Một mình ở lại trong động, Kim Lăng chỉ biết bất lực thở dài, ánh mắt dừng trên thiết liên dùng làm dây xích không nén nổi bi thương.
Rõ ràng vẫn luôn tốt đẹp như vậy, tại sao lại phát triển theo hướng không ai ngờ tới như vậy chứ?
Hai đời quấn quýt si mê, không đổi được trái tim người.
Ngẩn người, ngẩn đến vài canh giờ.
"Ầm..."
Cửa đá một lần nữa mở ra, thu hút sự chú ý của Kim Lăng, ánh sáng yếu ớt rọi lên thân ảnh nữ nhi mềm mại yêu kiều. Người đến là Lục Băng Thiền.
Nữ nhân bước vào trong động, khóe miệng giương lên thành một đường cong hoàn hảo, hồng nhuận chọc nhân tâm. Ánh mắt khó giấu được đắc ý nhìn kẻ đang bị giam cầm.
"Kim tiểu thiếu chủ cảm thấy thế nào, nếu có gì không thoải mái có thể tùy ý sai bảo, tiểu nữ nhất định sẽ chăm sóc cho ngài thật tốt.", nụ cười càng sâu, Lục Băng Thiền còn cố ý kéo dài câu cuối, nghe liền biết không mang đến loại hảo tâm gì.
Kim Lăng cũng lười so đo, dù vẫn đang trong tình cảnh hết sức khó chịu nhưng vẫn mỉa mai nữ nhân một câu: " Một Mị Âm nhỏ nhoi cũng muốn giễu võ dương oai với bản quân sao?"
Ánh mắt Lục Băng Thiền lạnh xuống: "Có vẻ như ngươi vẫn chưa ý thức được rõ tình cảnh của bản thân đúng không, còn dám kiêu ngạo trước mặt ta."
Kim Lăng chỉ cười, không nói. Vào mắt người đang đứng lại thành cao ngạo không coi ai ra gì, Lục Băng Thiền giận cực phản cười, miệng lưỡi cũng luyện đến trơn chu, toàn phát ra những lời cay độc:" Một phế vật như ngươi mà cũng xứng tranh giành tôn chủ với ta sao. Ngươi hiện tại cũng chẳng khác nào một phế nhân cả. Có cần ta..."
Thật muốn xé rách miệng lưỡi của tiện nhân này. Kim Lăng nhíu mày mất kiên nhẫn, từ trước tới nay hắn không phải người ôn hòa, châm ngòi một chút liền cháy, mà nữ nhân không có tâm nhãn này lại cố ý chọc vào vị tiểu bá vương tiếng tăm lừng lẫy. Huống hồ, miệng lưỡi của ả, so với cữu cữu thì thua xa.
Kim Lăng đạm nhiên nói:" Ngươi nói đủ chưa?", âm thanh lạnh lẽo không khỏi khiến Lục Băng Thiền lạnh sống lưng. Nhưng nàng vẫn cố gắng tỏ ra cường ngạnh, gằn:"Ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi. Một tiểu thiếp như ngươi lại dám đến trước mặt chính cung như ta thị uy? A...ngươi ngay cả tiểu thiếp cũng không xứng. Ôn Uyển hẳn vẫn chư từng liếc mắt để ý đến ngươi đúng không?", nói ra những lời như này mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, Kim Lăng cũng tự thấy khâm phục chính mình.
Cái gì chính cung, chẳng phải cũng chỉ là tù nhân bị người đạp dưới chân hay sao?
Nhưng đuổi được đi mới là trọng yếu, hắn đã không còn đủ kiên nhẫn tiếp nữ nhân điên này nữa rồi. Da đầu tê dại trừng trận, vị trí nơi trái tim cũng từng cơn đau nhói. Khớp tay trắng như ngọc cũng bị hắn nắm đến trắng bệch. Cũng may có y phục che chắn mới không khiến người nhận ra dị trạng.
Những lời nói trên đã triệt để chọc điên Lục Băng Thiền, nàng rít ra từng tiếng tức giận nơi kẽ răng, ma khí từ từ tràn ngập khắp không gian. Kim Lăng âm thầm kêu một tiếng không hay, còn chưa kịp phản ứng lồng ngực đã truyền tới một trận đâu đớn, cổ họng đau rát cũng không ngăn được máu đỏ tanh tưởi tràn ra.
Cơn choáng váng khiến Kim Lăng không mở nổi mắt, trong mơ hồ, hắn chỉ nghe thấy nữ nhân điên hét lên, âm điệu có chút vặn vẹo:"Ha ha. Một đám nam nhân các người lại muốn ở bên nhau. Ghê tởm. Ghê tởm chết ta..."
Tiếng hét thê lương mà mĩ lệ, Kim Lăng nghe đến trong lòng chua xót. Chỉ là vừa mở mắt, đập vào mắt lại là thân ảnh mềm mại đang từng trận run rẩy, không biết là do đau đớn hay phấn khích.
"Ngươi làm gì ở đây?", giọng nói lạnh băng rơi vào tai hai người trong động như tiếng sấm rền, kích thích nỗi sợ hãi của nàng lên đến đỉnh điểm.
Lục Băng Thiền không dám quay người lại, đôi môi mấp máy đến trắng bệch, hồi lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, kéo lên một nụ cười bi thương, nàng quỳ gối hành lễ:" Tôn chủ..."
Ôn Uyển lười để ý, đạm nhiên bước qua người nàng, nhìn Kim Lăng yếu ớt dựa trên tường đá, ánh mắt y không khỏi lạnh đi vài phần:" Cút."
Hàng mi nữ nhân run lên, Lục Băng Thiền nắm chặt bàn tay, vâng một tiếng rồi cáo lui.
Kim Lăng cố gắng mở mí mắt nặng trịch, cả cơ thể cơ hồ không còn khí lực nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt. Gần đến như vậy, nhưng hắn với không tới. Mà thôi, cũng không còn hơi sức để với nữa rồi.
"Cảm giác rơi xuống đáy bùn mặc người đùa giỡn thế nào?", mang theo kinh bỉ, Ôn Uyển ngồi xuống bên giường băng, bàn tay vuốt ve gương mặt trắng nõn như ngọc của Kim Lăng.
"Thế nào a, sao không nói, Kim tiểu thiếu chủ vẫn luôn kiêu ngạo à cũng có ngày hôm nay sao?", một cái nhướn mày đầy khiêu khích khiến Kim Lăng thấy trái tim đau nhói.
Hắn yếu ớt nhìn Ôn Uyển, một câu cũng không thể phát ra, lồng ngực kịch liệt run rẩy. Cuối cùng miễn cưỡng phát ra một chút âm thanh:"Muốn giết thì giết đi, giống như năm đó ta đã làm với ngươi."
Nhìn nụ cười của người trước mặt, Ôn Uyển thấy máu nóng toàn thân như chảy ngược. Chuyện năm đó vẫn luôn là khúc mắc trong lòng y. Hiện tại bị người đào lên, lại dùng ánh mắt thương hại mà nhìn, Ôn Uyển cảm thấy bản thân như hỏng mất. Ánh mắt y đỏ ngầu, tâm ma cũng muốn mất khống chế.
Ôn Uyển cười tà, bàn tay hạ xuống nắm yết hầu Kim Lăng, giọng nói mang theo mị hoặc như có như không rơi vào tai người đối diện:" Kim Lăng, ngươi nói xem, nếu cửa U Minh mở, kết cục của nhân giới sẽ là thế nào đây?"
Kim Lăng không dám tin nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng nhìn vào mắt Kim Lăng, ý cười càng lúc càng sâu:" Nói a, sao lại im lặng vậy chứ. Ta không có nhiều kiên nhẫn chơi với ngươi đâu."
Lồng ngực truyền đến từng trận đau đớn mãnh liệt. Nhưng hắn lại dường như không còn cảm nhận được đau đớn, trong lòng lại tựa nhân sinh dày xéo, nỗi đau so với thể xác gấp trăm ngàn lần.
Một tia yếu ớt lọt vào trong mắt Ôn Uyển, đáng lẽ nhìn người này đau khổ y phải cảm thấy thỏa mãn, mối hận trong lòng cũng phải thoải mái hơn, nhưng không có, trong lòng lại phiền muộn đến đáng sợ.
Ngay khi định rời đi, Ôn Uyển bỗng nghe được Kim Lăng nói:"Hại ngươi là ta, không liên quan đến bất luận ai. Nếu ngươi muốn báo thù thì cũng chỉ nên báo thù một mình ta. Nếu U Minh mà mở, nhân tộc sẽ không còn đường sống. Bọn họ vốn là vô tội, ngươi..."
Những lời này nói ra triệt để kích phát cơn giận của Ôn Uyển, nhưng y vốn giỏi che giấu tâm tình, chỉ cười lạnh:"Vô tội? Ngươi nói cũng đúng. Nhưng sống chết của đám nhân tộc đó lại cùng ta liên quan gì?"
Ánh mắt của Ôn Uyển vẫn như vậy, vẫn là của Lam Tư Truy quân tử ôn nhuận, nhưng lúc này lại phủ thêm một tầng sương lạnh cùng ác ý khiến Kim Lăng run rẩy, cũng như mấy trăm năm trước, người này một thân máu tươi ngạo nghễ nhìn thiên hạ. Kim Lăng cả người lạnh lẽo như chìm trong hầm băng. Một loại sợ hãi mơ hồ bức hắn đến gần như muốn từ bỏ.
"A Uyển, họ vốn chỉ là những phàm nhân bình thường, họ vốn không phạm lỗi, càng không đắc tội ngươi. Ngươi có biết U Minh khai mở sẽ có hậu quả gì không, A Uyển..."
"Hậu quả!?" một lời liền triệt để khiến gương mặt đối phương có chút vặn vẹo, Ôn Uyển rống giận:" Hậu quả, một Tà thần tay dính đầy máu tươi như ta trước giờ làm việc đều không xem hậu quả. Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Là Tuyết Quân chân nhân vạn người ngưỡng mộ năm xưa, đại nghĩa diệt thân? Kim tiểu thiếu chủ lòng mang nghĩa lớn cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ. Kim Lăng, ngươi chẳng là cái gì cả, chỉ là một tên phế nhân mặc người đùa giỡn."
Tiếng gầm của Ôn Uyển toàn bộ là khinh miệt cùng ác ý không thèm che giấu. Trong đầu Kim Lăng nổ tung một tiếng, trái tim đau đớn đến tê liệt, cảm giác nhụ nhã khiến hắn không nói lên lời. Phải cố gắng vô cùng mới ngăn không cho bản thân rơi lệ.
Đầu óc đau đến choáng váng, độc cổ còn chưa giải, lại mất đi linh lực, hứng chịu một ma chảo của Lục Băng Thiền, Kim Lăng lúc này đã là đèn cạn dầu, thật sự không thể chịu đựng thêm một đả kích nào khác.
Cả người Kim Lăng dần mất đi tri giác, ý thức tán loạn, hắn nghiêng người ngã về phía trước, đau đớn tựa như bản thân có thể ngay lập tức chết đi. Trong mơ hồ, hắn thấy mình được một bàn tay ôm lấy, vững vàng nằm trong tay người nọ, chỉ là không nghe được người ấy nói gì, phải hay chăng đang gấp gáp gọi tên hắn.
Thật sự lười quản, hắn cảm thấy vô cùng thanh thản. Nếu phải lựa chọn đối mặt với khuất nhục, hắn thà rằng bản thân cứ vậy chết đi, kết thúc mọi ân oán, sẽ không còn mệt mỏi nữa, càng không phải đối mặt với y. Hắn rốt cuộc cũng có thể buông được gánh nặng, rơi vào hôn mê.
Cánh tay ôm lấy người kia đang không ngừng run rẩy, từng đợt lại từng đợt linh khí truyền vào người đối phương, một loại tình tự sợ hãi lấp đầy trái tim y.
Ngươi không được chết, ta...ta còn chưa có trả thù xong. Kim Lăng, ngươi tuyệt đối không được chết.
Điên cuồng thống hận, dày vò trái tim vô lực yếu ớt.
Ôm người trong lòng, Ôn Uyển chỉ thấy một cỗ lạnh băng đi chuyển khắp cơ thể. Không nói hai lời, Ôn Uyển bế xốc Kim Lăng lên, mang người rời khỏi hang động. Y không để ý đến xung quanh, cởi áo choàng bao lại cơ thể đơn bạc của người trong lòng. Không biết có phải do sợ hãi hay không, lý trí quyết tuyệt thường ngày đều biến mất, chỉ còn hành động theo bản năng, cơ thể một cỗ nhiệt khí dâng cao, càng làm y cảm thấy thân thể người này không chỗ nào là không lạnh lẽo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT