Được Ôn Ninh đưa ra ngoài, Ngụy Vô Tiện vẫn còn chưa hết bàng hoàng, trong lòng rối như tơ vò chạy nhanh đến chỗ Tuyết Lam.

Mà ở nơi tế lễ, Kim Lăng một thân hồng y chậm rãi bước đi, tựa như năm ấy hồng y bước lên lễ đài. Trong lòng không còn rõ ràng là đau đớn hay vui mừng. Chỉ cần một chút nữa thôi, mọi thứ đều sẽ kết thúc.

Nụ cười vương bên môi, Kim Lăng nhẹ giọng cất tiếng hát. Đứng trước trận pháp đáng sợ, hắn cũng không sợ hãi. Dù sao cũng từng cảm nhận nó một lần rồi, thêm lần nữa cũng chẳng sao hết.

"Ngươi chắc chắn muốn làm như vậy chứ?"

Kim Lăng xoay người nhìn nam nhân anh tuấn phía dưới, đôi mắt không chút gợn sóng làm người đoán không cảm xúc của hắn:" Việc của ngươi đã hết rồi, sao còn chưa chịu rời đi nữa?"

Lưu Thanh Nhiên cắn chặt răng, ánh mắt bi ai nhìn người thương ở trước mắt, gần trong gang tấc nhưng lại như cách xa vạn trượng. Y biết y ngăn không được người này, cuối cùng cũng chỉ bất lực nói:" Ta giúp ngươi trấn trận."

"Cảm ơn." Kim Lăng quay đầu lại, bước vào trong trận. Ánh đỏ nhàn nhạt bỗng chốc sôi lên, mãnh liệt nuốt chửng lấy thân hình gầy gò của nam nhân. Một hồi độc cổ phát tác còn chưa lui, đau đớn khiến gương mặt thiếu niên vặn vẹo.

Kim Lăng nhịn đau, tiếng rên rỉ thoát ra khỏi vòm họng bị kết giới chặn lại.

Hắn dùng thân mình lấy đi oán khí, dùng thần lực ngăn lại cửa U Minh sắp mở.

Giống như một con dao hai lưỡi, thành công, mọi thứ đều tốt đẹp. Thất bại, U Minh mở, nhân giới loạn, chính hắn cũng sẽ hồn phi phách tán.

Oán khí Ngụy Vô Tiện không phát hiện ra khi nãy len lỏi tràn vào trong trận pháp, như thú dữ gặm cắn từng tấc da thịt của nam nhân. Cảm giác như có ngàn vạn lưỡi dao đâm vào người, Kim Lăng mơ hồ muốn ngã. Nhưng lý trí không cho phép hắn gục ngã, Tuế Hoa rời vỏ, Kim Lăng dùng hết sức lực cắm mạnh lưỡi kiếm xuống tâm trận, cả người vô lực phải nhờ một thanh kiếm chống đỡ.

Mà bên ngoài kết giới, Lưu Thanh Nhiên một tay kết trận dẫn bớt ma khí rời khỏi, một bên lại ngăn không cho tử thi tiếp cận. Thế gia công tử năm xưa trong thê thảm vô cùng, khắp người đều là vết thương, máu tươi không ngừng từ miệng vết thương rỉ ra. Lưu Thanh Nhiên cắn răng phun ra một búng máu lớn, cả người đau đớn, linh hồn như bị ai túm lại cưỡng ép lôi ra khỏi thân thể.

Mỗi tấc da thịt đều truyền đến cơn đau thấu tâm can. Lưu Thanh Nhiên cười nhạt, kết quả của việc phản lại ma tộc chính là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh. Y biết, nhưng vẫn làm, vì một người, phản lại gia huấn của tổ tiên, chấp nhận vạn kiếp bất phục.

Một chút nữa thôi, giúp hắn câu thêm một chút thời gian nữa.

Lưu Thanh Nhiên gầm lên, hai mắt tràn ngập tơ máu, ma khí quanh người tỏa ra khiến đám tử thi thấp kém ngoài kia không dám đến gần, chỉ đứng yên tại chỗ phát ra những tiếng gầm gừ ghê tởm.

Thêm một chút thời gian là được. Lúc hướng về phía kết giới, dù không thấy được người bên trong nhưng cũng đủ khiến ánh mắt đỏ ngầu yên bình trở lại, chan chứa si mê đến điên dại.

Lưu Thanh Nhiên cười khổ, xoay người phun tiếp ra một ngụm máu.

Tử Điện hóa roi, ánh tím yêu dã đến như vũ bão. Giang Trừng một roi quất ra khiến Lục Băng Thiền chật vật trống đỡ. Lam Hi Thần từ lâu đã rời vòng chiến, giúp Lam gia tiểu bối ngăn chặn lệ quỷ tràn lên. Liệt Băng phát ra âm thanh nhẹ nhàng, xen lẫn trong đó là linh lực cường đại.

Ma tộc nhanh chóng bị đẩy lùi hơn phân nửa, nhưng Ôn Uyễn vẫn chỉ bất động một chỗ, có vẻ không mấy quan tâm đến trận chiến này.

Đám trưởng lão ma tộc cũng bị đánh cho tơi tả. Lam Cảnh Nghi cực kỳ có cảm giác thành tựu, vừa đánh vừa hò hét đồng môn, thập phần thích thú đánh cho đám ma vật chạy đông chạy Tây.

Đồng dạng bất động là Tuyết Lam và Dạ Tân. Hai tôn giả cường đại cũng chỉ nhàn nhạt nhìn hỗn loạn trước mắt.

Ba người đều biết, thời khắc thực sự giao chiến tuyệt sẽ không nhàn nhã như này. Đám ma tộc ở đây cũng chỉ là một đám hạ đẳng thấp kém, còn tu sĩ tu chân gì đó, ngoài mấy người có thiên tư thì cũng chỉ là một đám không đáng nhắc tới.

Tại trận chiến ba trăm năm trước, ma tộc tinh anh bị đày vào chốn U Minh tăm tối, còn sót lại cũng chỉ là vài ma vật thấp kém. Mà tiên gia cũng tổn thất nghiêm trọng, linh khí đất trời cũng không còn vượng như xưa, con đường tiến nhập thần giới cũng đứt đoạn, đến thời điểm hiện tại, tu sĩ đạt được kỳ Nguyên Anh đã là hiếm hoi.

Giữa im lặng, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn.

Bạch đạo tu sĩ dường như cũng không quá quan tâm. Để ý tiếng nổ này chỉ có ba người không hề tham chiến. Nháy mắt, gương mặt ba người bỗng trắng bệch. Đặc biệt là Ôn Uyển, y lập tức hướng mắt đến nơi bản thân đặt trận pháp.

Ma khí bùng phát, hung bạo cấu xé một phần linh khí nhỏ nhoi. Bầu trời mây đen cuồn cuộn, sấm chớp liên tiếp giáng xuống. Bên ngoài kết giới đỏ chói là một tầng linh quang bao bọc.

Có người phá giai hủy kết giới.

Nhưng người làm được điều này chỉ có huyết mạch của thần tộc, hiện tại chỉ có Tuyết Lam mới có khả năng này. Là ai?

Càng nghĩ, sắc mặt ba người càng trắng. Nếu không có thần thể bảo hộ, muốn hủy cổng dẫn vào U Minh chỉ có lấy thần thức thế chấp.

Để thượng cổ thần thú cắn nuốt linh hồn, vạn kiếp không thể siêu sinh...

Ngụy Vô Tiện cũng từng nghe đến chuyện này, nhưng chưa kịp báo cho Tuyết Lam, vừa đến nơi người liền đi mất. Hắn bỗng có dự cảm không lành, trong lòng phát lãnh, mồ hôi tay cũng trở nên thật lạnh lẽo.

Đợi đến khi ba người đuổi đến nơi, Lưu Thanh Nhiên đã sớm hóa thành cát bụi...

Trong kết giới, chỉ còn một thân hồng y dính đầy máu tươi. Kim Lăng ngước mắt nhìn ba người vừa tới, hắn không nói chuyện, cũng không ai dám nói.

Dạ Tân chỉ chăm chăm nhìn vết máu trên hồng y, ánh mắt như muốn nứt ra. Nhưng hắn không dám động đậy. Một chút dũng khí muốn khóa người bên cạnh cũng mất đi.

Kim Lăng chậm rãi từng bước lê thân thể tràn đầy những vết thương ra khỏi kết giới, dung nham nóng bỏng hun đến cả người đau rát. Tuyết Lam nhìn đệ đệ, vết máu nhàn nhạt lặng lẽ rỉ ra ngoài, lưu luyến trên những ngón tay trắng nõn.

Chỉ có Ôn Uyển là bình tĩnh nhất, sắc mặt vẫn không đổi, trong ánh mắt nhìn Kim Lăng không có ánh sáng, âm trầm như vực thẳm, một chút thù hận lặng lẽ bám lấy trái tim.

Ba trăm năm trước, hồng y nhân tàn nhẫn đâm y một kiếm. Lưỡi kiếm sắc nhọn nằm trong trái tim kết thúc sinh mạng y, chỉ là không cắt được lưu luyến si mê trong lòng, để rồi, lại một kiếp dây dưa.

Kim Lăng bước, chậm rãi đến nơi Lưu Thanh Nhiên vừa tọa lạc, người đã sớm biến mất, nơi đó chỉ còn lại một đám đất khô ráo, sạch sẽ giữa muôn trùng thi cốt trắng xóa.

Hắn quỳ xuống, vô chủ ý đưa hai tay cào đất, máu tươi vấy lên nền đất sạch sẽ một màu thê lương. Kim Lăng vẫn không biết bản thân muốn làm gì, chỉ biết trong đám đất ấy, vừa có một cái gì đó biến mất.

Hình như vô cùng quan trọng...

Tuyết Lam hốc mắt đỏ bừng, cả ba người, ai cũng đều quên mục đích của bản thân, trong lòng chỉ còn bóng dáng một hồng y nhân quỳ gối giữa thi cốt.

Ba trăm năm trước, tiên nhân vạn người lĩnh mộ, một thân thanh y kinh tài tuyệt diễm vui đùa trong tuyết trắng.

Ba trăm năm sau, thiếu niên quân tử kim y rực rỡ nổi bật giữa vạn ngàn mẫu đơn.

Hiện tại, hồng y như huyết thê lương giữa biển máu.

Hồi lâu sau, ba người mới nghe được tiếng thiếu niên nói chuyện, thanh âm nhẹ như không, tựa trút hết sinh mạng của hắn: "A tỷ, ta làm không được..."

Làm không được tiên nhân của năm xưa, cũng không tìm thấy thiếu niên quân tử như lan tiêu diêu tự tại.

Cũng không một lần nữa khiến U Minh Môn khép lại.

Đằng sau thiếu niên, hàng vạn sinh linh đồ thán kêu gào, quỷ dữ từ chốn Luyện Ngục một lần nữa trỗi dậy, nhân giới lại một hồi loạn lạc.

Chốn U Minh tăm tối, một lần nữa tắm dưới ánh dương quang.

Tuyết Lam như ngâm cả người trong hầm băng. U Minh môn không nằm ở đây, nàng biết. Nữ nhân cắn chặt răng, dứt khoát quay người rời đi, trường kiếm lao nhanh khỏi miệng núi lửa, rời đi trong ánh mắt sợ hãi của chúng tiên.

Bỏ lại đệ đệ sau lưng.

Dùng linh khí cảm nhận, nơi nàng cần đến là đỉnh Thiên Sơn tuyết phủ trắng xóa.

Kim Lăng nhìn tỷ tỷ rời đi, trong ánh mắt rốt cuộc lấy lại một tia thần trí. Hắn cưỡng ép linh lực quay trở lại cơ thể, tự biết bản thân còn không nhiều thời gian.

Ngay lúc Ôn Uyển thất thần, Tuế Hoa một đường đâm tới.

Hiện tại đến hắn vì nhân giới câu một chút thời gian. Đợi đến khi a tỷ đóng lại chốn U Minh.

Như ba trăm năm trước, chỉ là lần này sẽ triệt để giải quyết. Tất cả liền xong, đi vào cõi hư vô.

Linh quang nhàn nhạt đâm tới, Ôn Uyển lách mình tránh được một đòn, chân vừa chạm đất liền gặp công kích của Dạ Tân. Nhưng Ma tôn nào phải kẻ dễ bắt nạt, ma khí phát ra bức lui hai người trước mắt.

Ôn Uyển hội tụ ma khí nơi lòng bàn tay, thừa cơ hội xông lên, nhưng đụng phải kim sắc trong ánh mắt của người kia, đòn này lại trượt.

Kim Lăng nhìn khối đá sau lưng nát vụn, bên môi hiện một nụ cười nhạt: "Ma tôn đại nhân vẫn không buông được sao?"

Nhìn xao động trong mắt người đối diện, Kim Lăng cười: " Thế nhưng ta lại buông được rồi", vừa nói, kiếm vừa đâm tới.

Chỉ là sức lực phàm nhân sao đấu nổi tà thần Hỗn Độn. Ôn Uyển tránh qua một bên, trong mắt khôi phục tăm tối. Một lời nói kia, triệt để đánh đổ một chút tình ý cuối cùng trong y.

Uổng công cho hắn cơ hội, rút hết thủ vệ nơi tế đàn, nới lỏng canh gác cho hắn cơ hội trốn đi.

Từ khi nào lại trở nên yếu đuối như vậy?

Ôn Uyển bỗng điên cuồng cười, nét mặt thoáng chốc trở nên vặn vẹo dữ tợn.

"Ngươi muốn buông, ta càng không cho ngươi được như ý."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play