Mớ bưởi vừa đem ra, gặp hai con mẹ Liễu và Thúy tưởng chừng đã phải ế đem về nhưng không ngờ tình huống lại thay đổi bán đắc như vậy. Mợ hai vui mừng cười tít cả mắt, thấy khách đã vãng một chút, mợ hai mới hỏi nhỏ cô.
- Trúc! Bộ hôm bửa con nghe con Thúy nói với thằng Hùng như vậy hả?
Cô thật thà đáp.
- Dạ! Con quả thật là nghe hai người họ nói như vậy?
Cô đúng là không nói dối. Từ vụ họ kích động mợ hai đòi gả cô thì cô đã mang thù rồi. Cô biết hai người này cũng không tốt lớp gì, thế nào cũng phải có chuyện mờ ám không cho người ta biết. Cho nên, mỗi khi đi ngang nhà họ hay tình cờ thấy họ ngoài đường cô đều rất để ý. Không ngờ ông trời cũng giúp cô, cho cô thấy được tình huống đó. Lúc đó, cô có lấy điện thoại quay lại cảnh đó, định lúc nào có cơ hội sẽ chơi hai người họ một vố. Không ngờ hôm nay đã có cơ hội rồi. Xưa nay hai người họ thân nhau lắm cơ mà? Bắt tay nhau xen chuyện người này phá nhà người kia, đứng ngoài mà cười. Bây giờ cô cho họ biết cảm giác bị cháy nhà và bị người ta cười là như thế nào? Thật muốn xem đôi bạn thân này liệu có thể thân thiết nữa không?
Thế nhưng mợ hai lại nói.
- Mai mốt mấy chuyện như vậy con cũng đừng đem đi nói lung tung nghe chưa. Lỡ mang họa vào thân thì khổ.
Cô biết mợ hai là người nhát gan, dù mợ có gặp mấy chuyện như vậy cũng không dám hó hé, sợ rằng người ta sẽ kiếm chuyện. Một câu nhịn chín câu lành. Cô cũng không phải nhiều chuyện nhưng nếu họ không đụng đến cô thì cô cũng đâu nói làm chi, phá gia cang người ta cũng đâu phải chuyện tốt gì. Chỉ tại ai bảo cô không thù không oán với họ mà lại dám chỉa mũi vào cô làm gì. Như vậy hãy còn nhẹ lắm! Tuy vậy, cô cũng gật đầu đáp một tiếng cho mợ hai vui lòng. Nhưng cũng không quên nói đùa một câu.
- Dạ! Con biết rồi mợ! Nhưng mà nếu họ lại chê bưởi nhà mình thì con cũng sẽ đem chuyện họ bơm bưởi bán kiếm tiền ra mà nói thôi.
Nghe bơm bưởi thì lại mắc cười, mợ hai trách yêu một tiếng.
- Cái con nhỏ này! Bưởi mà bơm cái gì? Hi... hi...
Bác Tư bán mãng cầu ngồi kế bên nghe mợ hai nói vậy bèn chen một câu cho vui.
- Thiếm Hai nói vậy hổng đúng à! Bưởi không bơm sao mà bự bằng trái dưa hấu đi lúc qua lắc lại nhìn muốn rớt ra ngoài vậy chứ? Ha ha...
Một thiếm ngồi cạnh cũng hùa vô cho vui.
- Nhưng bưởi bơm nhìn đẹp chứ chất lượng không có bằng bưởi tự nhiên đâu nha anh Tư! Toàn là hơi không đó! Nhão lắm!
Lại một người nữa chen vô.
- Tui cũng thích bưởi tự nhiên hơn hà! Đặc biệt là bưởi của vợ tui đó!
Ha ha ha....
Mọi người lại cười rộ lên một lần nữa. Sau này, mỗi khi nhìn thấy bà Liễu hay bà Thúy đi chợ thì một số đứa trẻ sẽ đứng đàng xa mà hô.
- Bưởi bơm! Bưởi bơm đây! Bưởi bơm to tròn, đầy đặn đây...anh ơi cho tiền em đi bơm bưởi...
Làm cả hai người xấu hổ không biết chui đi đâu. Từ đó cũng không dám đi chợ, có đi cũng che mặt kín mít, mặc áo kín đáo không ai nhận ra. Nhưng chuyện này là ở phía sau. Hiện tại, Thu Trúc vẫn vô tư, vui vẽ cùng mợ hai bán bưởi.
Chợt có một người vừa quen nhưng cũng vừa xa lạ đến bên cô nói.
- Em gái ơi! Lựa cho anh hai cặp bưởi được không?
Cô không ngạc nhiên lắm khi gặp người ấy ở đây. Ở đây là chợ lại là mấy ngày tết, gặp anh ta cũng là chuyện bình thường. Cô cũng tươi cười như đối với bao người khách mua hàng khác, bèn ôm một cặp bưởi lên nói.
- Cặp này được không anh?
Anh ta nhìn nhìn rồi chỉ vào một trái.
- Trái này hơi nhỏ hơn so với trái còn lại, em lựa cặp đều nhau giúp anh nha!
Cô vẫn tươi cười chọn lại cặp khác hai trái đều bằng nhau. Nhưng anh lại chỉ vào một trái nói.
- Trái này cuống hơi cao!
Cô mắn thầm trong lòng.
"Sao anh không tự mình lựa đi! Còn bắt tôi lựa làm gì?"
Nhưng cô cũng lấy kéo ra cắt một cái cho hai cuống đều nhau, rồi nói.
- Thế này được chưa ạ?
Anh hài lòng gật đầu.
- Được rồi! Em lựa tiếp cho anh cặp nữa đi!
Cô lại tiếp tục lựa cho anh cặp nữa. Cặp lần này cô cố gắng chọn cặp thật đều, cuống cũng bằng nhau cho anh ta. Thế nhưng, anh ta lại cũng chỉ vào một trái mà nói.
- Trái này có màu nhạt hơn trái còn lại em lựa cho anh hai trái đồng màu nhé!
Thu Trúc muốn nổi đóa, trừng mắt định nói gì nhưng anh ta đã ngay lập tức cười dịu dàng nói.
- Em thông cảm! Mẹ anh khó lắm! Mua về mà bà ấy không chịu là sẽ bắt anh đem đi đổi đấy!
Cô cố giữ giọng bình tĩnh hỏi.
- Vậy sao bác ấy không trực tiếp đi mua ạ?
Anh thản nhiên đáp.
- Mẹ anh già rồi! Chân cẳng yếu, đi nhiều không tốt!
"Được! Tôi nhịn! Nhưng chỉ lần này thôi đấy! Anh mà dám chê nữa tôi sẽ đập trái bưởi vô trong mặt anh." Đó chính là suy nghĩ trong lòng cô lúc này. Nhưng bên ngoài thì cô cũng cố gắng gượng cười một cái rồi cố gắng khum xuống mà lựa cho anh cặp bưởi ưng ý cho anh. Cô không biết rằng, lúc cô vừa quay mặt xuống anh đã nở một nụ cười gian.
Anh cũng không định mua bưởi nhưng lại chứng kiến cảnh hai người đàn bà vẽ ngoài sang trọng, ăn mặc sặc sỡ mà ăn nói vô duyên. Bưởi người ta vừa mới bày ra chưa ai mua, không mua mà còn bày đặc chê này chê nọ. Vốn cũng không muốn để ý làm gì nhưng khi Thu Trúc đứng ra mượn trái cây nói người, không những thế vẽ ngoài lại tỏ ra vô cùng ngay thơ, hồn nhiên, trong sáng nếu ánh mắt cô không nhìn chầm chầm vào ngực của người đàn bà kia, anh quả thật cũng tin cô ngây thơ thật. Chẳng những thế cô cũng mượn chuyện đó để tạo tiếng cười vui cho người xung quanh, khiến họ cảm thấy thích thú mà mua bưởi của cô. Đúng là một cô bé thông minh, duyên dáng, đáng yêu. Dù cô chơi "đốt nhà" người ta thì có hơi độc một chút. Nhưng mà nếu họ không có làm thì sao mà cô đốt được chứ? Chuyện gì chứ chuyện đó mà nói dối là phiền phức lắm. Mà cô tự tin như vậy thì chắc chắn là cô không nói dối rồi. Ai bảo hai người đó kiếm chuyện làm chi, tự làm tự chịu.
Anh mới hiếu kỳ chờ khách mua đã vãng rồi anh mới lại mua, cũng cố tình ghẹo cô một chút xem cô sẽ phản ứng thế nào. Nhìn thấy cô tức mà lại chẳng làm gì được, anh thấy vui vui làm sao.
Khi cô đã lựa được cặp cô xem là không có tì vết gì có thể chê được. Bèn đưa lên cho anh nói.
- Cặp này đã được chưa ạ?
Anh nhướng mày cầm hai trái lên dơ lên dơ xuống rồi lại nói.
- Trái này nhình như nhẹ hơn trái này...
Thu Trúc đã nhịn hết nổi rồi, mà mỗi khi cô chịu tức giận chuyện gì tột độ thì cô sẽ tươi cười tỏa sáng như ánh mặt trời, dịu dàng nói với anh.
- Anh à! Anh đến giờ hẳn là còn ế... vợ đi?
Cô cố tình kéo dài từ "ế" ra, dù biết rằng anh chưa có vợ nhưng dùng từ "ế" lại là nghĩa khác. Anh cũng thừa biết là cô đang ám chỉ anh khó khăn, kén chọn, cũng thầm khen cô rất thông minh có thể làm anh sượn mặt. Nhưng anh còn muốn xem cô có thể đối phó với người mặt dày như anh thế nào đây? Anh bèn vờ thật thà đáp.
- Em hay quá! Em nói đúng rồi! Tại vì anh rất là khó khăn, kén chọn đi xem mắt cả mấy chổ mà chẳng chổ nào ưng ý cả nên bây giờ đã 25 tuổi rồi mà cũng còn ế đó em.
Ố là là... lần này đến cô sượn mặt. Cô không ngờ rằng anh ta lại mặt dày, không sợ xấu hổ đến vậy. Sao kiếp trước cô không biết nhỉ? Mà cũng phải thôi! Kiếp trước anh dùng cô để chọc tức người yêu mình, để người ấy tự động trở về thì làm sao anh ta dám lòi bản tính thật chứ? Nếu cô biết anh ta không biết từ xấu hổ viết như thế nào thì cô đâu có đọng lòng trước anh ta, đồng ý cho anh ta bước tới, để rồi giấc mơ chưa tàn thì tình đã vỡ tan.
Tuy rằng đã là chuyện của dĩ vãng rồi nhưng khi nghĩ về nó, cô vẫn cảm thấy một chút buồn tủi, bi thương. Sự tức giận đã thay thế bằng một chút sầu bi, cô tịch trong mắt. Cô nhẹ nhàng nói với anh như nói với một vị khách khó tính.
- Dạ thưa anh! Bàn tay còn có ngón dài ngón ngắn không thứ gì trên đời mà hoàn mỹ theo ý anh đâu ạ. Nếu anh cảm thấy hai cặp bưởi em lựa cho anh vẫn không vừa ý thì anh có thể tự mình lựa. Còn nếu anh lựa mà cũng không có trái nào anh ưng ý nữa thì anh có thể mua chổ khác. Em cũng không có ép anh mua chổ của em. Chừng nào anh tìm không có quay lại em cũng vẫn sẽ bán cho anh với giá như vậy.
Anh Tuấn, tên như người, từ khuông mặt đến dáng người đều rất anh tuấn. Nên khi nói ra anh rất khó khăn kén chọn trong việc chọn vợ thì cũng chẳng ai ngạc nhiên cả. Anh đẹp anh có quyền. Nhưng anh cũng không nên quá khắc khe trong việc chọn mua trái cây chứ? Anh bắt người ta lựa tới lựa lui cho anh mà anh còn chê này chê nọ. Vậy vì sao anh không tự mình lựa đi. Hoặc đi mua chổ khác chứ đứng đây đày đọa người ta làm gì? Hai cặp bưởi có 50 ngàn mà anh đày người ta nãy giờ.
Thu Trúc tuy nói nhẹ nhàng nhưng kỳ thực là đang oán trách anh. Anh Tuấn đột nhiên nở nụ cười thật tươi nói.
- Ha ha... Nãy giờ là anh chỉ ghẹo em chút thôi. Ai bảo em dễ thương quá làm chi. Cứ gói cho anh hai cặp đó được rồi! Bao nhiêu tiền anh trả.
Mấy người xung quanh thậm chí cả mợ hai cô cũng biết là nãy giờ anh ta đang ghẹo gái. Chuyện này ở chợ cũng bình thường thôi, xảy ra như cơm bửa nên cũng chỉ lấy mắt nhìn mà cười chứ không có nói gì. Mà anh ta nói đúng mà, Thu Trúc rất dễ thương bị ghẹo là phải thôi. Làm thân hoa cho người ta hái, làm con gái cho người ta ghẹo, đã là chuyện từ xưa đến nay rồi. Chỉ có Thu Trúc là mặt đen như đích nồi, thử hỏi có ai bị chọc ghẹo mà vui không? Mà đối tượng là cái người mà kiếp trước đã lợi dụng cô nữa. Nhưng cô vẫn giữ bình thản, lấy giấy báo gói cho anh ta hai cặp bưởi bỏ vào túi nilon, rồi đưa cho anh ta nói.
- Bưởi của anh đây. Hai cặp 50 ngàn ạ!
Anh ngạc nhiên hỏi.
- Em không nâng giá sao? Không ghét anh à?
Cô đáp.
- Đâu ra đó ạ! Với lại cũng không phải mình anh ghẹo em. Nếu ai ghẹo em, em cũng ghét hết thì em không cần phải ra đường đâu ạ.
Lần này anh chỉ cười cười mà không nói gì. Móc bốp lấy ra tờ 100 ngàn đưa cho cô. Rồi nói.
- Khỏi thối! Anh trả công em nãy giờ lựa giùm anh đó.
Rồi xách hai cặp bưởi đi về. Tuy nhiên, khi anh xoay người nụ cười trên môi đã tắt lịm, thay vào đó là sự hờ hững đến vô vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT