Reng reng reng.
- Hôm nay lớp xuống phòng giải phẫu nhé! - Lớp trưởng "đại nhân" hô to.
Châu ngán ngẩm.
Gọi "phòng giải phẫu" cho oai vậy, chứ có khác gì nhà xác đâu?
Cô vào phòng thay đồ, lén bỏ hai viên thuốc vào miệng, nuốt xuống.
Nhà trường nghiêm cấm việc bác sĩ tương lai sử dụng thuốc an thần hay chất kích thích khi vào phòng phẫu thuật để tránh xảy ra những sai lầm không đáng có. Tất nhiên điều này chẳng tốt đẹp gì, vì là thuốc an thần cho nên một khi uống vào Châu sẽ cảm thấy mệt mỏi sau đó dễ dàng đi vào giấc ngủ cũng không biết chừng.
Nhưng nếu không có thứ này, làm sao cô chịu được? Việc xảy ra sau đó chính cô cũng không dám đảm bảo.. chỉ có thể phán trước rằng hậu quả sẽ rất tệ. Đành phải uống lén thôi..
Thầy làm mẫu trên bục giảng, bàn tay điệu nghệ nhẹ nhàng lướt nhẹ con dao, một đường cắt từ từ hiện ra.
Tim, gan, phèo phổi.. tất cả đều ở trước mặt Châu.
- Các em nãy tỏ lòng biết ơn người đã hiến xác để chúng ta có thể thực hành ngày hôm nay. Nếu không có họ, sẽ chẳng có một bác sĩ nào đủ dũng cảm để phẫu thuật cho con người đâu..
Sau đó thầy giảng về từng cơ quan, bộ phận của cơ thể, cách để tách rời từng bộ phận khi phẫu thuật thay mới.
Ọe.
Châu vội bịt lấy miệng mình.
Việc này đã diễn ra rất nhiều lần, cô cũng đã được thầy cô nhắc nhở quá nhiều..
"Là một sinh viên trường Y, là một bác sĩ tương lai, em phải rèn cho mình ý chí rắn rỏi khi đối diện với nạn nhân hoặc xác chết. Nếu với tình trạng tâm lý mệt mỏi, lúc nào cũng nôn ọe của em như hiện tại, e là em sẽ phải bỏ học mất.."
Cô thở dài. Bản thân cô cũng cố gắng nhiều rồi, nhưng thể chất tinh thần của cô vốn yếu, chính cô cũng chẳng rõ lý do..
Chợt thấy giọng thầy nhỏ dần, nhỏ dần như vọng về từ một nơi rất xa, hình ảnh thầy và các bạn trước mắt cứ như có một làn khói mờ ảo bao quanh vậy, mờ quá.. nhòe quá..
Châu dụi mắt, lắc đầu vài lần để xác nhận.
Không nhìn thấy gì nữa rồi, trong mắt chỉ toàn một màu đen u tối.
ngôn tình hayRầm.
Người bên cạnh đột nhiên ngã xuống, nằm bất động, Hải hoảng hồn.
Mọi người xúm lại hỏi han liền bị cậu đuổi hết ra ngoài để giữ không khí thoáng mát cho Châu dễ thở.
Lần thứ N rồi đấy Phùng Bảo Châu!
Thầy giáo lắc đầu thở dài:
- Hải, đưa bạn về phòng y tế đi.
Cậu gật đầu nhưng không cõng cô về phòng y tế mà đi thẳng tới vòi nước công cộng.
Cậu đặt cô nằm xuống ghế đá, lấy khăn giấy lau mặt cho cô.
Xét về tình trạng hiện tại, cô ngất đi một phần vì thần kinh yếu do sợ hãi, hai phần vì đứng trong căn phòng ngột ngạt, toàn hơi người, thiếu o-xy.
Vậy nên chỉ cần táp nước vào mặt cô là ổn.
Sau khi lau nhẹ mặt cho cô, Hải đứng đó nhìn Châu một lúc.
Một giây sau, một gáo nước hắt thẳng vào mặt Châu.
- Á.. á.. áaaaa..
Châu giật mình bật dậy, nửa thân trên ướt sũng, miệng vẫn hét lên không ngừng.
Lúc này Hải đang dựa lưng vào cây thông bên cạnh vòi nước, im lặng khoanh tay đứng đó, nhìn cô chăm chú.
- Đồ.. khốn.. hết chuyện để làm à? - Cô cắn răng rít lên.
- Sao cơ? Cậu chưa cảm ơn tôi đâu nhỉ? - Hải nhếch miệng khinh thường.
Châu ngồi dậy, đi tới vòi rửa mặt.
Cô ngồi vắt vẻo trên thành bồn rửa, im lặng không nói gì.
- Sức khỏe cậu hơi yếu, bố mẹ không ở bên cạnh chăm sóc được, bạn bè cùng trường thì ít. Tốt nhất là nên kiếm bạn trai đi thôi. - Hải vu vơ nói.
Châu chỉ cười nhẹ.
- Tôi chẳng còn cảm xúc gì với tình yêu nữa rồi.
- Vậy à?
Hải lẳng lặng đi tới chỗ Châu, cúi đầu xuống ngang mặt cô, môi cậu mấp máy, còn đôi mắt nhìn vào môi cô chăm chú.
Mặt Châu đỏ bừng.
Gần quá.. gần thêm 5cm nữa thì..
Tên này định làm gì thế?
Chát.
Châu đẩy Hải ra, thuận tay tát cậu một cái.
Nhưng cậu không hề tức giận mà chỉ xoa má rồi nhếch môi cười:
- Khi tôi và cậu chỉ cách nhau 5cm, tôi có thể cảm nhận rõ tiếng tim đập thình thịch của cậu. Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ chứng minh cậu đang nói dối thôi.
Châu ngẩn người.
- Lên tầng thượng chơi không? - Hải cười.
Thế rồi cả hai rủ nhau lên sân thượng.
Ngắm nhìn phố phường khi màn đêm đang dần bao phủ, Châu cảm giác như cả thành phố được thu nhỏ vào mắt cô vậy.
Nhìn thấy ánh vàng rực rỡ phía xa xa chân trời, Châu mới nhận ra giờ đã là sáu giờ tối, hoàng hôn mùa thu thường đến muộn. Mơn man từng vạt nắng chiếu rọi qua kẽ tay, Châu bất giác mỉm cười, được tránh xa mọi lo lắng, ồn ã của cuộc sống thường ngày, cảm giác rất đỗi bình yên.
Bảo Châu và Vũ Hải, chẳng biết từ bao giờ lại thân nhau đến lạ, hai con người ngồi cạnh nhau, ngửa đầu lên trời cùng ngắm hoàng hôn buông xuống nơi thành phố tấp nập, xô bồ này.
- Cậu thích hoàng hôn hay bình minh? - Châu nhìn Hải.
- So với một khởi đầu thuận lợi thì tôi thích một kết thúc có hậu hơn. - Hải nhìn Châu cười.