Mưa bên ngoài rơi nặng hạt, tạo thành những vũng nước lớn trên mặt đất, bắn tung tóe khắp nơi.
Đợi Thanh Nhụy đặt Ngô Thận xuống, nàng lại phải chạy vội đi pha trà gừng cho Vương Du, nếu như tiểu tổ tông bị bệnh nàng nhất định sẽ không thoát được tội.
Nàng đặt trà gừng lên bàn, cùng lúc đó Vương Du thay xong quần áo ướt ngồi trên ghế.
Thanh Nhụy nhớ tới vừa rồi mình nói muốn thay y phục cho hắn, nhưng bị hắn từ chối.
Thanh Nhụy xoa xoa mũi của Lục hoàng tử nói: "Lục hoàng tử chúng ta đã trưởng thành rồi, đã tự biết thay y phục cho mình."
Vương Du đỏ mặt hắn là nam nhân sao có thể để nữ nhân nhìn thân thể của hắn được, hắn đỏ mặt, quay đầu sang một bên, khoanh tay nói: "Ta không phải tiểu hài tử! Đừng có xoa mũi ta. Không được tiếp tục xem ta như trẻ con. "
Tay chân nhỏ, má phúng phính, sao không phải là tiểu hài tử cơ chứ? Vẫn là đứa nhóc bướng bỉnh, lém lỉnh.
Thanh Nhụy bưng trà gừng lên, đưa cho hắn: "Được rồi, ngài không phải là tiểu hài tử, người đã trưởng thành. Uống trà gừng đi, đừng để bị nhiễm phong hàn!"
Lục hoàng tử nhận lấy chén trà gừng uống một ngụm lớn. Lấy tay áo lau miệng, sau đó đứng thẳng lưng, trịnh trọng đặt bát lên bàn, Vương Du nói: "Ngươi xem, ta nhất định sẽ lớn lên, cao lớn khỏe mạnh hơn ngươi."
Thanh Nhụy cười nhìn hắn, dường như thông qua đó có thể nhìn thấy đệ đệ của mình.
Đã bao lâu rồi nàng chưa được gặp mặt đệ đệ. Sau khi giao đệ đệ cho cữu cữu và Vương đại thẩm nhà hàng xóm, đã hơn một năm rồi nàng chỉ có đều đặn hàng tháng gửi một ít tiền về. Không biết bây giờ đệ đệ như thế nào?
Thanh Nhụy chuyển tình cảm mình dành cho đệ đệ sang người Vương Du. Đây cũng là lý do vì sao nàng không thể làm được theo những gì hoàng hậu nương nương phân phó.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu như nghĩ tới gì đó, hỏi: "Tối hôm qua người có đóng cửa buộc dây phòng Cầu Tuyết lại hay không?"
Thanh Nhụy giả vờ không nhớ ra. Nàng sẽ không nói ra, việc này phải để chính Vương Du tự nhớ lại.
Chỉ cần dùng cách này có thể khiến Vương Du càng ghét Thúy Lan hơn.
Quả nhiên, Vương Du đã nhớ lại ngày hôm qua hắn và Thanh Nhụy cùng nhau nhốt Tuyết Cầu, dùng dây thừng buộc chặt, ngay cả cửa phòng chứa củi cũng khóa chặt, không phải là lỗi của Thúy Lan, chẳng lẽ Tuyết Cầu tự đi ra ngoài được sao?
Hắn bỗng cảm thấy vô cùng có lỗi với Thanh Nhụy, hắn đã không nói thật khi nàng bị bắt nạt, cũng như bị nói xấu sau lưng.
Tối nay đến lượt Thúy Lan trực.
Đợi đến lúc ả ta bước vào đã nhìn thấy Lục hoàng tử đang cười vui vẻ với Thanh Nhụy.
Đã bao lâu rồi Vương Du không cười với mình như thế?
Một tia phẫn uất thoáng qua trong mắt Thúy Lan, sau đó ả ta đi vào chào Vương Du.
Thanh Nhụy cũng tìm được một lý do để rút lui.
Thanh Nhụy vội đi tìm quần áo khô, đi đến phòng chứa củi không có người tới.
Ngô Thận toàn thân ướt sũng, lông mày nhíu chặt lại, nằm trong đống cỏ khô, hôn mê.
Nàng lại làm một chuyện ngu ngốc, nàng nói với người đang hôn mê: "Ta không phải cố ý muốn đi gặp ngươi. Y phục trên người ngươi ướt rồi, không thay ra sẽ bị nhiễm phong hàn."
Người đang nằm đó đương nhiên không thể đáp lại nàng, nàng lại nói tiếp: "Nếu như ngươi không trả lời, ta sẽ coi như ngươi đồng ý!?"
Lại có một sự im lặng khác.
Thanh Nhụy hài lòng gật đầu, được rồi, hắn đã đồng ý.
Nàng vươn tay ra cở dây quần của hắn, hơi thở ngừng lại, khẽ nuốt nước bọt, hít sâu một hơi nói: " Phải cởi!"
Nhắm mắt lại, nàng hoàn toàn dựa vào cảm giác để thay y phục cho hắn.
Lúc này, mặt nàng nóng như dung nham tan chảy.
Quần áo trên người rất khó hoạt động nên nàng đành bất đắc dĩ mở mắt ra.
Dưới ánh nến mờ nhạt, tấm lưng trắng như tuyết của nam nhân chằng chịt những vết sẹo dài ngắn khác nhau, nhạt màu, đậm màu, hơi nhô lên, giống như hàng ngàn con giun đang bò trên lưng.
Thanh Nhụy giật mình: "Rốt cuộc ngươi đã phải trải qua những gì? Chuyện ngày hôm nay có liên quan đến những vết sẹo này không?"
Thanh Nhụy cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, nàng thay xong y phục cho hắn lại ngồi ở đó nhìn hắn một hồi lâu mới quay về.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Nhụy mang thuốc và bánh bao tới cho Ngô Thận.
Vừa tới cửa.
"Dừng lại!Tiện nhân!" Thúy Lan từ phía sau gọi nàng lại, tối hôm qua Thanh Nhụy đã làm ra chuyện như vậy nhưng Vương Du vẫn không phạt nàng. Ả ta không cam lòng!
Lúc này, trong phòng chứa củi, mặt Ngô Thận bị Tuyết Cầu liếm ướt. Hắn giật mình mở mắt ra lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Thanh Nhụy nhíu mày, hít sâu một hơi, quay đầu lại bình tĩnh hỏi lại: “Tỷ tỷ, tỷ muốn ta làm gì sao?” Đúng là âm hồn bất tán.
Thúy Lan ung dung nhìn kỹ Thanh Nhụy. Thanh Nhụy cầm bánh bao và thuốc trong tay. Nàng cúi đầu xuống trông vô cùng ngoan ngoãn, nhưng nàng càng làm như vậy ả ta lại càng tức giận!
Thúy Lan cầm cái bát lên, ngửi thử rồi đặt mạnh vào cái khay trên tay Thanh Nhụy.
Thanh Nhụy suýt chút nữa không giữ được, đánh rơi cái bát.
Thúy Lan hỏi: “Thứ này để con chó ở trong phòng kia uống sao?”
"Tỷ tỷ, ngày hôm qua Tuyết Cầu đi ra ngoài mắc mưa sợ bị nhiễm phong hàn, cho nên ta muốn cho nó uống thuốc."
"A, tối hôm qua sao không thấy ngươi nấu thuốc cho Lục hoàng tử? Hiện tại ta thấy ngươi đối xử với một súc sinh còn tốt hơn cả Lục hoàng tử.”
Đây là cách hoàng hậu nương nương dạy ngươi chăm sóc lục hoàng tử sao? "
Thanh Nhụy cau mày chán ghét nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đều cùng nhau chăm sóc Lục hoàng tử, sao lại liên quan đến Hoàng hậu nương nương ở đây.
Tỷ tỷ muốn làm gì cũng được, không sao cả. Nhưng tỷ không thể vấy bẩn danh dự của Hàng hậu nương nương.
Dù thế nào ta cũng nghe ra ý của tỷ tỷ là hoàng hậu cho rằng lục hoàng tử còn không bằng súc sinh.
Tỷ có muốn muội bẩm báo việc này cho hoàng hậu nương nương để cho người tự mình định đoạt hay không? "
Thúy Lan nghe xong sắc mặt liền tái xanh, Thanh Nhụy trước giờ luôn mặc kệ cho ả ta bắt nạt, từ khi nào lại dám nói chuyện như thế!
