Không giống như cấp ba, trống ra về mà lũ bạn vẫn lề mề chậm chạp, đứa thì ở lại buôn nốt câu chuyện, đứa thì trực nhật, đứa mải đuổi đánh nhau vòng quay lớp..
Lên Đại học, mọi thứ khác hẳn. Bạn học khác, giờ học khác, ngay cả phong thái ra về cũng khác.
Chỉ một phút sau tiếng chuông, cả phòng học đã trở nên vắng hoe.
Có lẽ trưởng thành chính là thế. Đôi khi họ không cần bạn bè, không có nghĩa vụ đợi chờ ai, cũng chẳng thiết tha nói với nhau đôi lời..
Châu chợt nhận ra mình thực sự rất nhớ những tháng ngày vô âu vô lo của ngày trước.
Đang bịn rịn, bỗng tiếng ngáp ngái ngủ ở bàn dưới làm cô giật mình.
Ừ nhỉ, vẫn còn một người giúp mình hồi tưởng lại những kỉ niệm thời cấp ba.
Là cậu hại tôi chạy hồng hộc đi tìm phòng học, là cậu khiến tiết học của tôi khó chịu vô cùng.
Đến lúc trả giá rồi, Vũ Trung Hải!
Cô nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, nhẹ nhàng bước ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa.
Chúc bé ngủ ngon.
Cô cười tủm tỉm.
Nhưng nghĩ kĩ lại thấy mình chơi hơi ác, nên Châu không bỏ về vội mà kiếm đại một cái ghế đá gần đó ngồi nghịch điện thoại.
* * *
15 phút sau.
Hải chợt tỉnh sau một giấc ngủ dài.
Ô kìa? Đi đâu cả rồi?
Nhìn đồng hồ, cậu mới tá hỏa.
Năm giờ ba mươi chiều rồi sao?
Tình người ngày càng nông cạn, không ai nỡ đánh thức một chàng trai trót ngủ quên à?
Ngẫm nghĩ một chút, Hải mới nhớ ra. Đến cả Phùng Bảo Châu, đứa bạn hồi cấp ba, bây giờ lại ngồi ngay bàn trên mà cũng không thèm đếm xỉa tới cậu.
Cậu tức giận đeo balo ra về, ra đến sân trường thì đập vào mắt là con bé quen quen đang ngồi ở ghế đá.
Khóe miệng Hải giật giật. Được lắm, Bảo Châu!
Cậu chạy nhanh tới trước mặt Châu, áp sát cô vào thành ghế, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Cậu cắn môi, từng câu từng chữ rít qua kẽ răng:
- Cậu. Giỏi. Lắm.
Châu hơi ngạc nhiên, tim đập thình thịch nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Cô giơ điện thoại lên, trong hình là một "Hoàng tử ngủ trên bàn", mắt nhắm nghiền, trong miệng còn ngậm một nhành hoa hồng do chính Châu trịnh trọng nhét vào.
Hải chợt nghe thấy tiếng trái tim vụn vỡ.
Hình tượng mình cố gắng xây dựng đã sụp đổ. Kẻ trước mặt đã nắm được điểm yếu của cậu. Nếu bức hình này truyền ra, sẽ chẳng còn bạn nữ nào dám để ý tới cậu nữa..
- Được rồi, được rồi. Tôi chịu thua. Đừng manh động.
Hải giơ tay đầu hàng, nhanh chóng rời xa kẻ uy hiếp đáng sợ kia, hại Châu cười tới quặn cả ruột.
Ngồi trên xe bus trở về nhà, Châu cứ tò mò thắc mắc.
Sao ai cũng nhìn Châu bằng ánh mắt trìu mến vậy nhỉ?
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cái bụng đói meo khiến cô chỉ muốn nhanh chóng được ăn tối.
Vì đời sống sinh viên vốn khó khăn, Châu chỉ có thể thuê một căn chung cư mini trên đường Tôn Thất Tùng, gần bệnh viện Y Hà Nội. Đang mở cửa phòng, chợt có tiếng gọi:
- Châu?
- Ơ, Đạt?
Đạt cười lớn, chạy ra bắt tay Châu.
- Có duyên thật đấy, cấp ba thì ngồi chào cờ ngay sát lớp nhau, giờ thì là hàng xóm của nhau. - Châu cười nói vui vẻ.
- Từ giờ có gì giúp đỡ nhau nhé, hàng xóm! - Đạt cũng cười.
Nói chuyện một lúc, Châu tạm biệt Đạt để về phòng nghỉ ngơi, bỗng Đạt gọi giật lại. Châu thắc mắc:
- Sao thế?
Cậu đến gần, giật lấy mẩu giấy sau lưng cô: "Xin chào, tôi là một chú chó cô đơn. Xin hãy hun tôi, please!"
- Đứa nào chơi đểu thế này? - Đạt hơi giận.
Khoan đã.. chữ này quen quen?
Mặt Châu tối sầm, vội giật lấy tờ giấy trong tay Đạt rồi đóng cửa cái "rầm":
- Lát nói sau nhé.
* * *
VŨ TRUNG HẢI!
Châu ôm mặt xấu hổ. Tên khốn! Bảo sao mọi người đều nhìn cô như UFO vậy, thì ra là vì tờ giấy này.
Cậu ta dán vào lúc nào chứ?
Đáng giận! Thật đáng giận!
Phải mất 15 phút sau Châu mới trấn tĩnh lại, thu dọn đồ đạc rồi đi tắm.
Gió mùa thu se lạnh những cũng rất dịu dàng, sau khi ăn tối xong, cô ra ban công hóng gió.
- Hơi lạnh đấy, khoác thêm áo vào đi.
Châu giật mình quay sang, thấy Đạt đang ngồi uống cà phê ở ban công bên cạnh, phóng tầm mắt nhìn khu phố tấp nập, lộng lẫy ánh đèn.
Thấy Châu không nói gì, cậu nhìn cô, im lặng một lát mới cất tiếng hỏi:
- Cậu gặp Hải à?
- À.. ừ.
- Bảo sao tôi thấy nét chữ rất quen. Hồi cấp ba tôi còn chê nó sinh ra để làm bác sĩ vì chữ quá xấu. - Đạt cười. - Vậy.. cậu thấy thằng cu đấy thế nào?
Châu bối rối, gương mặt hơi ửng đỏ. Chỉ là trong đêm tối, Đạt chẳng nhận ra điều này.
Trước kia quả thực cô rất mong khi gặp lại Hải, cô sẽ có đủ dũng khí theo đuổi cậu như ngày đó. Nhưng có lẽ càng lớn con người ta lại càng thu hẹp bản thân mình, không dám thổ lộ, cũng chẳng dám nói lời yêu, còn đâu dáng vẻ ngây thơ, tự do khóc cười như xưa nữa?
Nhiều lúc cô tự dặn lòng, dù gì cũng chỉ là rung động nhất thời, sẽ rất nhanh để quên đi. Hiện giờ cô chỉ muốn làm bạn với cậu, cùng lớp với cậu, ngồi ngay phía trên cậu.. vậy là đủ.
- Thật ra tôi từng nghĩ nó thích cậu đấy. Một người cười tủm tỉm khi giúp một bạn gái vác súng, một người chẳng quan tâm sự đời bỗng nhiên hay nhìn sang lớp bên cạnh.. cậu nói xem không phải thích thì là gì? - Đạt thở dài. - Chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, vì chính nó cũng phủ nhận điều này. Với lại, dù gì bây giờ cũng chẳng thay đổi được gì nữa, tình cảm gà bông ấy mà. Chúng ta đều đã lớn cả rồi.
Châu chỉ khẽ cười.
- Phải, chẳng thay đổi được gì nữa..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT