Kim Lăng thấy, phía sau Lam Tư Truy là Lam Cảnh Nghi với gương mặt thiếu đòn hướng hắn mà nói:" Kim đại tiểu thư ngươi hôm nay lại có hứng tới nơi rừng núi hẻo lánh này hay sao chứ...."
"Hừ, Lam công tử ngươi đây cũng đâu kém gì ta. Hôm nay cũng vẫn lại theo đuôi Tư Truy người ta trốn đi chơi sao?", Kim Lăng cũng không chịu yếu thế, ngay lập tức đáp lời.
Cả hai lời ra tiếng vào, không ai chịu ai cãi tới cãi lui. Nhưng, tâm Kim Lăng vốn không đặt nơi này. Ngay từ ban đầu, hắn vẫn chỉ chú ý tới hai vị bên kia đang hướng nhau mỉm cười. Lòng hắn khó chịu lắm chứ.
"Bạch... Bạch cô nương, tối hảo..."
"Ân, Tư Truy công tử hảo.", Bạch Liên Tâm vốn không để ý Lam Tư Truy, thấy y lấy lễ chào hỏi, nàng cũng liền tùy tiện đáp lại.
Lam Cảnh Nghi đang cãi nhau với Kim Lăng cũng cảm thấy không khí ở đây có cái gì đó không đúng... Kim Lăng hôm nay hắn bị làm sao vậy, hoàn toàn không có tâm trạng cùng hắn tranh cãi. Lam Cảnh Nghi nói:" Kim tiểu thư, Ngươi nói xem ở thôn trấn bình yên như này giống như bị quỷ thi quấy rối lắm hay sao?"
"Lam Cảnh Nghi, ai cho ngươi gọi ta là tiểu thư..."
"Kim tiểu thư a, Kim tiểu thư..."
Kim Lăng đầu tức tới xì khói, Liên Tâm thấy vậy trong lòng cũng là từng đợt khó chịu dâng lên. Ha, buồn cười thật, nàng đối với y là cảm giác gì đây chứ...
Lam Tư Truy thoáng thấy sắc mặt Liên Tâm có phần không được ổn lắm, liền chỉ nghĩ tới Liên Tâm nàng vốn coi Kim Lăng như đệ đệ ruột, từ nhỏ lớn lên bên nhau, càng không muốn thấy ai khi dễ với Kim Lăng. Y hướng Lam Cảnh Nghi bên kia đang buông những lời trêu ghẹo Kim Lăng mà nói:"Cảnh Nghi, đừng tiếp tục trêu ghẹo Kim Lăng nữa..."
Xong y lại hướng Bạch Liên Tâm mà rằng:"Bạch cô nương, đã thất lễ."
" Không phải lỗi của ngươi.", nói đoạn, hướng Kim Lăng nói:" A Lăng, qua đây mau."
"Hừ."
"Ấy, đại tiểu thư cao ngạo vậy mà cũng phải chịu nghe lời Liên Tâm tiểu thư hay sao?"
"Lam Cảnh Nghi, con mẹ nó, ngươi câm ngay cho lão tử..."
Bạch Liên Tâm cứ như vậy mà không quan tâm đến xung quanh, trực tiếp kéo Kim Lăng sáp lại gần mình, lấy đôi tay ngọc ngà đặt lên gò má Kim Lăng, lau đi vết nhơ từ đồ ăn vẫn còn đọng lại. Lam Tư Truy thực khó chịu. Lam Cảnh Nghi đứng hình. Kim Lăng kinh ngạc ngước nhìn gương mặt hồng hồng mỹ miều trước mắt. Không khí bỗng căng thẳng, thật không tự nhiên một chút nào.
Ngôn Tình HàiKim Lăng phát hiện ánh mắt đầy khó chịu của Lam Tư Truy dừng trên người mình, tim hắn dâng lên từng đợt đau xót. Hắn không muốn y ghét hắn, hắn vẫn muốn được làm bằng hữu với y. Cố gắng gằn giọng mà nói:" Hừ, Liên Tâm, ta đâu còn là trẻ con nữa. Lam Cảnh Nghi, ta với ngươi một nhóm tới phía Đông xem xét tình hình..."
Nói đoạn, hắn nhanh tay nắm lấy tay Lam Cảnh Nghi mà kéo đi, bỏ lại 2 người kia ngây ngốc đứng đó.
Hết thảy hành động của hắn bị thu vào tầm mắt của cả hai. Lam Tư Truy trong lòng nhẹ nhõm thầm cảm tạ Kim Lăng, nhưng trong lòng vẫn còn vương một chút khó chịu không cam tâm, nhưng lại không quá rõ ràng. Y có lẽ đã nghĩ nhiều rồi, giữa Liên Tâm và Kim Lăng vốn chỉ là tình cảm tỉ đệ bình thường mà thôi. Còn Bạch Liên Tâm, cánh tay nàng bất giác siết chặt thành nắm.
Phía bên Kim Lăng cùng Lam Cảnh Nghi, họ đang cùng nhau sánh bước đến nơi ở của vị lão dân lần trước tới Kim Lân đài cầu trợ giúp. Hai thiếu niên trẻ tuổi anh soái một vàng một trắng bước đi trên đường lớn dưới bao con mắt ngưỡng mộ của bao mỹ nhân xinh đẹp. Kim Lăng bị ghẹo được một cô nương khả ái ném cho một bông hoa. Lam Cảnh Nghi còn chưa kịp cười xong thì một tiểu muội muội cũng ném vào người gã một chiếc túi thơm. Khụ.... Cả hai lại tiếp tục ẩu đả suốt quãng đường, mặt mũi cũng vứt hết.
Bên này, nhóm Tư Truy Liên Tâm cùng nhau hướng phía khu rừng phía bên cạnh mà tới xem xét.
"Tư Truy công tử, ngươi thấy tiểu công tử nhà ta thế nào?"
"Ý cô nương là Kim Lăng?", Lam Tư Truy thoáng đứng tim nhưng trên môi vẫn giữ nét cười mà hỏi.
Bạch Liên Tâm cười nhẹ một tiếng: "Ngươi nghĩ sao về A Lăng?"
Lam Tư Truy thoáng trầm ngâm, suy nghĩ một chút liền nghiêm túc nói:" Kim Lăng, hắn là một người tốt, gia thế cùng dung mạo là không phải bàn cãi, với ta hắn là một bằng hữu tốt."
Hắn là bằng hữu của y... Là một bằng hữu tốt. Nhưng có vẻ, Liên Tâm nàng là tâm duyệt Kim Lăng mất rồi. Hắn thầm cười khổ trong lòng.
"Ân, hắn là một nam nhân tốt.", nói đoạn, nhịn không được lại nở một nụ cười nhẹ.
Nhưng nàng là muốn trả thù, trả mối hận năm xưa, nàng quyết đem Kim Lăng phải trả giá. Vậy, cảm giác này đối với hắn là gì, chẳng phải chỉ là hận thôi sao? Tại sao lại không muốn hắn tổn thương? Muốn ở bên hắn mãi mãi, muốn bảo hộ hắn. Nàng là động tâm với hắn thật sao?
Kim Lăng vốn bản tính cao ngạo, luôn tỏ ra coi thường mọi thứ nên cái việc như tìm hiểu thông tin tất nhiên cứ vậy mà đè nặng lên vai Lam Cảnh Nghi. Sau một hồi chạy tới chạy lui đến đôi chân như sắp gãy, cuối cùng họ cũng có được những thông tin vô cùng quý giá: những điều kì lạ ấy đều xuất phát từ khu rừng bên cạnh kia. Người dân vào rừng đốn củi tất cả đều biến mất, người ra được thì cũng là điên điên dại dại, người không ra người ngợm không ra ngợm. Thật không bình thường, đây liệu có phải chuyện đám hậu bối bọn họ giải quyết được sao?
Như thoáng nhớ ra điều gì đó, tuy lúc đó hắn và Lam Cảnh Nghi rời đi trước nhưng hắn vẫn biết đám Tư Truy đi là hướng khu rừng ấy. Lòng hắn dâng lên một cỗ lô sợ vô hình. Trước khi rời đi, hắn còn nghe được:" Hai vị công tử này chớ có manh động, khi trước cũng có một công tử thế gia vào đó nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài. Thỉnh các vị cẩn thận."
Một vị công tử khác? Mặc kệ vẫn tức tốc ngự kiếm vè phía khu rừng, hắn còn thời gian để quan tâm sao? Lam Tư Truy là đang gặp nguy hiểm.
Bên này, Lam Tư Truy cùng Bạch Liên Tâm cùng một chỗ, họ ngày càng tiến sâu thêm vào trong khu rừng, cũng luôn cảm thấy bất ổn mà muốn nhanh chóng ra ngoài. Nhưng, suốt 2 canh giờ qua, họ vẫn luôn ở nguyên một chỗ, có đi thì cũng là vòng thành một vòng. Thật không ổn.
"Tư Truy công tử, ngươi nói xem từ nãy đến giờ chúng ta vẫn là ở yên một chỗ như vậy. Thật bất bình thường."
"Bạch cô nương, nơi này quả thực quá yên tĩnh đi, lại không có chút sinh khí. Chuyện này..."
"Không biết cái tên nhóc Kim Lăng đó hiện tại liệu có an toàn không nữa...", lời này là thật lòng mà nói, hàm chứa lo lắng ngay chính nàng cũng khó phát hiện ra.
Trái tim Lam Tư Truy như bị một bàn tay lớn thật lớn bóp nghẹn lại. Đây là lần đầu tiên y thấy đau đến như vậy. Y tâm duyệt Bạch Liên Tâm, nàng lại đem lòng mến Kim Lăng. Còn hắn lại nói sẽ tác hợp y với nàng.... Thật nực cười mà.
"Ân, Bạch cô nương, nhanh chóng thoát ra khỏi đây, chúng ta phải nhanh hội tụ với đám Kim Lăng cùng Cảnh Nghi nữa."
"Theo ý ngươi, Lam công tử."