rồi biến mất.

Thanh Nhụy tới đỡ nam tử đang nằm trên đất, trái tim nàng không ngừng đập bình bịch.

Nàng biết quá rõ người này. Hắn là Ngô Thận là thái giám Tư Lễ Giám, thái giám cầm bút đồng thời cũng là người hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Hoàng thượng, người khác thường gọi hắn là Ngô Công Công.

Trước đây nàng là cung nữ ở Thượng Cung Cục, thường được giao nhiệm vụ đưa y phục đã giặt sạch tới cho bệ hạ. Đó cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn.

Ánh mắt đầu tiên Thanh Nhụy nhìn thấy đã bị dáng vẻ hắn hấp dẫn.

Có thể nói, hắn là người xinh đẹp nhất trong tất cả những người Thanh Nhụy đã từng gặp.

Làn da trắng nõn, mắt đào hoa, mũi cao, miệng nhỏ. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.

Có thể nói, các nương nương cung nữ đều không xinh đẹp bằng hắn.

Trước đây nàng cũng thường xuyên nghe những tỷ muội khác kể về hắn trước khi được gặp mặt trực tiếp.

Lúc đó Thanh Nhụy còn khịt mũi coi thường, sao hắn có thể đẹp như mấy lời đồn này được chứ, có thể đẹp được hơn các nương nương trong cung sao? Lừa gạt!

Sau khi được nhìn thấy người thật, nàng như bị tát thẳng vào mặt, trái tim sắt cứng rắn ngàn năm của nàng đã nở hoa.

Kể từ một lần gặp mặt đó, Thanh Nhụy chưa bao giờ quên hắn.

Trước kia không thích đi bái kiến ​​hoàng thượng, hiện tại chỉ muốn xông lên nhận việc.

Cảm giác hạnh phúc nhất hẳn chính là khi Ngô Thận nhận y phục từ trong tay nàng và nói đa tạ.

Nàng không biết Ngô Thận có nhớ mình hay không, nhưng đối với nàng mà nói có thể nghe hắn nói chuyện, nàng đã có thể vui vẻ phấn chấn mấy ngày.

Chỉ là, người này tuy đẹp nhưng có gì đó khác lạ, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng nàng lại cảm thấy hắn không vui mà còn rất khó chịu. Điều này lại càng khiến Thanh Nhụy tò mò và chú ý đến hắn nhiều hơn.

Càng chú ý tình cảm của nàng đối với Ngô Thận lại càng sâu đậm.

Sâu đến mức Thanh Nhụy không biết bản thân mình có thể chết vì hắn.

Bây giờ, người này đang nằm trong vòng tay của nàng. Nàng cảm thấy, kiếp trước nhất định mình đã làm rất nhiều việc thiện, kiếp trước, kiếp trước nữa, mới có được phúc khí này.

Thanh Nhụy vội vàng nói: "Lục hoàng tử, chúng ta đi cứu hắn!"

Ngô công công khẽ mở mắt, nhìn thấy một nữ nhân đang lo lắng cầu xin ai đó cứu mình, liền nhắm mắt lại.

Vương Du vuốt ve Tuyết Cầu nói: "Có cần như thế không? Tốt nhất đừng có gây rắc rối."

Điều Vương Du nói không phải là không có lý.

Nhưng sao Thanh Nhụy có thể bỏ qua cơ hội cứu người trong lòng mình được?

Nàng nói: "Lục hoàng tử, sau này có lẽ sẽ có ích cho ngài."

"Chỉ là một thái giám mà thôi? Có ích lợi gì chứ?"

“Sau này hắn có thể nói tốt về người trước mặt bệ hạ.” Thanh Nhụy cố hết sức làm ra vẻ chắc chắn, như thể chỉ bởi vì mấy lời khuyên nhủ của Ngô Thận mà Lục Hoàng tử có thể được thừa kế vương vị.

Lục hoàng tử nghi ngờ, hắn không quá tin tưởng nàng, còn nghĩ nàng muốn lừa gạt mình, nụ cười của hắn vô cùng âm hiểm. Chỉ là hắn vẫn gật đầu.

Thanh Nhụy cười thầm, Lục hoàng tử đúng là một đứa trẻ dễ lừa gạt.

Sau đó, Thanh Nhụy thành công đưa Ngô công công về giấu trong phòng chứa củi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play