Nhất thời cảm thấy không giữ được mặt mũi, hung ác hất đổ khay trên tay Thanh Nhụy, còn cho nàng một bạt tai
Thanh Nhuỵ bị đau xoa xoa mặt. Nhìn lại Thúy Lan, dáng vẻ tức muốn hộc máu kia thật đúng là nực cười.
Thúy Lan chỉ vào mũi nàng chửi: "Tiện nhân chết tiệt! Vừa tới trước mặt Lục hoàng tử thì như một người câm. Bây giờ, miệng ngươi nói còn hay hơn người kể chuyện đó!" Thúy Lan nhìn chằm chằm dáng vẻ nước mắt lưng tròng của nàng, ả ta lại càng tức giận: “Ngươi ở trước mặt lục hoàng tử sẽ giả bộ đáng thương để được đồng tình. Một ngày nào đó, ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi!” Nói xong ả ta còn dẫm lên bánh bao trên đất rồi mới rời đi.
Thanh Nhuỵ thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn nàng dùng lời nói chọc giận để ả ta bỏ đi, nếu không để ả phát hiện người bên trong liền thảm rồi.
Nàng nhặt những mảnh sứ và bánh bao còn sót lại vào khay, đẩy cửa ra, đặt khay lên bàn, cầm một cái bánh bao ném cho Tuyết Cầu bên cạnh đống cỏ khô.
Nàng xoa đầu Tiết Cầu đang chuyên tâm ăn bánh bao đầu, nói: "Ngươi thật tốt, không phải chịu người khác ức hiếp. Ngươi không cần gánh chịu tất cả, nếu như có cơ hội ta cũng muốn đầu thai làm chó giống ngươi, không có cảm xúc hay tức giận." Thanh Nhuỵ hít hít cái mũi. Biết rõ không nên tức giận, không nên tủi thân, nhưng đúng là không nhịn được.
Ngô Thận nhìn nữ tử đang ngồi xổm nói chuyện với con chó, có hơi buồn cười.
Đêm qua nàng là người đã cứu mình?
Hắn nhớ rõ ràng nàng là cung nữ thường xuyên đến đưa y phục. Nghĩ lại thì đã lâu rồi hắn cũng chưa được gặp nàng.
Vừa rồi là người nào ức hiếp nàng?
Vì không muốn để nữ nhân xấu hổ, hắn ho khan vài tiếng.
Nữ tử đột nhiên ngẩng đầu, quay đầu nhìn Ngô Thận.
Hắn! Hắn! Hắn! Tỉnh rồi! Vừa mới nhất định thấy nàng khóc. Thật mất mặt!
Thanh Nhuỵ đứng lên đối mặt với hắn, cúi đầu, đỏ mặt, chân tay luống cuống. Đột nhiên, nàng chợt nhớ tới gì đó khó khăn đưa bánh bao nàng phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn cho hắn. Vì sao lại là chín chín tám mươi mốt kiếp nạn? Chân đá phải bàn, giống như người mù, tay luôn đặt lệch vị trí của bánh bao, không lấy được, lúc gần tới trước mặt, chân trái giẫm lên chân phải.
Dưới đôi mắt đào hoa mở to nhìn chằm chằm của Ngô Thận, Thanh Nhụy đã làm ra những điều xấu xí này.
Trong lúc Thanh Nhụy đang cười như kẻ ngốc, vươn tay đặt bánh bao tới gần miệng Ngô Thận, Ngô Thận liền bật cười một tiếng.
Thanh Nhuỵ ngây người, thì ra khi hắn thoải mái cười to như vậy lại vô cùng đẹp.
Ngô Thận bị ánh mắt của Thanh Nhuỵ nhìn chằm chằm không được tự nhiên, lập tức im lặng.
Lúc này Thanh Nhuỵ mới hoàn hồn, lại giơ bánh bao trong tay lên, ra hiệu hắn cầm lấy ăn.
“Ngươi lại để cho ta ăn cái này?” Ngô Thận nói.
Thanh Nhuỵ nhìn thấy chiếc bánh bao này vừa bị nha đầu chết tiệt Thúy Lan đó giẫm lên! Nàng vội vàng đứng dậy nói muốn ra ngoài lấy thức ăn. Ai ngờ vừa chạy tới cửa, lại giẫm lên ngưỡng cửa suýt chút nữa ngã xuống, nàng chỉ có thể quay đầu cười ngu ngốc với Ngô Thận. Sau đó, hoảng loạn chạy trốn khỏi tầm nhìn của Ngô Thận.
Ngô Thận nhìn bóng lưng vội vã hoang mang ra ngoài nàng, khóe môi không nhịn được cong lên.
Trên đường đi lấy bánh bao, Thanh Nhụy thậm chí còn có cảm xúc chết tâm, mấy hành động làm cho người khác hít thở không thông này, Ngô Thận chắc chắn nghĩ nàng là một đứa ngốc.
Một lúc sau, Thanh Nhuỵ ngồi bên đống cỏ khô, hai tay ôm hai chân co quắp lại, mũi chân gõ nhịp nhàng có tiết tấu trên mặt đất. Nàng đã thích nghi để hòa hợp với Ngô Thận, cũng không còn quá lúng túng nữa. Nàng lén nhìn Ngô Thận đang ngồi bên cạnh ăn bánh bao.
Thanh Nhuỵ vẫn luôn cảm thấy hắn thật dịu dàng, không ngờ hắn cũng rất cao quý, mặc dù vô cùng đói khát, nhưng hắn ăn rất thong thả từ từ, rất có khí chất.
Xứng với gương mặt tuyệt mỹ đáng chết kia dưới ánh nắng ngoài cửa sổ trông cực kỳ xinh đẹp.
Đặc biệt là đôi môi mỏng màu hồng nhạt, lúc đóng lúc mở cắn bánh bao vô cùng mê người.
Nàng cực kỳ hy vọng mình chính là cái bánh bao kia.
Ngô Thận cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thanh Nhụy, có chút không được tự nhiên, nhíu mày nói “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Thấy hắn nhíu mày, Thanh Nhuỵ cho rằng hắn chán ghét chính mình, vội vàng cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Không! Không có gì!"
Ngô Thận không thích có mối quan hệ quá thân thiết với người khác, hắn hỏi: “Vì sao lại cứu ta?” Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, những chuyện đã trải qua nói cho hắn biết, khi một người xa lạ ra tay giúp mình, chỉ có rắp tâm khác. Hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào.
Bản thân mình khổ tâm làm việc nhiều năm như vậy, bây giờ đã được Hoàng thương yêu thích. Có lẽ người này coi trọng thân phận này của hắn.
Thanh Nhuỵ nói: “Bởi vì dung mạo của ngươi rất đẹp, có tính không?”
“······”
Thanh Nhụy lại hỏi: "Nói ra thì người hại ngươi là ai? Ngươi đắc tội ai sao?"
“······” không thể để nàng biết.
Ngô Thận nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đào hoa mê người phảng phất như ánh hoàng hôn lung linh trên mặt hồ, sóng nước lấp lánh, như muốn hút linh hồn người ta vào trong.
Hắn không rõ, người này đã không muốn đòi lợi ích từ hắn còn hỏi mấy câu đó. Chẳng lẽ thật sự chỉ đơn thuần cứu hắn sao?
Thanh Nhuỵ bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, có lẽ mặt nhiệt độ trên mặt mình đã luộc chính được cả trứng rồi.
“Hỏi ngươi đó, sao lại không trả lời?” Thanh Nhuỵ cắn môi hỏi.
Ngô Thận lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: "Ngươi, không biết thì tốt hơn."
"..." Lần này đến lượt Thanh Nhụy không nói nên lời. Nhìn một người ôn nhu như vậy, đối với mọi người đều có vẻ hòa nhã, lễ phép, nhưng thực ra hắn chỉ là dùng sự lễ phép như vậy để ngăn cách mọi người với lòng mình mà thôi.
Hắn càng như vậy, nàng càng muốn tới gần hắn. Hắn giống một quyển thoại bản tình tiết xuất sắc, khiến Thanh Nhuỵ muốn ngừng mà không được.
Vất vả lắm mới được ngồi cùng một chỗ với người trong lòng, Thanh Nhuỵ muốn ở lại thêm nữa. Sau đó ······ sau đó hai người đều vô cùng xấu hổ, nhưng Thanh Nhuỵ da mặt dày ở nửa nén hương mới lưu luyến rời đi.
Ngày hôm sau, Thanh Nhuỵ tới thỉnh an Lục hoàng tử, từ trong phòng đi ra, lại vương phải một chân Thúy Lan hại nàng ngã sấp mặt.
Thanh Nhuỵ đứng lên, nhìn vết thương trên cánh tay và lòng bàn tay, nàng không thể chịu đựng được nữa. Không thể nhịn nữa! Nàng lập tức đứng dậy phẫn nộ quát vào mặt Thúy Lan: : “Thúy lan! Ngươi dừng có quá phận, con người đều có giới hạn cuối cùng!” "
Thúy Lan phát hiện, Vương Du và Thanh Nhuỵ luôn giấu ả lặng lẽ nói chuyện, ả ta nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Quá phận? Ả ta còn chưa có gì là quá phận đâu? Này tính là gì? Thúy Lan liền nói, đây là do chính nàng không cẩn thận té ngã, quay sang người ả tức giận cái gì.
Chỗ vừa bị thương có hơi đau đớn, Thanh Nhuỵ cắn răng nói: “Thúy lan, ta vốn nghĩ chúng ta tuy không cùng một chủ tử phái tới nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng trung thành với một chủ tử, hẳn nên yên bình ở chung.
Xem như không thể hoà bình chung sống, ít nhất cũng có thể không không để ý đến nhau, xem như bây giờ không thể?” Nàng hung ác nhìn chằm chằm Thúy Lan.
Thúy Lan tiến lên một bước, nhìn thẳng nàng nói: “Thì ra đây là gương mặt thật của ngươi! Vâng vâng dạ dạ mới không phải phong cách của ngươi. Ngươi sẽ chỉ tỏ ra nhu nhược trước mặt Lục hoàng tử.”
Thanh Nhuỵ cong môi cười nói: "Cứ chờ xem, nếu ngươi không muốn ta sống tốt, vậy ngươi cũng đừng nghĩ cuộc sống sau này của ngươi sẽ được yên bình."
Thúy Lan căn bản không sợ. Trước kia đều vâng vâng dạ dạ, cho rằng nàng nói vài câu tàn nhẫn ả ta có thể tin sao?
“Ngươi cho rằng ta sợ ngươi ư? Đừng có dọa người.” Ả ta dùng ngón trỏ chọc chọc vào trán nàng.
Thanh Nhuỵ bị chọc đến mức gân xanh nổi hết lên, bàn tay rũ bên người nắm chặt lại, cực kỳ dùng sức. Nàng chậm rãi đưa nắm tay lên.
Đột nhiên, có ánh sáng lướt qua.
Nàng cúi đầu khom lưng, liên tục gật đầu: “Thật xin lỗi! Thúy Lan tỷ tỷ, ta không nên nói những lời này làm tỷ tức giận. Về sau ta sẽ không dám nữa.” Sau đó, nàng dùng tay áo xoa xoa nước mắt căn bản không tồn tại, nhìn về phía Thúy Lan, dáng vẻ yếu đuối nhu nhược rồi chạy đi. Giống như dáng vẻ chực khóc của Lâm muội muội*.
(Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng)
Thúy Lan bị hành động bất ngờ của nàng làm cho bối rối. Ả ta chỉ nghĩ mình đã thắng, xoay người chuẩn bị đi vào hầu hạ Vương Dư, kết quả lại nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Vương Du nhìn mình, rồi quay người đi vào phòng.
Thúy Lan biết mình lại một lần nữa dính bẫy của Thanh Nhụy. Việc nàng thích nhất là châm ngòi ly gián.
Ả ta trở lại mài mực cho Vương Du đang vùi đầu viết chữ trên án thư.
Vương Du vẫn luôn cúi đầu nghiêm túc viết chữ, không nói lời nào.
Thúy Lan cảm thấy hoảng hốt, không ngờ một đứa trẻ bảy tuổi không nói lời nào lại có thể có khi thế làm cho người ta hít thở không thông đến mức này. Đây hẳn là những gì hoàng gia nói, uy nghi của hoàng thất.
Thúy lan sợ Vương Du sẽ tức giận với ả, cẩn thận thử nói: “Lục hoàng tử? Ha ha, ngài có khát không? Tối hôm qua phòng bếp nấu chè hạt sen, ngài muốn nếm thử hay không?”
Vương Du quay đầu lại. Mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Thúy Lan.
Suy nghĩ của hắn là gì! Tim Thúy Lan như muốn vọt tới cổ họng.
Vương Du cười lộ ra một chiếc răng cửa: “Ta không đói bụng, Thúy Lan tỷ tỷ, ngươi đói thì ngươi ăn đi.” Sau đó lập tức thu lại nụ cười, tiếp tục vùi đầu viết chữ.
Trong lòng Thúy lan nói thầm rốt cuộc là có tức giận hay không? Tại sao tâm tư một tiểu hài tử lại khó đoán như vậy.
Ả ta khẽ cắn môi, nói với Vương Du: "Lục vương tử, vừa rồi Thanh Nhụy vô cớ giả bộ vô tội, khóc lóc. Nô tỳ cũng không biết nàng vì sao lại khóc."
Vương Du đặt bút thật mạnh xuống bàn. Tim Thúy Lan vặn lại như bánh quai chèo. Quả nhiên tức giận.
Ả ta hoàn toàn tuyệt vọng, xem ra sau này ở trước mặt tiểu tổ tông Vương Du sẽ không có được sắc mặt tốt. Mỗi ngày hầu hạ chủ tử, nhìn sắc mặt của hắn, thật giống như ngồi trên kim châm. Thanh Nhụy! Tất cả là do tiện nhân Thanh Nhụy đó gây ra!
Đêm khuya, Thanh Nhuỵ lén đi đưa cơm cho Ngô Thận.
Vừa mở cửa đi vào, liền nhìn thấy người nằm trên mặt đất, mồ hôi nhễ nhại, môi khô nứt nẻ, nhắm chặt mắt, nhíu mày, không ngừng lắc đầu, giống như đang gặp phải ác mộng gì đó.
Thanh Nhuỵ vội vàng sờ trán hắn, nóng quá. Nhìn qua có lẽ đã phát sốt.
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt ốm yếu của hắn, khiến Thanh Nhụy cảm thấy vô cùng đau lòng.
Thanh Nhuỵ vội vàng đi lấy nước. Một lát sau cũng không chê phiền lau trán cho hắn.
Ngô Thận có một giấc mộng. Trong mộng, hắn ở trong biển lửa, xung quanh có mấy chục thi thể người trong nhà nằm rải rác, hắn bị ngọn lửa chặn mất đường đi. Hắn tận mắt chứng kiến hắc y nhân đeo mặt nạ đen dùng dao cắt cổ phụ thân mình. Phụ thân hắn ngã xuống đất, nhìn về phía hắn, cổ chảy máu, miệng mấp máy, nhìn khẩu hình miệng hình như muốn nói hắn phải sống, đáng tiếc ông lại không thể nói ra được mấy lời trọn vẹn, chỉ có thể nghe thấy tiếng ục ục phát ra từ cổ họng mình, sau đó không cam lòng nhắm mắt lại. Bất lực, sợ hãi, khổ sở và những cảm xúc lẫn lộn đã khiến Ngô Thận bật khóc.
Trong miệng Ngô Thần không ngừng gào thét: “Cha. Cha.” Hắn dùng sức bắt lấy cổ tay Thanh Nhụy đang lau trán cho hắn.
Cảm xúc chạm vào có hơi đau, hơi dính và ẩm ướt. Thanh Nhuỵ không biết phải làm sao. Bởi vì, Ngô Thận kéo mạnh đến mức đôi môi của hai người chỉ cách nhau một nắm tay. Thanh Nhuỵ có thể cảm thấy rõ ràng hơi thở nóng ẩm ướt át của Ngô Thận phả vào mặt mình, khiến nàng cảm thấy khô nóng và bất an. Nó giống như một loại thuốc kích dục cực mạnh, làm cho người ta hô hấp khó khăn, mở miệng thở dốc.
Thanh Nhuỵ thử thoát khỏi đôi tay như gông cùm xiềng xích kia nhưng thất bại.
Nàng dứt khoát ngồi bên cạnh hắn, dựa vào đống cỏ khô, lặng lẽ nhìn Ngô Thận.
Trên khuôn mặt với những góc cạnh rõ ràng phảng phất ưu thương nhàn nhạt. Nàng thật sự rất muốn biết, người nam nhân này rốt cuộc đã trải qua những gì? Hắn hẳn đã có một khoảng thời gian rất khó khăn, thật sự rất gian khổ.
Tay trái Thanh Nhụy bị Ngô Thận nắm lấy, tay phải vuốt ve Tuyết Cầu đang ngủ say trên đùi nàng. Nhìn ánh nến mỏng manh lay động trên bàn, liên tục tỏa ra khói xanh, mi mắt nàng chợt nặng trĩu lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT