Người ta vẫn thường nói con gái đừng nên theo đuổi Y học, có lẽ bởi thời gian ngồi miệt mài trên giảng đường cũng đủ để con gái nhà người ta học xong Đại học và kiếm được một công việc ổn định, chuẩn bị lập gia đình rồi.

Thế nhưng Châu lại kiên trì theo đuổi.

Vì điều gì? Vì giấc mơ còn bé, vì muốn chữa bệnh cho gia đình mỗi khi đau ốm hay vì ước vọng được cứu chữa nhân loại?

Chỉ mỗi Châu hiểu rõ, tất cả là vì người ấy.

Cô biết mình làm vậy là không đúng. Thời đại đổi mới, chúng ta ai cũng cần nghĩ suy cho bản thân nhiều hơn. Cuộc đời này có mấy ai ngu ngốc chạy theo tình yêu như cô? Nhưng Châu lại cảm thấy dốc hết lòng theo đuổi một người vốn chẳng sai.. cô toàn tâm toàn ý với tình yêu này, vậy là đủ.

Còn chuyện Hải từng có tình cảm với cô.. chỉ mình Hải mới biết.

Nếu thực sự là như thế, cô đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội? Cô và cậu đã lướt qua nhau bao nhiêu lần?

Châu thực sự không dám nghĩ đến.

Chào tạm biệt Đạt, cô lên giường ngủ mà trằn trọc chẳng yên.

Phải, quá muộn rồi.. nhưng làm bạn vẫn tốt mà!

* * *

Những năm đầu Đại học, ngoài những môn lý thuyết và đại cương ra thì mọi việc đều suôn sẻ, không có gì đáng kể ngoài việc Bảo Châu và Vũ Hải vẫn chiến tranh ngầm hết ngày này qua tháng nọ.

Ai cũng quen dần với điều này, từ thầy cô giảng viên tới các bạn sinh viên trong lớp, lan ra cả trường Đại học Y, đến cả Đạt- thanh niên học Bách Khoa nhà bên cũng biết chuyện này.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng bao lâu, tân sinh viên mấy khóa liền đều đã quen với câu chuyện đôi bạn từng học cùng cấp ba- nay đã là sinh viên năm tư, có sức chiến đấu vô cùng dẻo dai. Cả hai đã dùng ba năm trời để đấu võ mồm, đọ mưu hèn kế bẩn hay hạ bệ nhau trước bàn dân thiên hạ.

Chẳng ai biết được nguyên nhân vì sao cặp trai tài gái sắc lại hận nhau đến thế. Người ngoài cuộc khó hiểu, người trong cuộc vẫn đả thương nhau.

* * *

Cuối năm thứ tư, sinh viên bận bịu chuẩn bị luận án, được phép tham gia bàn luận một số chuyên đề về những căn bệnh hiểm nghèo ở người.. Chính vì không có thời gian cho những việc ngoài luồng nên đôi trẻ đã tạm đình chiến.

Thế nhưng, sang đến năm thứ năm, người ta dần thắc mắc về sự im hơi lặng tiếng của Bảo Châu và Vũ Hải.

Đơn giản thôi, cả hai đều bận thực tập ở bệnh viện. Hải dành trọn thời gian của mình cho bệnh án, Châu thì bận.. nôn ọe mỗi khi vào phòng giải phẫu.

Vì thần kinh yếu nên Châu chỉ còn cách uống thuốc an thần để bình tĩnh hơn khi vào nhà xác bệnh viện tham gia tiết học giải phẫu cơ thể người.

Thầy giáo đứng trên bục giảng, bắt đầu giải thích:

- Giải phẫu học là một trong các phân ngành của sinh học, liên quan đến hình thái và cấu tạo của sinh vật và là một trong những ngành cơ bản thiết yếu được áp dụng trong y học. Đây là một bộ môn khoa học lâu đời có nguồn gốc từ thời Tiền sử. Phân ngành này được gắn liền với các ngành khác như sinh học phát triển, phôi học, giải phẫu so sánh, sinh học tiến hóa và phát sinh chủng loại học.. bởi vì thông qua giải phẫu, ta có thể quan sát được những biến đổi về cấu trúc trong thời gian ngắn (như sự phát triển của phôi) hoặc rất dài (như trong tiến hóa).. Các em nghe rồi thì mau ghi chép ý chính vào vở.

- Còn nữa, khi cầm dao mổ phải giữ dao thật chắc chắn, lấy ngón trỏ làm trung tâm, ấn dao đi một nét dứt khoát trên lớp biểu bì của người bệnh.. còn cách khâu chỉ.. thôi thôi làm đến đâu hướng dẫn đến đó, mau thực hành đi.

Sau khi nghe thầy thao thao bất tuyệt, sinh viên bắt đầu thực hành.

Lớp học có bốn mươi người. Mỗi nhóm tám người sẽ cùng giải phẫu trên một cái xác.

Đứng trước cái xác được ngâm trong formaline lâu năm cùng toàn thân trắng bệch, Châu khẽ rùng mình, nhắm chặt mắt, tự nhủ phải bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu.. thế nhưng..

Ọe, ọe.

Cô ôm lấy bạn sinh viên họ Vũ tên Hải bên cạnh, nôn thốc nôn tháo.

Mọi người nhìn chiếc áo blouse trắng của cậu dần chuyển màu, ngán ngẩm lắc đầu.

Trong lòng dậy sóng chỉ muốn giơ tay đập cô một trận nhưng Hải vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, cậu xin phép thầy giáo rồi cõng Châu chạy thẳng xuống phòng y tế.

Ngoài trời đang mưa lất phất.

- Cậu vừa phải thôi nhé.

- Đã nói đình chiến mà? Sao còn nhằm vào tôi mà nôn hả?

- Trả lời đi?

- Châu! Bảo Châu!

Không có tiếng trả lời, có lẽ vì mệt quá nên cô ngủ thiếp trên lưng cậu rồi. Hải nghĩ vậy thì thở dài.

Châu gục đầu trên lưng cậu, đầu đau như búa bổ.

Quen quá, cảm giác này quen quá..

Mỗi khi ở gần Hải, mỗi khi mưa rơi, mỗi khi có tiếng ai đó gấp gáp gọi tên cô.. mọi thứ đều vô cùng quen thuộc.

Rốt cuộc cô đã bỏ lỡ điều gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play